G9 bị quân đội đào thải từ lâu, kỹ thuật chế tạo chẳng còn gì là bí mật, vơ bừa trên mạng cũng ra bản sơ đồ cấu tạo. Kỳ Trạch quẳng linh kiện hư vào lò luyện, trong lúc chờ đợi chúng tan chảy thành chất lỏng thì nghiên cứu tài liệu G9. Hoặc là không làm, còn như làm rồi phải làm tốt nhất, Thái Huyền thần tạo chưa bao giờ tạo ra hàng phế thải, cậu sẽ không phá hỏng tiếng tăm của tông môn.
“G9 là cơ giáp thế hệ đầu tiên, mọi bộ phận đều quá lạc hậu với cơ giáp hiện đại, thể tích cồng kềnh, cực kỳ tốn năng lượng, phản ứng chậm chạp, phòng ngự thấp… Cơ giáp này được Vương Hiên mang về từ hành tinh Tucker, hẳn là bị coi như rác thải bỏ đi. Nhà cậu ta nghèo, tích góp hết học bổng cũng chẳng đủ mua cơ giáp mới nên đành tạm sử dụng nó. Bộ chuyển đổi năng lượng G9 hoạt động dựa trên kỹ thuật nén và đốt khí kiểu cũ, công suất chuyển đổi năng lượng tính trên mỗi giây không bằng một phần năm cơ giáp hiện đại, mà thể tích lại lớn hơn đến hai lần, vì thế riêng khoang năng lượng đã chiếm một nửa phía trên của cơ giáp, nửa còn lại thì phải dùng để đặt buồng lái. Các loại vũ khí như pháo proton, súng laser, kiếm laser… chỉ có thể lắp đặt trên vai hoặc cánh tay, nên hỏa lực vô cùng hạn chế.”
Nghiêm Quân Vũ hiểu rõ về ưu khuyết điểm của các đời cơ giáp như lòng bàn tay, nói tới đây thì dừng lại chốc lát, mới tiếp tục nói, “Bộ chuyển đổi năng lượng của cơ giáp hiện đại hoạt động dựa trên nguyên lý ly giải (
gần nghĩa với tách rời) tiên tiến nhất, phân rã đá năng lượng, dịch năng lượng thành hạt nguyên tố, hiệu suất sử dụng năng lượng lên đến 70%, thể tích và trọng lượng lại giảm hẳn một nửa so với bộ chuyển đổi năng lượng áp và nén khí kiểu cũ. Tiết kiệm được một nửa thể tích khoang năng lượng, cậu sẽ lắp đặt được thêm bao nhiêu vũ khí? Khác biệt lớn nhất là, cùng một viên đá năng lượng, cơ giáp hiện đại tác chiến trong năm giờ, còn G9 chẳng đến hai giờ, còn chưa nói khả năng bay liền chặng cực kỳ tệ hại.”
Kỳ Trạch tựa hồ cũng đọc được thông tin tương tự, lông mày chậm rãi nhíu chặt.
Nghiêm Quân Vũ lại cười, “Có điều vũ khí và tính năng không thể quyết định hoàn toàn sức mạnh của một bộ cơ giáp, mấu chốt còn phải xem người điều khiển nó là ai. Tiềm lực Vương Hiên cao tới mức SS, cậu ta có tinh thần lực mạnh mẽ, bù đắp phản ứng chậm chạp và thể tích cồng kềnh của G9, khả năng phán đoán nhanh chóng hơn hẳn người thường cho phép cậu ta nhìn rõ động tác kế tiếp của đối phương, đánh bật kẻ địch trong tích tắc. Cậu ta cùng bộ cơ giáp G9 này phối hợp rất ăn ý, cậu xem video cậu ta tác chiến đăng trên mạng là biết.”
Hắn vừa dứt lời, trí não Kỳ Trạch liền phát ra những tiếng nổ ầm ầm của động cơ, Vương Hiên điều khiển G9 xuất hiện trên màn ảnh, đảo người vài lần tránh né làn lửa đạn dày đặc từ đối thủ, một kiếm đứt cổ.
“Quá đẹp!” Kỳ Trạch hơi cong đôi bờ môi đỏ thắm, hiển nhiên rất thưởng thức quá trình chiến đấu dũng mãnh của Vương Hiên.
Nghiêm Quân Vũ im lặng im lặng, xuất phát từ tâm lý gì đó không biết, đột ngột chen vào, “Cậu nên xem cả video tác chiến của tôi. Vương Hiên rất ưu tú, nhưng so ra vẫn kém xa quân nhân chân chính.”
Kỳ Trạch sau khi hiểu rõ ưu khuyết điểm G9, nắm đầy đủ phương thức tác chiến Vương Hiên am hiểu nhất, thế là đóng trí não lại, chuẩn bị chế tạo linh kiện. Lò luyện tỏa ra nhiệt độ cao đến khó chịu, khiến nửa thân trần phía trên Kỳ Trạch không ngừng tuôn ra mồ hôi lấm tấm. Dần dần mồ hôi chảy thành dòng, nương theo những hõm cơ trượt xuống, phản chiếu ánh sáng hắt lên người, hình thành trên người cậu một tầng sáng rực rỡ trong suốt.
Nghiêm Quân Vũ dời đường nhìn khỏi cậu.
Kỳ Trạch thích cảm giác mồ hôi túa ra, lau vội mái tóc ẩm ướt rồi cầm lấy búa và kìm, bắt đầu leng keng gõ đập.
“Tinh thần lực Vương Hiên cực kỳ mạnh mẽ, dù sử dụng cơ giáp kiểu cũ nhất thì tốc độ di chuyển cũng vượt xa người khác một quãng dài. Mỗi động tác thực hiện nhanh hơn người bình thường 0.01 giây, tính trên cả trận chiến, sẽ không còn là một bước hay hai bước. Mà trong mỗi khoảng thời gian 0.01 giây đều ẩn tàng thời cơ thắng lợi. Cậu ta có năng lực phân tích và phán đoán cực mạnh, người khác vừa nghĩ, cậu ta đã dự đoán xong chiêu thức tiếp theo, chặn đứng con đường tấn công của đối thủ trước một bước.” Kỳ Trạch vừa rèn mảnh linh kiện đã nửa thành hình, vừa thì thầm tự nói, “Ưu thế lớn nhất là tốc độ, mình phải phát huy nó cực hạn, khiến cậu ta trăm trận trăm thắng mới được.”
Vô số đốm sáng xanh hội tụ dưới quai búa gõ xuống đe, theo mỗi nhịp gõ từ từ dung nhập vào linh kiện bằng kim loại. Lửa biến thành những chiếc phi tiêu bắn tóe ra bốn phía, hoà lẫn cùng sắc xanh chói mắt, cảnh tượng mỹ diệu như vậy chỉ e u hồn chết đi mới có thể trông thấy.
Nghiêm Quân Vũ lần nữa dời tầm mắt đóng đinh trên người thiếu niên, gương mặt dường như đông cứng, thâm trầm mà lại khó dò.
Kỳ Trạch là luyện khí cuồng đúng tiêu chuẩn, mải mê trong công việc sẽ quên béng thời gian, đến lúc bụng đói không chịu nổi mới tạm dừng hớp tạm dịch dinh dưỡng. Cậu sai Âu Dương Diệp giúp mình xin nghỉ dài hạn, phòng giáo vụ cho là nội thương của cậu chưa lành, đồng ý ngay không hỏi thêm gì.
Bận sống bận chết bảy ngày, tất cả linh kiện đều đã chế tạo xong xuôi, đặt thành một đống trên bệ. Kỳ Trạch cầm tỏa đao bắt đầu khắc linh ngôn và trận pháp, chủ yếu là tăng tốc độ và khả năng phòng ngự, khắc xong dùng búa đập phẳng, khắc lần nữa lại đập, lặp tới lặp lui mấy lần, bề mặt linh kiện trông vừa phẳng vừa mịn, nhưng bên trong phủ kín phù văn chi chít. Linh kiện không phải sửa chữa ngâm trong dịch năng lượng cũng lột bỏ lớp rỉ sét bên ngoài, trở nên bóng sáng như mới, vết tích sau những lần chiến đấu còn lưu lại đều được Kỳ Trạch quai búa đập đập rèn rèn cho bay sạch, nếu không nhìn hai chữ G9 trên thân máy, liếc mắt nhìn sơ sẽ tưởng rằng nó là bộ cơ giáp kiểu mới chưa lắp ráp xong.
Lại qua ba ngày, giải quyết xong xuôi vấn đề Linh Ngôn Linh Trận, Kỳ Trạch dụi hai con mắt đỏ ửng vì thiếu ngủ, mở trí não đánh điện thoại, “Âu Dương Diệp, gọi cho Vương Hiên bảo anh ta tới lấy cơ giáp.”
“Sửa xong rồi?” Giọng Âu Dương Diệp rất kinh ngạc.
“Sửa xong, đang lắp ráp.”
“Tôi lập tức gọi anh ta đến liền.” Đầu kia cúp điện thoại, vội vàng quay về nhà.
Kỳ Trạch cầm khăn lông, lau sơ sài mồ hôi trên l*иg ngực và vùng bụng, rồi đưa khăn lên vuốt tóc mái trước trán ra ngược phần gáy phía sau. Nhìn cậu có vẻ rất mệt mỏi, thân thể lại trở nên thon dài dẻo dai hơn hẳn, mỗi sợi cơ, mỗi bắp thịt đều chứa đầy sức mạnh, trong tầng hầm chật chội tối tăm dường như có thể nổ bùng thành những ánh hào quang.
Trong quá trình sửa chữa cơ giáp, dường như cậu cũng rèn luyện chính mình. Nghiêm Quân Vũ bình tĩnh nhìn cậu vài lần, sắc mặt lộ vẻ phức tạp. Không thể không thừa nhận, toàn cơ thể thiếu niên phóng ra sức hấp dẫn tràn trề khi miệt mài làm việc, không chỉ là bởi thủ pháp cậu thần bí khó lường, còn vì chấp nhất và yêu quý cậu dành cho rèn đúc.
Trút sạch toàn bộ sinh mệnh của mình vào sự nghiệp, những người như thế thật sự đáng để kính trọng.
Mắt thấy thiếu niên định lắp ráp linh kiện, hắn ngập ngừng nhắc nhở, “Tuy rằng tôi rất có lòng tin vào kỹ thuật của cậu, nhưng mà tốt nhất cậu nên mua máy móc để kiểm tra linh kiện lần nữa, ít nhất nên đo lường thông số về mức tinh vi và độ bền. Chế tạo linh kiện bằng thủ công dù sao cũng không thể so sánh với sử dụng thiết bị, sẽ phải xuất hiện ít nhiều sai số.”
Thiên tài như Mục Nhiên, mỗi khi làm xong một món linh kiện cũng phải tiến hành đo đạc sửa chữa nhiều lần, bình thường điều chỉnh đến năm, sáu lần mới đạt đến mức độ hoàn mỹ. Mà Kỳ Trạch từ đầu đến cuối đều không dùng tới máy móc, hoàn toàn dựa vào trí nhớ trong đầu rồi sửa chữa nâng cấp.
Một bản vẽ toàn tức, một đôi tay, quy trình chế tác như thế chỉ có thể dùng hai chữ “thô sơ” để hình dung. Nghiêm Quân Vũ nhìn tầng hầm trống trải, nhớ đến phòng làm việc chất đầy các loại dụng cụ nghiên cứu tinh vi của Mục Nhiên, không khỏi lắc đầu mỉm cười.
Bộ não và hai mắt Kỳ Trạch chính là máy đo đạc tốt nhất, hoàn toàn không tồn tại khả năng xảy ra sai sót. Cậu phân loại các bộ phận cấu thành cơ giáp thành nhóm, đặt trên mặt đất, sắp xếp chúng thành các phần của một cơ thể người chưa hoàn chỉnh, sau đó cầm một cái cờ lê bắt đầu lắp ráp. Sau một giờ, tiếng chuông cửa vang lên, hẳn là Âu Dương Diệp và Vương Hiên đã về.
“Bảo bối cưng, đại sư đâu rồi?” Âu Dương Diệp nháy mắt với Kỳ Trạch, Vương Hiên thì nhìn chung quanh, tựa hồ muốn tìm kiếm bóng dáng vị đại sư trong truyền thuyết.
“Ông ấy vừa đi, đây là cơ giáp của đàn anh.” Kỳ Trạch đẩy nút không gian tới.
“Sửa xong rồi?” Vương Hiên thấp thỏm hỏi.
“Xong rồi, không gian chỗ này hơi nhỏ, không tiện cho lắm, anh mang nó ra sân huấn luyện thử xem thế nào. Nếu có vấn đề gì bọn tôi lại liên lạc với bên đại sư, bảo ông ấy tới xem lần nữa.” Kỳ Trạch nói rất chân thành, “Cảm ơn đàn anh lần trước cứu tôi.”
“Không cần cám ơn, mọi người cũng đã giải quyết hộ tôi một rắc rối lớn!” Vương Hiên toét miệng cười, lộ ra tám cái răng trắng lóa.
“Vậy còn chờ gì nữa, thử xem thử xem, đến sân huấn luyện kiểm tra tính năng cơ giáp.” Âu Dương Diệp đã vội vàng không thể chờ thêm. Y muốn thông qua bộ cơ giáp này đánh giá trình độ chế tác của Kỳ thiếu.
Ba người trước sau rời khỏi tầng hầm, Nghiêm Quân Vũ đi bên cạnh thiếu niên, thâm tâm ngập tràn mong đợi. Hắn tận mắt nhìn chiếc cơ giáp từ cũ nát không thể tả biến thành rực rỡ hẳn lên, tận mắt nhìn vô số sao sa hội tụ thành phù văn thần bí rồi biến mất bên trong lớp vỏ kim loại dày, chúng sẽ phát huy ra uy lực thế nào, đây là điều hắn bức thiết muốn tìm hiểu.
Giải thi đấu võ thuật và giải thi đấu cơ giáp đã gần trong gang tấc, những ngày gần đây, lượng người đăng kí sử dụng sân huấn luyện nhiều hơn rõ rệt, bình thường phải chờ mấy tiếng đồng hồ mới đến phần mình. Vương Hiên làm người trượng nghĩa, năng lực cũng cường hãn, quan hệ với bạn bè cùng khoa cực tốt, cậu ta vừa tới, đã có vài gã đàn em lớp dưới tươi cười chào hỏi, tỏ ý muốn nhường sân tập cho cậu.
Vương Hiên cảm ơn, cương quyết từ chối, rồi tìm bạn cùng phòng đổi số thứ tự hai bên, đợi hết nửa giờ cũng đến lượt cậu ta vào sân huấn luyện.
“Cơ giáp sửa xong rồi à?” Hai người bạn cùng phòng đi theo.
“Rồi, lát nữa chúng ta đánh một trận thử xem.” Vương Hiên vừa nói vừa mở nút không gian, sau đó trợn mắt há hốc mồm lui về sau vài bước, “Vãi chưởng! Mẹ nó đây là G9 của tôi? Không lầm đấy chứ?” Hai tên bạn cùng phòng đồng thời che mắt, cảm giác mình sắp bị hào quang trên thân cơ giáp chọc mù.
Âu Dương Diệp từng trông thấy G9 khi còn chưa sửa, bây giờ nhìn thấy bộ G9 này, miệng lớn tới mức có thể nhét vào một quả trứng gà, “Tính tiền! Sửa thành như vầy nhất định phải tính tiền! Vương Hiên quá xá hời rồi!” Trời thần ơi thiên địa ơi, quá sức tưởng tượng của y rồi!
Thời điểm Vương Hiên đưa tới, G9 đã rách nát đến không còn hình thù, lớp sơn đen tuyền phủ bên ngoài trầy trụa khắp nơi, đây một mảng, kia một mảng; bên dưới phần sơn bong tróc là vô số đốm rỉ sét hoặc to hoặc nhỏ do sử dụng lâu ngày, vết cắt gây bởi vũ khí khi ác chiến, lỗ thủng do đạn bắn,… Dấu tích trải rộng khắp nơi, mỗi lần cử động máy móc bên trong lại phát ra âm thanh kèn kẹt, hiển nhiên đang đứng trên bờ vực hoàn toàn hư hại. Nhưng bây giờ, bề mặt sơn ngoài đã bị cạo sạch, lộ ra màu xám bạc nguyên bản của kim loại, dấu vết tiết lộ sự già cỗi và hậu quả sau bao nhiêu cuộc chiến biến mất không còn tăm tích, thay vào đó là lớp vỏ ngoài bóng loáng.
Trong ánh dương lộng lẫy, G9 cồng kềnh hơn nhiều so với cơ giáp kiểu mới, càng mang cho người ta cảm giác hùng vĩ đồ sộ, nó lẳng lặng đứng đó, như một chiến sĩ đang thủ thế chờ đợi.