Thủ pháp rèn đúc của Kỳ Trạch chẳng phải bí mật không thể lộ ra, cậu có công khai cho toàn tinh tế, e rằng cũng chả ai học được. Hơn nữa cậu nhất định phải để Âu Dương Diệp và Lý Dục biết, những vũ khí này là chính tay cậu chế tạo, nếu ảo tưởng muốn gϊếŧ người đoạt bảo, tát cạn bắt lấy, chịu thiệt chỉ có thể là bọn họ.
Đợi ngày sau tu vi khôi phục, cậu sẽ không cần phải kiêng kỵ bất cứ kẻ nào, nếu tâm trạng tốt thì vẫn tiếp tục giữ quan hệ hợp tác. Vả lại, bên cạnh cậu cũng cần vài người hỗ trợ.
Nghĩ tới đây, cậu liếc Lý Dục một cái, chầm chậm giải thích, “Nguyên lý rất đơn giản, ở giai đoạn cuối cùng khi rèn đúc hai thanh kiếm, hòa tan máu Âu Dương Diệp vào, chúng sẽ trở thành một phần thân thể Âu Dương Diệp. Nếu ngộ nhỡ có rơi vào tay người khác, uy lực nó phát huy cũng chỉ tương đương với vũ khí sơ cấp. Về Âu Dương Diệp, cậu mà không nhỏ máu nhận chủ thì kiếm không cách nào bộc phát toàn bộ sức mạnh.”
“Sao lại là hai thanh trường kiếm? Tôi chỉ nhìn thấy một thanh, với cả nhỏ máu nhận chủ là gì?” Lý Dục nghi hoặc, ngay sau đó mở to hai mắt sợ hãi, “Chờ đã, cậu nói thanh kiếm này là chính tay cậu chế tạo?”
Tận mắt thấy toàn bộ quá trình, Nghiêm Quân Vũ lộ nét mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ. Hóa ra bảy ngày cuối cùng Kỳ Trạch đòi Âu Dương Diệp một túi máu tươi là muốn có công hiệu thần kỳ đó. Cậu vốn đã rèn xong trường kiếm, nhưng lại lần nữa đưa vào lò luyện, hòa lẫn với máu tươi nung thành trạng thái lỏng, lặp lại động tác ban đầu: Không ngừng quai búa rèn, không ngừng khắc Linh Ngôn Linh Trận, lại tiếp tục rèn – khắc, ký tự thần bí như lớp vảy vàng phát sáng lúc mờ lúc rạng vừa được tạc ra đã bị là thẳng vào trường kiếm.
Nghiêm Quân Vũ không hiểu Kỳ Trạch tại sao phải khổ sở như thế, cứ như cậu không biết mình thật sự muốn rèn món vũ khí ấy thành hình dạng gì. Nhưng bây giờ hắn hiểu, chẳng phải cậu không biết, mà vì mỗi chuyện cậu làm đều có mục đích riêng, chỉ là trong mắt người ngoài không cách nào lý giải.
Tài năng ấy thật sự vô cùng kỳ diệu, chẳng trách Kỳ Trạch gọi tác phẩm của mình là Linh Vũ, chữ “linh” này hẳn đã bao hàm hai loại nghĩa “linh hồn” và “linh tính”. Không phải cậu rèn đúc đồ vật, mà là đang sáng tạo ra một loại sinh mệnh.
Nghiêm Quân Vũ khó khăn lắm vỗ yên nội tâm sóng to gió lớn, còn Lý Dục hiển nhiên vẫn không thể nào suy nghĩ thông suốt, ông quan sát thiếu niên từ trên xuống dưới, như lần đầu tiên biết cậu.
Cảm giác thoát lực hơi giảm bớt, Âu Dương Diệp đi tới, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của hai người. Y ngẩn người, vỗ trán gật gù, “Hóa ra Kỳ thiếu bảo tôi rút 800cc máu là để trộn chung với hai thanh kiếm này? Hình như tôi hiểu nhỏ máu nhận chủ là có ý gì rồi. Chưa có máu, trong tay tôi chúng chỉ là vũ khí thuộc tính bình thường; chờ máu thấm vào, tôi và chúng có cảm giác huyết thống tương liên, chiêu thức mới sẽ không cần truyền thụ, cứ thế xuất hiện trong đầu một cách tự nhiên.”
Y nâng trường kiếm, không biết đυ.ng tới nút nào, kiếm bỗng tách làm đôi, biến thành hai thanh, y cầm một thanh trong đó quẳng mạnh ra xa, sau đó giơ tay, đầu ngón tay hơi ngoắc, thanh kiếm bay được nửa đường liền vòng trở lại, nằm yên trong năm ngón tay khép chặt. Chúng đã biến thành một phần thân thể y, bảo đến thì đến nói đi là đi, trên đời trừ y ra, sẽ không ai có thể khiến chúng phát huy uy lực lớn đến nhường ấy.
Lý Dục đã nhìn đến choáng váng, run run chỉ vào linh quang lưu chuyển trên thân trường kiếm, không nói nên lời. Nếu chẳng phải đang cố duy trì hình tượng trầm ổn già dặn, ông thật sự muốn nhéo một cái vào đùi, xem có phải đang nằm mơ không.
Kỳ Trạch lại cực kỳ bình thản, vừa dọn dẹp đồ đạc ngổn ngang trên bàn, vừa giải thích, “Lấy máu tươi dung hợp cùng vũ khí, bước này gọi là tế linh, mục đích là rót linh tính vào vật chết. Chắc hai người đã đoán ra, ta xuất thân từ thế gia Đoán Tạo (
rèn đúc), phương pháp này là bí kỹ độc môn trong nhà. Nếu là Linh Vũ bán cho người bình thường sử dụng, chúng ta chỉ hòa máu tươi động vật, linh tính kém hơn một chút, uy lực thì căn cứ vào đẳng cấp linh thú mà điều chỉnh; nếu là đơn hàng từ cá nhân, thì hòa máu tươi của người đặt hàng. Sau tế linh, Linh Vũ chỉ chấp nhận máu chủ nhân, trọn kiếp chỉ nghe theo chủ nhân điều động.”
Cậu nhìn về phía Âu Dương Diệp, nhấn mạnh từng chữ từng câu, “Nơi chúng ta sống lưu truyền một câu thế này —— kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Đây không phải là quan hệ giữa người và công cụ, đây là quan hệ chiến hữu, hi vọng cậu gắng mà bảo vệ chúng cho thật tốt.”
“Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất?” Âu Dương Diệp hợp nhất song kiếm, giơ lên trước mặt nhìn chăm chú, cảm giác được thừa nhận, thích ý kỳ diệu từ sâu trong linh hồn truyền đến lòng bàn tay, dẫn vào thân kiếm, làm chúng phát ra những tiếng ong ong nhè nhẹ.
“Đây là kiếm của tôi, là một bộ phận của thân thể tôi, tôi nhớ rồi.” Viền mắt y bỗng nhiên đỏ bừng, cánh tay khẽ run, luồng hỏa diễm nóng rực từ mũi kiếm phun ra, bao phủ phía trước, đao gió hình cung lập tức theo sát phía sau. Gió trợ thế lửa, vừa tụ hợp liền nhanh chóng phồng lên, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, tầng hầm bị đánh thành cái lỗ lớn đen ngòm, hệ thống bảo vệ phát ra tiếng còi báo động chói tai, “Tường cường lực đã bị phá hoại nghiêm trọng, căn nhà này có nguy cơ sụp đổ, yêu cầu tất cả mọi người nhanh chóng ra ngoài, yêu cầu tất cả mọi người nhanh chóng ra ngoài.”
Lý Dục bưng tim, cắn răng nói, “Âu Dương Diệp, mẹ nó mày mừng phát cuồng rồi à?” Nói thì nói thế thôi, ông vẫn hiểu, nếu cái bánh này rơi xuống đầu mình, e là mình đã nhảy cẫng thẳng ra ngoài không gian. Uy lực hai thanh kiếm lớn như thế, lại chỉ nghe lời mình triệu hoán và điều động, chúng là đồng bọn trung thành nhất, vĩnh viễn không bao giờ phản bội, càng sẽ không bị những kẻ bụng dạ khó lường lợi dụng, quay ngược mũi đối phó mình.
Chỗ nào giống vật chết? Rõ ràng là có linh hồn! Lật nát sử sách tinh tế, Lý Dục chưa từng thấy vật tương tự. Gia thế và gốc gác Kỳ Trạch còn kinh khủng hơn những gì ông tưởng tượng. Cậu ấy là người mang gene các-bon thì sao? Bằng thứ tài nghệ kinh khủng này, sống ở đâu cũng chẳng phải mảy may lo lắng sẽ không có kẻ theo đuôi.
Bây giờ cậu ta đồng ý cùng Lý gia hợp tác, chuyện đi trên đường lượm được bọc tiền như vầy bọn họ còn ngờ tới ngờ lui, điều tra đến điều tra đi, quả thực muốn tìm đường chết! Nghĩ tới đây, Lý Dục phỉ nhổ mình một phen, sau đó vô cùng cung kính mời Kỳ đại thiếu gia ra ngoài, cũng bảo đảm trong vòng một ngày sẽ sửa sang tầng hầm cho thật tốt.
Đẩy cháu trai cả người thoát lực về phòng ngâm dịch dinh dưỡng, ông thì thầm căn dặn, “Tiểu Diệp, chăm sóc Kỳ thiếu, cậu ấy đưa ra yêu cầu gì phải lập tức đồng ý, toàn tộc Lý thị chúng ta để cho cậu ấy sử dụng. Chờ sau này tình cảm hai bên sâu hơn, đặt hàng giúp cậu một món vũ khí, bao nhiêu tinh tệ cũng được.”
Âu Dương Diệp cười ha ha, “Là ai nói Kỳ thiếu lừa người, sẽ lột da cậu ấy xuống? Là ai lúc trước khuyên con kiếm đại máu kẻ nào đó thay vào lừa đi, miễn cho bị Kỳ thiếu trộm gene? Con mà nghe lời cậu thật, bây giờ thiệt thòi chết rồi!”
Lý Dục nhanh chóng quay đầu liếc, phát hiện Kỳ thiếu vẫn ngồi ở phòng khách ăn cơm, không nghe được những câu ấy, không khỏi chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, cắn răng nghiến lợi rít lên, “Tiểu tử mày nói chuyện chú ý một chút, đừng đắc tội Kỳ thiếu. Theo cậu ấy, đời này mày ăn chắc sẽ leo cao hơn hẳn Âu Dương Đoan Hoa. Lý thị chúng ta có thể trèo lên con tàu to Kỳ thiếu hay không, toàn bộ nhờ vào mày. Do cậu có mắt không tròng, không nhận ra Kỳ thiếu là chân phật, cậu sai rồi được chưa?”
Âu Dương Diệp lập tức thu vẻ cợt nhả, nghiêm mặt đáp, “Cậu yên tâm, con nhất định sẽ tạo mối quan hệ tốt với Kỳ thiếu. Chờ sau này giao tình sâu hơn, con giúp cậu nhờ cậu ấy. Kỳ thiếu từng nói, không phải ai cũng có thể dùng Linh Vũ, phải có linh căn. Con có song linh căn phong hỏa, cho nên mới sử dụng được Phong Lâm Hỏa Hải (
rừng bão biển lửa).” Y vỗ vỗ hắc kiếm được ôm thật chặt trong l*иg ngực, động tác dịu dàng như đối xử với tình nhân.
“Linh căn là cái gì? Phong Lâm Hỏa Hải? Đây là cái tên mày đặt cho hai thanh kiếm?” Lý Dục dằn xuống thèm thuồng trong mắt.
“Linh căn là gì con cũng chẳng biết, chỉ có Kỳ thiếu biết. Chuyện này chúng ta tạm thời đừng nói tới, miễn cho cậu ấy không vui. Phong Lâm Hỏa Hải chính là bảo bối của con á, há há há… Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất!”
Bỉ ổi trên mặt thằng cháu làm cay con mắt, Lý Dục nhìn không nổi nữa, xả đầy dịch dinh dưỡng vào khoang chữa trị, đá bay y vào, cười lạnh, “Nhìn cán kiếm cho kỹ, chỗ đó khắc bốn chữ cổ, đó mới là cái tên Kỳ thiếu đặt cho kiếm, đừng có kêu bậy kêu bạ. Hơn nữa phương pháp Kỳ thiếu rèn đúc vừa thần kỳ vừa lạ lùng, căn bản không tồn tại ở Tinh hệ Hắc Nhãn, nếu không Kỳ gia đã vượt qua Mục gia thành thế gia Đoán Tạo
(rèn đúc) hàng đầu. Cho nên cậu đoán cậu ấy có lẽ là từ ngoại tinh tới, không chừng là di dân Trung Hoa.”
Nói tới chỗ này giọng ông trở nên cực kỳ thận trọng, “Thuở kiến quốc, một nhóm người Hoa không đồng ý với kỹ thuật cải tạo gene nên bỏ đi, phần lớn là gia tộc có truyền thừa cổ xưa chỉ muốn lánh đời, trong tay nắm giữ khả năng quá sức tưởng tượng. Dị năng giả cường thế nhất, võ sĩ mạnh mẽ nhất, kỹ sư tài năng nhất đều đến từ những gia tộc này. Nếu bọn họ không đi, đế quốc sẽ không uổng phí hơn một ngàn năm mới vững gót chân trên Tinh hệ Hắc Nhãn. Cậu dám khẳng định, gia tộc Kỳ thiếu nhất định phải nằm trong số những thế gia hàng đầu ở nơi những người đó sống, bởi buôn bán vũ khí là cách kiếm tiền nhanh chóng nhất. Liệu đường mà cư xử với người ta, ngón tay người ta hở ra một lỗ cũng đủ cho mày ăn cả đời.”
Trước khi đóng khoang chữa trị, ông nói thêm, “Nếu Kỳ thiếu muốn bán đồ cổ, con phải liên lạc với cậu trong thời gian nhanh nhất. Mấy món ấy toàn bộ đều là tuyệt thế trân phẩm, biết chưa?”
“Biết rồi, nói hoài.” Âu Dương Diệp ôm Phong Lâm Hỏa Hải chìm vào dịch dinh dưỡng có màu lam nhạt, chợp mắt một chốc lại mở mắt, hôn chùn chụt lên cán kiếm mấy cái.
Lý Dục sau khi ra cửa vốn muốn nịnh hót Kỳ thiếu một phen kiếm đường làm thân, thấy mặt cậu lộ vẻ mỏi mệt, thức thời vội vã cáo từ. Nghiêm Quân Vũ ngồi ở phía đối diện bàn ăn, nhíu mày lải nhải, “Tốt xấu gì cũng cố ăn cho hết cái bánh mì này chứ? Bảy ngày cuối mải mê rèn kiếm không ngừng nghỉ, mỗi ngày chỉ minh tưởng hai giờ, thân thể làm sao chịu được? Ăn xong cũng ngâm trong dịch dinh dưỡng như Âu Dương Diệp đi, bổ sung chút nguyên khí.”
Hai mắt thiếu niên lờ đờ, không biết đang nghĩ gì. Làm bạn một tháng, tựa hồ cậu chẳng bồi dưỡng được một chút tâm linh cảm ứng nào với sợi u hồn kia. Vứt cái bánh mới chỉ gặm hai cái xoạch xuống đĩa, cậu bước đến phòng Âu Dương Diệp. Hệ thống khóa phòng vệ lắp đặt trên cửa căn bản vô phương với cậu, thế là thoải mái đi vào, cúi người gõ vào khoang chữa trị của Âu Dương Diệp.
Cộc cộc cộc…, Âu Dương Diệp mơ màng tỉnh dậy, thấy rõ người tới, vội vã mở cửa khoang bật dậy, cười đến là bợ đỡ, “Kỳ thiếu, cậu có việc gì à?”
“Quên nói cho cậu, hai thanh kiếm này là Linh Vũ trưởng thành, thông qua hấp thu linh khí sẽ dần dần trở nên mạnh mẽ. Mà cậu là môi giới để phóng thích Linh Vũ, nên cũng sẽ theo đó thăng cấp. Khi nào mũi kiếm hơi cong thì tìm ta, ta sẽ đưa nó vào lò đúc lại, mỗi lần như thế cậu hãy chuẩn bị trước máu tươi. Trong quá trình này, thân thể cậu gột rửa trong linh khí sẽ sản sinh cảm giác căng đau khó chịu, vượt qua được mới càng thêm mạnh mẽ, không chịu nổi thì chỉ có nước chựng ngay tại chỗ không thể tiến lên. Cậu đi được đến đâu, bước xa bao nhiêu, đạt tới tầm cao nào, hoàn toàn dựa vào nghị lực của chính bản thân cậu.”
Âu Dương Diệp choáng váng, hoàn toàn không có cách nào tiêu hóa niềm vui bất ngờ này.