Tinh hệ Hắc Nhãn có tồn tại thiên đạo hay không, vấn đề này từng một lần quấy nhiễu Kỳ Trạch. Nhưng giờ cậu rõ ràng, thiên đạo vẫn tồn tại như cũ, chỉ là càng thêm mênh mông, cho nên khó nhận biết hơn thôi. Cư dân bản địa Tinh hệ Hắc Nhãn thì giải thích thiên đạo giáng lâm thành hiện tượng gọi là “bão điện từ”.
Cái gọi là bão điện từ là chỉ lượng nguyên tố tập trung quá nhiều ở một nơi nào đó, cọ xát với các hạt nguyên tố mang tính chất trái ngược với nó sinh ra tai họa như sấm sét, lốc xoáy, cháy nổ, động đất… Bởi hoạt động của nguyên tố hạt nhân không hề có quy luật, vì thế không cách nào dự đoán thời điểm và địa điểm bão điện từ phát sinh, mỗi một giây, mỗi một nơi đều có khả năng bị nó tấn công phá hoại.
Để giảm bớt tổn thất tối đa, trên nóc các tòa nhà ở Tinh hệ Hắc Nhãn đều lắp đặt hệ thống thu lôi, hệ thống chống cháy, hệ thống thông khí, hệ thống cảnh báo động đất…, tới mức vững như thành đồng vách sắt. Bởi Kỳ Trạch trước đó đã biết những chuyện này, nên mới thoải mái bố trí trận pháp nghịch chuyển âm dương trong tầng hầm.
Bên trường học phái đến một tổ điều tra, sau khi biết nơi đây không có thương vong liền rời đi, lúc gần đi yêu cầu Âu Dương Diệp kê khai danh sách những vật dụng bị hư hại trong nhà, họ sẽ mời người đến sửa chữa.
“Nghiêm trọng không?” Kỳ Trạch mới vừa tắm xong, tóc còn chảy nước.
Âu Dương Diệp vội vã cầm khăn tắm giúp cậu lau khô, ngoan ngoãn báo cáo, “Không nghiêm trọng. Mái hiên thiếu mất một góc, hẳn là bị sét đánh; tường bên ngoài cháy đen một đám lớn, nứt ra mấy cái khe, bên trong không bị tổn hại, chỉ cần vá cho kín, sơn thêm lớp nữa là được. Đây là thiên tai, trường học chịu kinh phí sửa sang, không liên quan đến chúng ta.”
Thời điểm y nói lời này sống lưng ưỡn lên đến mức thẳng tắp, có thể thấy là không chút chột dạ.
Kỳ Trạch lười biếng “Ừ!” một tiếng.
Âu Dương Diệp đầy bụng chất vấn lại không dám mở miệng hỏi. Mỗi người đều có bí mật, huống hồ còn là loại bí mật động trời như của Kỳ thiếu, biết quá nhiều cũng không có lợi, chẳng bằng thuận theo tự nhiên. Kỳ thiếu nói sao y biết vậy đi, Kỳ thiếu chỉ đâu y đánh đó, duy trì tốt loại quan hệ phụ thuộc này là được.
Đặt khăn tắm xuống, cầm lấy máy sấy, y tiếp tục báo cáo, “Đợi lát nữa cậu tôi sẽ phái người đưa Nghiêm Quân Vũ đi. Kỳ thiếu, cậu thật sự không ra mặt sao? Cậu nghĩ mà coi, trước đây cậu thích hắn như vậy, hắn thì liếc mắt nhìn cậu cũng không buồn, bây giờ cậu cứu sống hắn rồi lại yên lặng che giấu, chẳng phải là rất thiệt thòi sao? Không có chúng ta quăng hắn đâu đó, sau đó làm bộ vô tình bắt gặp, cứu hắn, để hắn nợ cậu một ân tình. Sau đó hai người có tới có lui, ngày qua ngày lại còn sợ không vun đắp ra tình cảm?”
Kỳ Trạch nhàn nhạt liếc y một cái, nửa cười nửa không đáp, “Tìm ra cơ giáp trống không là chúng ta, tìm ra người mất tích cũng là chúng ta, cậu ngại quân đội quá thiếu năng lực, không hoài nghi nổi thủ phạm là chúng ta đấy hả?”
Âu Dương Diệp đơ mặt, cười gượng vài tiếng.
“Tìm cơ hội thuận lợi đưa người đi là được, đừng làm chuyện dư thừa.” Kỳ Trạch đã khôi phục lại tu vi đỉnh cao trúc cơ kỳ, chỉ cần bấm thủ quyết là có thể làm khô tóc, nhưng cậu đã quen được người hầu hạ, lúc này nửa dựa vào ghế sa lon, hai mắt híp lại, thần thái lười biếng, so với Âu Dương Diệp càng giống như đại thiếu gia hơn.
“Tôi biết rồi, chắc chắn sẽ không gây phiền toái cho Kỳ thiếu.” Âu Dương Diệp cam đoan hồi lâu mới gọi điện thoại cho cậu, giục ông nhanh nhanh.
Không đến nửa giờ, Lý Dục đã đến, dùng đôi mắt không dám tin nhìn chằm chằm Nghiêm Quân Vũ trong quan tài băng. Sống, ấy vậy mà sống lại thật, thân thể đã từng rách nát bây giờ hoàn mỹ như lúc ban đầu, có hô hấp cũng có nhịp tim. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, nhất định ông sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng ông không hỏi bất cứ điều gì, sai tâm phúc nâng người vào phi thuyền.
“Kỳ thiếu không nhìn Nghiêm Quân Vũ một lần nữa sao?” Lúc gần đi, ông hỏi rất có tâm ý.
“Không.” Kỳ Trạch chậm rãi lắc đầu. Nếu ân tình đã trả hết, người này lại không có cảm giác với mình, chẳng bằng triệt để kéo dài khoảng cách đôi bên. Bây giờ quay đầu ngẫm lại, đối với hắn nếu nói là tình yêu, chẳng bằng nói là cậu ỷ lại, ỷ lại vào một người để nguôi ngoai nỗi mơ hồ và sự khủng hoảng khi mình mới lạc vào dị thế.
“Hai chúng tôi không có duyên.” Cậu nói thêm, tiếp đó xua tay, “Hắn sắp tỉnh rồi, mọi người lên đường đi.”
Lý Dục sớm biết sẽ thế này, lập tức khởi động phi thuyền rời khỏi trường học. Kỳ thiếu làm sao có khả năng quyến luyến một người đến nông nỗi mất đi tâm trí? Cậu ấy tình nguyện trả cái giá giá to lớn như thế cứu sống Nghiêm Quân Vũ, cuối cùng lại lặng lẽ đưa người đi, có thể thấy căn bản cậu không có ý đồ gì với đối phương, hoàn toàn là vì trả ân cứu mạng còn thiếu.
Phương thức trả ơn này thật vô cùng đao to búa lớn và dứt khoát, hơn nữa khiến người khác an lòng. Sau này cùng hợp tác, ít nhất sẽ không cần lo lắng cậu ấy phản bội hoặc lén lút thọc dao sau lưng mình.
—
Hai tháng trước, quê hương Chu Quản Đồng phải chịu hậu quả nặng nề của cơn bão điện từ đổ bộ trên diện rộng, hơn nghìn khoảnh (
bằng 2/3hecta) đất trồng trọt bị tàn phá chỉ trong một ngày, cha mẹ cũng mất trong tai nạn. Bất đắc dĩ, cô đành phải xin nghỉ học một thời gian để xử lý hậu quả, hiện giờ đang vội vội vàng vàng chạy về trường học.
Qua tháng là phải nộp luận văn, nếu chẳng thể thông qua báo cáo, e rằng cô không thể lấy được chứng nhận tốt nghiệp dược sĩ. Trong nhà, đám thân thích tham lam vẫn đang đòi phân chia tài sản, mà cô thế đơn lực bạc, không cách nào đấu với bọn họ, chỉ có thể dựa vào chính mình. Dược sĩ là nhân tài khan hiếm đế quốc, một khi tốt nghiệp không lo không tìm được việc làm, tiền lương và địa vị đều xếp hàng đầu, nếu vào được học viện quân sự đế quốc đào tạo chuyên sâu, tiền đồ sẽ còn tươi sáng hơn nữa.
Chu Quản Đồng lặng yên suy nghĩ, lúc đi ngang rừng rậm Morona bỗng nhiên nhớ ra bản thân còn thiếu một loại thảo dược dùng trong thí nghiệm, vội vã dừng xe đi hái.
Rừng rậm Morona thuộc về học viện quân sự Hải Hoàng, nơi này được chia thành nhiều khu vực, có khu diễn tập thực chiến, khu trồng trọt thảo dược, khu nuôi dưỡng cuồng thú…. Chu Quản Đồng quen lối đi vào khu trồng trọt, tỉ mỉ quan sát từng loại thực vật, chợt nghe phía trước truyền đến âm thanh, đến gần nhìn mới phát hiện một người đàn ông nằm trong bụi cỏ.
“Huấn luyện viên Nghiêm?” Vén những lọn tóc lòa xòa trên trán người này, cô thốt lên không dám tin, lập tức đưa tay ra, thăm dò hơi thở và mạch đập của hắn. May mắn, người này còn sống, gương mặt tuấn tú vô cùng lại cao quý bức người này không thể nào nhầm được. Mà làm sao có thể nhầm, bạn cùng phòng cô không phải từng gởi tin nhắn báo cho cô biết đã tìm ra tung tích huấn luyện viên Nghiêm rồi sao?
Cô không kịp nghĩ nhiều, định trước tiên chuyển người lên xe hãy nói, không ngờ mới chạm vào cánh tay đã thấy hắn mở mắt ra, giọng ấm ách hỏi, “Cô là ai? Đây là đâu?” Một luồng điện quang tím bùng lên trong lòng bàn tay hắn, lấp loé, tiếng vang đùng đùng, nếu như đánh lên cơ thể người sẽ tạo thành hậu quả gì?
Chu Quản Đồng kinh ngạc sững sờ, giơ hai tay lên lắp bắp đáp, “Nghiêm, huấn luyện viên Nghiêm, tôi là học viên khoa dược thuộc học viện quân sự Hải Hoàng, tôi là Chu Quản Đồng.”
Nghiêm Quân Vũ không chút ấn tượng với cái tên này, hắn cố nhớ lại, chợt cảm thấy đầu đau sắp nứt, rên lên một tiếng sau đó ngất xỉu luôn. Chu Quản Đồng ngây ngốc đứng chốc lát, thấy hắn vẫn không có động tĩnh mới đánh bạo lại gần, kéo người vào xe bay.
Cô gọi cho bạn cùng phòng dò hỏi tình hình gần đây của huấn luyện viên Nghiêm, cúp máy rồi mơ hồ đoán rằng anh ta vốn dĩ không hề dưỡng thương trong bệnh viện, mà vẫn luôn ở trong rừng Morona. Nói cách khác, cô vừa tìm thấy một người mất tích, mà người ấy cực kỳ quan trọng. Nếu biết cách ứng đối, đây sẽ là cơ hội tuyệt hảo, cơ hội thoát khỏi đám thân thích chỉ biết hút máu người, bò lên chỗ cao hơn. Nghĩ đến đây, hô hấp Chu Quản Đồng bất giác trở nên dồn dập.
Đến trường học, cô không nói cho ai biết, gián tiếp liên lạc với Nghiêm Bác, để gã tới đón người. Trên đường đi, Nghiêm Quân Vũ tỉnh lại lần thứ hai, cô thử dò hỏi, vui mừng phát hiện đối phương tựa hồ mất đi vài ký ức, không hề biết hắn đã mất tích hơn hai tháng, và đầu óc hắn vẫn luôn nằm trong trạng thái nửa tỉnh táo nửa mơ màng.
Lần này cô hoàn toàn yên tâm, cố nén kích động tiến vào quân đội.
“Huấn luyện viên Nghiêm thế nào rồi? Có khỏe không?” Không chờ Hứa Khởi hỏi, cô đã lo lắng mở miệng hỏi trước.
“Có bác sĩ đặc biệt chăm sóc, cô không cần lo lắng.” Hứa Khởi nói thẳng, “Nếu cô phát hiện huấn luyện viên Nghiêm từ cách đây hai tháng, vì sao không lập tức liên hệ với chúng tôi? Hẳn cô đã biết tất cả mọi người đều đang tìm cậu ấy?”
“Nhà tôi xảy ra vấn đề, không thoát ra được. Với lại bão điện từ làm nhiễu loạn hệ thống truyền tin trên vệ tinh, mãi đến lúc tôi rời khỏi quê nhà mới có thể sử dụng trí não. Không thể liên lạc với mọi người kịp thời là lỗi của tôi.” Chu Quản Đồng rất biết cái gọi là nghệ thuật nói chuyện, giải thích càng nhiều lại càng khiến người hoài nghi, chẳng bằng một lời tóm lược. Ngược lại, gần đây cô xảy ra chuyện gì, Hứa Khởi nhất định sẽ phái người đi thăm dò.
Bão điện từ sẽ làm gián đoạn liên lạc thông tin trong thời gian dài, cha mẹ đều mất quả thật là những chuyện lớn không thể thoát thân. Chẳng trách cô cứu được Quân Vũ trên đường lại không đưa về ngay. Theo lời bác sĩ, thân thể Quân Vũ rất khỏe mạnh, nội thương ngoại thương được dưỡng tốt, đẳng cấp dị năng cũng không hạ xuống, xem ra trong hai tháng này đã được chăm lo kỹ càng thỏa đáng. Hứa Khởi vừa suy nghĩ vừa lật tài liệu cá nhân của Chu Quản Đồng, tựa hồ tin lời cô nói rất nhanh.
Đương nhiên, ông không thể nào giải thích nổi Quân Vũ làm thế nào rời khỏi buồng lái bị ép nát, nhưng chỉ cần người bình an vô sự là tốt rồi, nghi vấn kia cứ để đó từ từ điều tra là được.
“Cô Chu, cảm ơn cô giúp đỡ và chăm sóc Quân Vũ. Nếu sau này gặp khó khăn gì, xin cô hãy đến tìm tôi, đây là danh thϊếp của tôi.” Hứa Khởi đẩy tấm thẻ vàng qua, mỉm cười, “Cô đi được rồi.”
Chu Quản Đồng không nhận danh thϊếp, liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc, hỏi ngược, “Nếu tôi đưa ra thỉnh cầu ngay bây giờ, không biết tướng quân có thể đáp ứng hay không?”
“Xin mời!” Hứa Khởi lễ phép giơ tay. Không giả vờ thoải mái lùi một bước để tiến hai bước, cũng không có mưu đồ leo cao, mà lập tức tìm chỗ tốt cho mình ngay tại chỗ, cho đến giờ Chu Quản Đồng đã làm rất tốt, cũng rất sáng suốt.
“Tôi muốn vào học viện quân sự đế quốc đào tạo sâu, có thể không?” Chu Quản Đồng cơ hồ nghe thấy tiếng tim thình thịch trong l*иg ngực, từng tiếng từng tiếng, vô cùng gấp gáp. Nếu cô bằng bản lĩnh thật sự đi thi, sợ rằng vòng loại cũng chẳng thể nào qua, chỉ đành ký thác hi vọng lên người Hứa Khởi. Cô nhặt được huấn luyện viên Nghiêm là sự thật, cũng coi như là đã cứu hắn một mạng, nếu không có cô, thú hoang đi ngang qua lúc hắn còn nằm đó chắc hẳn không xong! Nhưng dường như Chu Quản Đồng quên mất, để đảm bảo an toàn cho các học viên khoa dược, khu trồng trọt đã được cách ly từ sớm, không con thú hoang nào có thể đi vào.
Hứa Khởi mỉm cười gật đầu, “Như mong muốn, thư thông báo sẽ được đưa đến tay cô đúng lúc.”