Địa cầu hủy diệt, một bộ phận con người sống sót lên phi thuyền chạy trốn tới Tinh hệ Hắc Nhãn định cư, trải qua mấy ngàn năm sinh sôi, bọn họ thông qua thông gia với chủng tộc ngoại tinh, đẩy nhanh quá trình tiến hóa về mặt sinh học, dần dần thay đổi gene của chính mình. Người mang gene các-bon trước đây hiện nay đã bị thay thế hoàn toàn bằng người mang gene si-lic, chủng người cao to hơn, cường tráng hơn, sức mạnh cá nhân được khai thác đến cực hạn, xuất hiện thể thuật giả, dị năng giả, kể cả cường giả có tinh thần lực cao, mang đầy đủ năng lực siêu tự nhiên.
Có điều sau khi thay đổi gene trạng thái cơ thể rất không ổn định, thỉnh thoảng sẽ tạo thành hiện tượng tiến hóa ngược, dù rằng xác suất cực thấp, thì cách mỗi mấy trăm năm vẫn sẽ có người mang gene các-bon sinh ra. Về mặt ngoại hình, họ không có gì khác với người mang gene si-lic, nhưng trên thực tế, họ không có dị năng, cũng không có tinh thần lực, thân thể mảnh mai như quả hồng mềm, nhiệt độ hơi cao thì bị hơ khô, nhiệt độ hơi thấp thì bị đóng băng, một đứa bé năm tuổi mang gene si-lic cũng có thể gϊếŧ chết họ dễ như ăn cháo.
Môi trường bên ngoài đối với bọn họ tràn đầy các loại nguy hiểm chẳng thể báo trước. Căn cứ dữ liệu ghi chép của trí não cơ sở, mỗi người mang gene các-bon không bao giờ có thể sống quá ba mươi, tuổi thọ chỉ bằng một phần tư tuổi thọ trung bình của người mang gene si-lic, thậm chí ít hơn.
Kỳ Trạch chính là một người mang gene các-bon như vậy, yếu ớt đến mức một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay. Mà lúc này, cậu thế mà xuất hiện nơi rừng rậm nguy cơ tứ phía, vì cái gì, nói chính xác hơn là vì ai, đáp án không cần nói cũng hiểu.
Hai năm trước, Nghiêm Quân Vũ cứu Kỳ Trạch khi hắn lạc trong rừng Morona, một năm sau cự tuyệt lời thổ lộ của người ta, từ đó không còn liên hệ. Cậu có thể bất chấp nguy hiểm tính mạng đi tới nơi đây, Nghiêm Quân Vũ rất cảm kích, vì vậy đi tới gần cậu, thấp giọng nói, “Đừng cố kéo nữa, những mảnh vỡ kim loại sẽ cắt đứt tay cậu.”
Không biết Kỳ Trạch có nghe hay chăng, nhưng cậu thật sự dừng lại, chậm rãi lùi dần ra xa xác hắn, từ bên trong nút không gian lấy ra một bình thuốc, phun lên các vết thương đầy rẫy chỗ đầu ngón tay. Vết thương nhanh chóng khép lại, lưu lại từng vết tích hồng nhạt, qua mấy tiếng, có lẽ ngay cả vết tích cũng sẽ biến mất.
“Chỉ phá hủy buồng lái, còn lại đừng động vào.” Ngữ khí của cậu nghe vào bình tĩnh mà lại lãnh đạm.
Âu Dương Diệp cùng mấy cái người bảo vệ gật đầu, quả thật cẩn thận tránh né vụn kim loại, chỉ đi di chuyển buồng lái bị đè ép.
Sau khi cảm kích ban đầu vơi đi, Nghiêm Quân Vũ nhận ra sự khác thường. Trong mớ ký ức chẳng nhiều nhặn gì mấy của hắn, thiếu niên luôn là mắt rưng rưng nước, thần sắc ngượng ngùng, cho dù không nói một lời, cũng mang cho người ta cảm giác yếu ớt đáng thương. Tính cách và thể chất y như nhau, đều rất yếu đuối, chừng như chỉ chạm khẽ vào là lập tức vỡ tan.
Nhưng bây giờ, thiếu niên hai tay đút túi, đầu ngẩng cao, tròng mắt đen sâu không thấy đáy, dù lại gần cũng không nhìn ra một gợn sóng nào. Đây là dáng dấp tiêu chuẩn của một kẻ quan sát, cũng là tác phong xa cách của người ngoài cuộc, nếu cậu thật sự ái mộ hắn, tuyệt đối không cách nào giữ nổi vẻ bình tĩnh hiện tại.
Nghiêm Quân Vũ suy tư, lại quan sát Âu Dương Diệp phía sau, tức khắc nhìn ra vài chỗ không như những lời đồn đãi. Đạo lý ở đâu mà sủng vật thì nhàn nhã đứng nhìn, kim chủ lại mồ hôi đầm đìa, vùi đầu làm việc?
Lĩnh vực Âu Dương gia làm là kinh doanh vật liệu nhu yếu phẩm quân đội, có vài phần giao tình với Nghiêm gia. Theo Nghiêm Quân Vũ biết, Âu Dương Diệp tính cách kiệt ngạo, người bình thường căn bản không cho vào mắt, đừng nói tới dung túng để cho vật cưng bảo gì nghe ấy, ngay đến mặt mũi cha già y còn không cho vào mắt cơ mà! Lại nữa, từ hai năm trước gene y bỗng nhiên tiến hóa, có thể tu luyện thể thuật rồi liên tục có đột phá, tính khí cũng ngày càng nóng nảy, được mệnh danh là “Chó cắn người”, tóm ai cắn nấy, vô cùng bá đạo.
Nhưng thái độ của y đối Kỳ Trạch lại vô cùng kỳ lạ, không giống kim chủ cùng sủng vật, ngược lại như tuỳ tùng với chủ nhân.
Nếu như không phải tận mắt trông thấy, bản thân Nghiêm Quân Vũ chẳng thể nào tin vào cái kết luận này, nhưng việc riêng tư của người khác, hắn trước giờ không có hứng thú, phát hiện chỗ bất thường thì sao, cũng không có kích động tìm tòi hư thực.
Bận rộn mấy phút, buồng lái biến dạng cuối cùng được dỡ khỏi cơ giáp. Âu Dương Diệp vừa dùng máy phát bão từ phá cửa khoang, vừa hổn hển nói, “Kỳ thiếu, cơ giáp bị giẫm nát luôn rồi, Nghiêm Quân Vũ lợi hại đến đâu cũng không sống nổi. Cậu hà tất phải phí sức thêm?”
Kỳ thiếu? Thật sự là quan hệ chủ nhân và tuỳ tùng? Nghiêm Quân Vũ mượn luồng suy nghĩ vẩn vơ để quên đi tâm trạng nặng nề. Không ai rõ ràng hơn hắn chuyện gì từng xảy ra ở đây. Hắn đã chết, chẳng thể cứu lại. Trong lịch sử loài người, chưa một người đặc chủng nào có thể cải tử hoàn sinh, dù là đại sư cơ giáp Mục Phi Tinh, tinh thần lực đạt đến cấp đỉnh cao SSS cũng không qua nổi cửa ải kia.
“Bảo cậu phá thì cậu phá đi, lảm nhảm gì đó?” Kỳ Trạch tiến lên hai bước, bình tĩnh nhìn buồng lái.
Nghiêm Quân Vũ vội vã gọi, “Đừng đi qua, dư chấn bão từ trường trong máy sẽ phá nát nội tạng cậu!”
Thiếu niên không nghe lời hắn, ngược lại càng dán sát vào. Âu Dương Diệp cũng không tránh xa thiếu niên, tiếp tục mở cho máy chạy ầm ầm.
Tình trạng bi thảm Nghiêm Quân Vũ tưởng tượng vẫn chưa phát sinh, thiếu niên không thổ huyết ngã xuống đất, cũng không có bất tỉnh tại chỗ, cậu thậm chí còn ghét bỏ động tác Âu Dương Diệp quá chậm, tự ý vặn nút xoay công suất máy đến mức lớn nhất. Theo tiếng mở của cửa khoang cơ giáp, một thi thể nát tươm máu thịt lẫn lộn lộ ra trước mắt mọi người.
Âu Dương Diệp cùng vài bảo vệ khom lưng cúi đầu, bày ra tư thế chia buồn. Thiếu niên thì lại cúi người sờ sờ phần gáy và hai bàn tay cái xác, từng tiếng rõ ràng, “Hắn chết.” Trên gương mặt y cuối cùng lộ ra vẻ bi thương, khe khẽ nỉ non, “Lại bị phá hủy thành ra như vậy!”
Nghiêm Quân Vũ chìm trong nỗi khϊếp sợ khi trực diện đối mặt với xác mình, vẫn chưa chú ý nhất cử nhất động của thiếu niên. Từ nhỏ, hắn đã biết mình sẽ chết trên chiến trường, tình huống trước mắt tuy không tính là chết trận, mà là hi sinh vì bảo vệ học viên, thì cũng chẳng đến mức quá khó tiếp nhận. Dù hắn còn rất nhiều tiếc nuối, cũng nhớ nhung người thân, bạn bè ở đế đô tinh xa xôi. Có điều thân thể đã tiêu vong, chỉ dư mỗi một linh hồn phiêu đãng, vô phương điều khiển cầm giữ đồ vật, càng chẳng sửa đổi được kết cục, hắn chỉ đành đối diện hiện thực.
Cuối cùng, giãy dụa đi ra từ trong vòng xoáy cảm xúc kịch liệt, hắn cảm giác tinh thần của mình mơ hồ đi nhiều, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan.
Cùng lúc đó, Kỳ Trạch từ nút không gian rút ra mấy bình nước, đổ ướt khăn tay, chậm rãi lau máu trên thi thể, giọng nói kiên định, “Tôi muốn mang cái xác này đi.”
“A?” Âu Dương Diệp tưởng mình nghe lầm, vẻ mặt sững sờ.
“Tôi muốn mang xác Nghiêm Quân Vũ đi.” Kỳ Trạch lặp lại một lần, lại lấy từ nút không gian một chiếc quan tài bằng băng, nhanh chóng đặt xác chết vào.
Đến khi Âu Dương Diệp kịp định thần, quan tài băng đã được thiếu niên giấu vào nút không gian. Y vội vã kéo cậu, gấp gáp nói, “Kỳ thiếu, cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu điên sao? Đây chính là Đại thiếu gia Nghiêm Quân Vũ của Nghiêm gia, không phải chó mèo vớ vẩn ven đường! Cậu muốn thi thể hắn làm gì? Sưu tầm? Đã nát thành cái tình trạng đó, cậu còn không sợ bị dọa chết luôn! Coi như cậu có đam mê ái tử thi cũng chẳng thể chọn mặt hàng này, ít nhất cũng nên chọn cái xác nào hoàn chỉnh nguyên vẹn, đỡ buồn nôn một chút! Với lại, người đặc chủng cấp SSS như Nghiêm Quân Vũ, còn sống là binh khí mạnh nhất Nghiêm gia, chết rồi nên thuộc về gia tộc, để cho mấy lão già sinh vật học mổ xẻ ít nhiều cũng cải tiến được phần nào gene Nghiêm thị. Cậu đã từng thấy xác chết người đặc chủng nào trôi nổi bên ngoài chưa? Chưa chứ gì? Loại hành vi này của cậu, xác định là ngay lập tức đi ăn cơm cmn tù!”
“Ta không nói, cậu không nói, mấy người bảo vệ kia khâu kín miệng mình, ai cũng sẽ không biết.” Thái độ Kỳ Trạch vẫn kiên quyết như cũ.
Âu Dương Diệp cuống lên, “Cậu nghĩ rằng chúng tôi không nói thì cậu có thể lừa dối trót lọt? Chờ đội cứu viện đến, chuyện đầu tiên họ làm chính là tìm thi thể Nghiêm Quân Vũ! Cậu có giấu hắn trong nút không gian, bọn họ dùng máy giám sát quét một cái cũng rồi! Cơ giáp Nghiêm Quân Vũ đã thành một đống sắt vụn, nhưng hộp đen hãy còn hoạt động bình thường, khi nãy hành động chúng ta cạy buồng lái đều đã được ghi lại, cậu chẳng gạt nổi ai đâu!”
Y túm bờ vai đơn bạc của thiếu niên, lắc lắc, “Tỉnh lại đi Kỳ thiếu, đừng mê luyến Nghiêm Quân Vũ nữa! Hắn đã thành ra như thế, giữ lại cũng chỉ có thể nhát ma người ta! Cậu để hắn lá rụng về cội, mồ yên mả đẹp đi!”
Ngay từ thời khắc thiếu niên nói muốn mang xác mình đi, Nghiêm Quân Vũ đã dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nghi kỵ nhìn cậu chằm chằm. Hắn xuất thân từ một trong những gia tộc hiển hách nhất đế quốc, va chạm đủ mọi hạng người, cũng rõ ràng lòng người là thứ ô uế nhường nào, tự nhiên liền liên tưởng ra một vài cảnh tượng “tươi đẹp” đến không thể nào nhìn thẳng.
Hình ảnh đó, nhìn thấy trên người ai đó thì chả có gì, phát sinh trên người mình, cảm giác ấy thật sự là vô cùng hỏng.
“Kỳ Trạch, cám ơn cậu chẳng màng nguy hiểm đến đây cứu viện, có điều tôi yêu cầu cậu tôn trọng di thể của tôi, giao lại cho người nhà tôi.” Biết rõ thiếu niên không nghe thấy lời mình, Nghiêm Quân Vũ vẫn thận trọng đưa ra thỉnh cầu. Như Âu Dương Diệp từng nói, tâm nguyện duy nhất của hắn bây giờ là lá rụng về cội, thời khắc cuối cùng linh hồn sắp sửa tiêu tan, hắn chỉ muốn trở lại quê hương, đoàn tụ với người thânh và bạn bè.
Kỳ Trạch không chút cảm giác được lời khẩn cầu của hắn, hất tay Âu Dương Diệp, bực bội nói, “Sẽ chẳng có ai phát hiện hành động của ta, cả hộp đen cũng sẽ không ghi chép.”
Âu Dương Diệp còn muốn khuyên nữa, bị đôi mắt đen láy của thiếu niên chiếu thẳng, lập tức ngậm miệng.
Nghiêm Quân Vũ chưa từng biết Kỳ Trạch còn ẩn giấu một khuôn mặt như vậy, bề ngoài trầm mặc ít nói, mẫn cảm hướng nội; bên trong lại ngấm ngầm làm loạn, tâm lý cố chấp. Mà Âu Dương Diệp vốn nên ở tư thế chủ động thì bị cậu ép đến hết mức, không dám mảy may phản kháng.
Hắn thiếu chút nữa bị hai người này chọc điên đến phải bật cười, rồi lại chẳng thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn những kẻ kia thu dọn hiện trường, che giấu vết tích. Lẽ nào bọn họ thật sự cho là chỉ cần không ai nói, sẽ có thể thoát khỏi tra xét của đội cứu viện? Kỳ Trạch là người cơ sở các-bon, ít tiếp xúc với bên ngoài, suy nghĩ nông cạn đã đành, Âu Dương Diệp tốt xấu gì cũng là Đại thiếu gia Âu Dương gia, mà thường thức và pháp luật cơ bản nhất cũng chả hiểu!
“Di thể người đặc chủng là tài sản quốc gia, tội danh trộm cắp tài sản quốc gia là thế nào cậu có biết không? Mở sách luật Tinh tế ra, lật tới trang 1137, tìm điều bảy bộ luật hình sự, cậu sẽ thấy được đáp án. Nếu bị bắt, cậu phải ngồi tù ít nhất 389 năm. Biết 389 năm với một con người cơ sở các-bon có nghĩa thế nào không? Cậu sẽ vĩnh viễn dừng trong ngục giam tối tăm không ánh mặt trời, làm bạn với đám tội phạm cùng hung cực ác, mãi mãi, cho đến ngày sinh mệnh cậu kết thúc.” Nghiêm Quân Vũ nghiêm nghị nhắc nhở thiếu niên, lại chỉ thấy cậu như không có chuyện gì mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt vô tội cực kỳ.