Trở lại trường học, Âu Dương Diệp bắt mấy tên bảo vệ phát lời thề độc, buộc họ khóa miệng giả mù nếu bị hỏi đến, sau đó đuổi người ta đi. Những kẻ này đều là người đáng tin cậy mà mẹ y đã an bài trước khi chết, sẽ không tiết lộ tin tức cho bất cứ ai trong Âu Dương gia.
“Kỳ thiếu, hôm nay cậu gây họa lớn rồi. Sự tình một khi bị đưa ra ánh sáng, chắc chắn tôi không thể chống đỡ cho cậu.” Y mở ra trí não tỉ mỉ xem lướt tin tức trên trang web, mày nhíu thành một đường.
Kỳ Trạch tắm táp xong xuôi, thay một bộ quần áo mới, lúc này mới đi tới phòng khách ngồi xuống, vẻ mặt cùng giọng điệu đều lộ ra mùi vị hờ hững, “Nghiêm Quân Vũ là thiếu tộc trưởng Nghiêm thị, địa vị hết sức quan trọng, trước khi xác nhận hắn đã tử vong, Nghiêm gia sẽ không để bất kỳ ai khác biết được tin tức. Một khi còn chưa tìm ra thi thể, Hải Hoàng tinh sẽ vẫn luôn gió êm sóng lặng.”
“Gió êm sóng lặng? Cậu không phát hiện trong trường bỗng nhiên lòi ra rất nhiều gương mặt lạ hoắc thật đấy à? Đó đều là thám tử Nghiêm gia phái tới, không chừng đã giám thị từng người trong học viện rồi!” Âu Dương Diệp nôn nóng lấy tay chọc chọc màn hình toàn tức.
“Ta không thẹn với lương tâm, sợ cái gì?” Kỳ Trạch cũng mở trí não, chẳng phải là xem tin tức, mà là muốn chơi game offline.
Trò game cậu chơi vốn là thiết kế cho trẻ con hai ba tuổi, bối cảnh lẫn âm nhạc đều vô cùng đáng yêu, âm thanh bong bóng vỡ tan bốp bốp và tiếng động vật nhỏ kêu ríu rít khiến tâm trạng Âu Dương Diệp càng nát. Y gấp rút đi hai vòng, chất vấn, “Cái gì gọi là không thẹn với lương tâm? Người trộm đi thi thể Nghiêm Quân Vũ không phải là cậu hay sao?”
Kỳ Trạch tựa hồ đi nhầm một bước, dẫn đến cửa ải này trở nên quá sức khó nhằn, sợ rằng phải tạch, tức mình ngẩng đầu lên, nói bằng giọng điệu tràn đầy ác ý, “Nhưng bây giờ, thi thể đang – trong – tay – cậu, nếu có bị ai đó phát hiện, ta chỉ cần đẩy mọi tội danh lên cậu là xong.”
Âu Dương Diệp choáng, mặt mũi trắng bệch, lắp ba lắp bắp, “… Cho nên, cậu giao thi thể cho tôi là có âm mưu từ trước rồi à? Cậu đã sớm nghĩ ra cách bắt tôi chịu oan ức lỡ như bị lộ?”
“Cậu nói xem?” Kỳ Trạch nhếch khóe môi, nụ cười nhìn thật là vô tội, thật là ngây thơ, lại làm cho sống lưng cái kẻ trong phòng phát lạnh.
Lúc này, không chỉ hoài nghi, kiêng kỵ, Nghiêm Quân Vũ càng sinh ra mười hai vạn phần chán ghét với Kỳ Trạch. Bề ngoài cậu ta càng tinh khiết đáng yêu thì chỉ càng tôn thêm nội tâm lãnh khốc tà ác bên trong cậu ta. Ngược lại, Âu Dương Diệp vốn dĩ lộ liễu ương ngạnh, trong xương thật ra lại chính trực, có lòng yêu nước, cũng là thiếu niên tốt trọng tình trọng nghĩa.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, lời tổ tiên quả nhiên rất có đạo lý. Nghiêm Quân Vũ vừa than thở vừa đi tới chỗ Âu Dương Diệp, vỗ vai y trấn an. Hắn rõ ràng, đứa nhỏ này đã lao thẳng vào cái hố Kỳ Trạch đào sẵn, tương lai rất có thể sẽ vì đối phương mà chịu oan ức, mà biện pháp duy nhất có thể giúp y chính là bản thân sống lại, tự mình nói ra chân tướng.
Loại chuyện như kiểu người chết phục sinh, dù khoa học kỹ thuật phát triển đến cực hạn cũng vĩnh viễn chẳng thể nào. Nghĩ tới đây, Nghiêm Quân Vũ lắc đầu, lòng tràn đầy thương cảm, thương cho sự bất lực của mình, cũng tội nghiệp Âu Dương Diệp nhìn người không rõ.
“Kỳ thiếu, tôi không ngờ cậu là người như thế. Cậu ẩn núp hai năm bên cạnh tôi, chính là để chờ cơ hội lần này, phải không? Nghiêm Quân Vũ chết có phải cũng là do cậu mưu tính?” Âu Dương Diệp tích tắc não bổ ra một trường liên hoàn kế mấy trăm ngàn chữ, cảm giác đầu cũng sắp nổ. Y muốn phản kháng thế lực hắc ám, trực giác như dã thú lại cảnh báo y không thể trêu chọc Kỳ Trạch, dò xét chung quanh một hồi, không biết làm sao thế là nhào ra cửa chạy trốn.
Ra ký túc xá, chuyện thứ nhất chính là đến phòng giáo vụ tố giác Kỳ Trạch, sau đó chủ động giao quan tài băng cho Nghiêm gia để được xử lý khoan hồng. Có điều mộng tưởng thì bay bổng, hiện thực thì đau lòng: Khóa vân tay sờ mãi chẳng chịu động đậy, “Tích tích tích!” Âm thanh cảnh báo vang lên liên tục, không ngừng nhắc nhở “bạn đã nhập dữ liệu sai lầm!”. Y gấp đến độ mặt đầy mồ hôi, ngón tay sờ soạng đè trên máy dò cảm ứng, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Kỳ Trạch, như một con thú bị bức ép đến tuyệt cảnh.
“Đừng giằng co nữa, khóa cửa chắc chắn là bị Kỳ Trạch giở trò.” Lòng thương Nghiêm Quân Vũ dành cho Âu Dương Diệp trào dâng sắp đến max level. Nhóc con hôm nay khẳng định là trốn không nổi, thi thể của mình đã thành nhược điểm cho Kỳ Trạch áp chế y, vừa rồi cậu ta đòi dịch năng lượng, Lôi Bạo tinh và vật liệu quân nhu đến là thuận miệng, dường như những mặt hàng này Âu Dương Diệp từng không ít lần tìm về cho cậu ta. Đây mới chỉ là bắt đầu, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, thứ ba… Lòng tham không đáy, Kỳ Trạch sẽ đòi hỏi ngày càng nhiều, mãi đến tận khi ép khô Âu Dương Diệp cho đến tận cùng.
“Gϊếŧ cậu ta.” Nghiêm Quân Vũ lạnh giọng mở miệng. Nếu như chuyện này phát sinh ở trên người mình, hắn sẽ dùng phương pháp hữu hiệu nhất, chính là xóa đi mọi ngọn nguồn tai hoạ. Âu Dương Diệp tốt xấu cũng là Đại thiếu gia Âu Dương gia, gϊếŧ chết một con người cơ sở các-bon hoàn toàn không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào, chỉ cần bố trí hiện trường thích hợp là được. Ai chẳng biết thân thể người cơ sở các-bon cực kỳ yếu đuối, chứng bệnh cảm vặt thông thường cũng có thể lấy được mạng họ.
Nghiêm Quân Vũ lập chí trở thành một quân nhân, cũng mang đủ tinh thần trọng nghĩa nhất định, nhưng thân là người đứng trên cao, thiên tính lãnh khốc từ lâu cắm rễ trong xương, gϊếŧ người với hắn mà nói không phải cấm kỵ, trái lại, đó là thủ đoạn giải quyết phiền phức cần làm.
Mà Âu Dương Diệp hiển nhiên không nghĩ thế. Thấy khóa cửa không mở ra, Kỳ Trạch lại từng bước áp sát, y sợ đến co quắp dưới đất, hai tay quờ quạng, miệng hét toáng, “Cậu đừng lại gần, tôi không trốn nữa, chúng ta nói chuyện đàng hoàng!”
Kỳ Trạch cúi đầu nhìn y, khóe môi mím thẳng bỗng nhiên hơi cong lên một chút, giọng điễu chế nhạo, “Thế mà cậu tưởng thật? Vừa rồi ta chỉ đùa chút cho vui.”
“A? Hả? Đùa cho vui?” Âu Dương Diệp trợn mắt há mồm.
“Đứng lên, ngồi bẹp dưới đất khó coi quá sức.” Kỳ Trạch không nhịn được đá chân y.
Âu Dương Diệp càu nhàu bò dậy, luôn miệng truy hỏi, “Vừa nãy là cậu nói đùa? Cố ý làm tôi sợ? Cậu không muốn hãm hại tôi, bắt tôi chịu tội giùm cậu?”
“Miễn, tuy rằng ta không phải người tốt thì cũng chẳng bỉ ổi đến mức ấy.” Đáy mắt Kỳ Trạch hiện lên một luồng kiệt ngạo, rất nhanh lại mất tăm, lười nhác dựa vào ghế sôpha, “Cho cậu một cơ hội nữa, tìm đủ những thứ đồ ta yêu cầu, ta sẽ giúp cậu có được dị năng.”
Trước mặt Kỳ Trạch, Âu Dương Diệp chính là cái đồ cuồng M, bị bắt nạt thê thảm lại trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, cúi đầu khom lưng, “Kỳ thiếu cậu yên tâm, tôi nhất định tận sức tìm đủ thứ cậu cần.” Về phần hai chữ “dị năng” lại không dám nhắc, có thể thấy là trong lòng cũng không tin tưởng bao nhiêu.
Sát ý rét căm, Nghiêm Quân Vũ thật muốn cạy đầu Âu Dương Diệp, nhìn xem trong đầu thằng ranh này chứa cái gì.
“Chẳng trách Âu Dương Đào ném cậu một bên, giao quyền thừa kế cho Âu Dương Đoan Hoa. Loại chuyện nhỏ này còn không giải quyết được, tương lai làm sao cậu chấp chưởng gia tộc? Rõ ràng có rất nhiều biện pháp ngăn chặn thiệt hại, cậu lại mặc kệ mình càng lún càng sâu, cuối cùng bị một con người cơ sở các-bon đè đầu, trở thành con rối cho người ta. Tôi đã dự kiến xong kết cục thê thảm của cậu, không biết đến khi nào cậu mới có thể tỉnh ra.” Nghiêm Quân Vũ chỉ hận không thể rèn sắt thành kim.
Không ai nghe thấy hắn nói.
Nếu chỉ trầm mặc bàng quan, bóng tối tử vong sớm muộn cũng sẽ cắt nuốt hắn sạch sẽ, cho nên hắn làm bộ như mình còn sống, muốn nói cái gì thì nói, dù không sinh ra được bất luận ảnh hưởng nào với những người khác.
Bên kia, Kỳ Trạch rất hài lòng với câu trả lời từ Âu Dương Diệp, mở nút không gian lấy ra một khối tinh thạch trong suốt, “Nắm chặt nó, để tư tưởng trống không, vận chuyển nội khí.”
Âu Dương Diệp khó hiểu nhưng vẫn làm theo, qua mấy giây sau thấy tinh thạch phát ra quang mang xanh nhạt xen lẫn sắc đỏ, lấp loé vài lần rồi từ từ tắt đi.
“Đây là cái cục đá gì thế?” Y tò mò hỏi.
Kỳ Trạch không đáp, cầm lấy tinh thạch, lạnh nhạt, “Xuống sân huấn luyện dưới đất.”
“Kỳ thiếu cậu muốn làm gì nữa?” Âu Dương Diệp lại bắt đầu hoảng hốt.
“Xuống đó cậu sẽ biết.” Kỳ Trạch mở cửa thoát hiểm trên sàn, chậm rãi đi xuống.
Ỷ mình lắm tiền, Âu Dương Diệp không thèm ở trong ký túc xá, y trọ trong một tòa nhà lớn, dưới lòng đất xây một sân huấn luyện mấy trăm mét vuông, đặt sẵn các loại thiết bị thể dục. Tiếng bước chân vang vọng trên cầu thang chật hẹp, đèn cảm ứng trên trần từng cái sáng lòa. Âu Dương Diệp chẳng chút nghĩ ngợi liền đi theo, không biết có một cái bóng hư vô ngăn cản y.
“Thật sự là một nơi thuận tiện để gϊếŧ người diệt khẩu, lối thoát hiểm chỉ nhận diện mỗi cậu và Kỳ Trạch. Cậu đoán xem, nếu bị gϊếŧ ở nơi đây, những hộ vệ của cậu đến khi nào mới có thể phát hiện? Chờ họ cạy xong cửa giúp cậu nhặt xác, Kỳ Trạch đã trốn được đến đâu rồi?” Nghiêm Quân Vũ lạnh giọng trào phúng, “Sau một giờ có thể thoát khỏi Hải Hoàng tinh, sau hai giờ là đến được chuyển trạm gần nhất trong vũ trụ, sau ba giờ rời khỏi đế quốc, mất tích trong vũ trụ. Đến lúc đó quân đội có dốc toàn lực lùng bắt thì khả năng bắt được Kỳ Trạch cũng vô cùng xa vời. Tôi khuyên cậu mau chóng rời khỏi nơi đây, không kể dùng cách nào, đầu tiên lừa Kỳ Trạch, cho cậu ta một chút ngon ngọt để cậu ta buông lỏng đề phòng, sau đó nhân cơ hội liên lạc với Nghiêm Bác. Lúc mới vào học tôi từng yêu cầu các cậu lưu số liên lạc của tôi và Nghiêm Bác ở dạng phím nhấn khẩn cấp, cậu còn chưa quên chứ? Chạy không được thì lặng lẽ liên lạc, để Nghiêm Bác nghe cậu và cậu ta nói chuyện.”
Nói tới đây hắn hơi cau mày, “Phương pháp thoát vây có rất nhiều, tiếc là cậu cũng chẳng nhớ ra, ngay lòng phòng bị cơ bản nhất cũng đã đánh mất. Nếu tôi còn sống, nhất định tôi sẽ khai trừ cậu! Cậu không có đủ tố chất để trở thành một quân nhân đạt yêu cầu.” Hắn nhìn về phía Kỳ Trạch đi phía trước, trong mắt xẹt qua một vệt sát khí.
Âu Dương Diệp tuy rằng không nghe thấy lời huấn luyện viên răn dạy, lại cảm thấy nhiệt độ chung quanh đang từ từ hạ xuống, bèn vội vàng xoay người chạy ra sau Kỳ Trạch.
Nghiêm Quân Vũ vui mừng, y muốn chạy trốn là tốt rồi. Ra khỏi cánh cửa này, mau chóng thay đổi quyền xác nhận, nhốt Kỳ Trạch trong phòng, đó cũng là một biện pháp hay. Sau đó một giây, thể tinh thần của hắn nháy mắt vặn vẹo, ánh sáng linh hồn vốn đã ảm đạm thiếu chút nữa tắt phụt. Hóa ra Âu Dương Diệp ngu xuẩn kia chạy đến gần cửa, túm lấy màn hình cảm ứng nâng nhiệt độ lên cao mấy độ, sau đó khoanh tay rụt cổ, vô cùng chân chó chạy về.
Kỳ Trạch quay đầu nhìn y, khẽ cười hai tiếng, vẻ mặt lẫn tiếng cười lộ ra một vẻ trêu ngươi.
Nghiêm Quân Vũ day day lông mày, cảm giác thể tinh thần của bản thân sớm muộn cũng sẽ bị hai người kia làm cho hỏng mất. Hắn chưa từng thấy thằng nhãi con nào xấu xa như vậy, cũng chưa từng thấy kẻ nào ngu xuẩn nhường ấy, chẳng lẽ đây là minh chứng cho lời cổ nhân vẫn nói: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”?
Cút cmn đi vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Đây rõ ràng là bị bán còn giúp người đếm tiền!