Âu Dương Diệp đã nhận được tin báo từ lâu, đứng chờ ở cửa phòng, thấy sắc mặt Kỳ Trạch tái nhợt đi, hai mắt nhắm chặt, lập tức mở trí não gọi cho Âu Dương Đoan Hoa, lớn tiếng chửi bới:
"Âu Dương Đoan Hoa, tao chơi cả nhà mày! Chân trước vừa mới xin lão già bắt tao giúp Mạnh Dao mua đàn, chân sau đã đánh trọng thương Kỳ Trạch! Mày tưởng tao sợ à? Con mẹ nó mày đúng là mơ giữa ban ngày! Tao vẫn nói một câu thôi, nhà họ Mạnh với cái nhà Âu Dương rác rưởi này đừng hòng bước nửa bước vào nơi giao dịch của Lý gia! Bố mày có đàn cũng không bán cho mày đâu, cho Mạnh Dao đến học viện âm nhạc mà ăn c*t đi!"
Đầu dây bên kia chưa kịp nói năng gì, cậu ta đã nhấn ngắt trò chuyện cái "bụp" một tiếng, vội vội vàng vàng tiếp đón Vương Hiên đang ôm người vào nhà, bên miệng toe toét cười. Kẻ thù của kẻ thù là bạn mình, Vương Hiên dù là học sinh giỏi tầm cỡ dị năng giả, nhưng vì suốt ngày đối đầu với Âu Dương Đoan Hoa, lại còn cướp đi cơ hội được vào Học viện quân sự Đế Quốc của hắn, nên ấn tượng của Âu Dương Diệp với anh rất là tốt, bây giờ anh còn cứu Kỳ thiếu một mạng, đương nhiên là thiện cảm cũng tăng lên rất nhiều.
Phải biết rằng, tuy thiên phú của Vương Hiên tuyệt hảo, nhưng xuất thấp lại thấp kém, đến từ hành tinh Tucker nổi tiếng là phế phẩm, trên không có cha mẹ, dưới có 2 em trai 3 em gái cần được nuôi nấng, chỉ có thể vừa đi học vừa đi làm, phải chịu đói chịu khát là chuyện bình thường. Khi người khác sẽ thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí là bỏ đá đáy giếng, anh lại sẵn sàng đắc tội Âu Dương gia để cứu Kỳ Trạch khỏi nguy hiểm, có thể thấy được phần nào đức tính của người này.
"Cảm ơn học trưởng, rất cảm ơn anh! Nếu không có anh, đợi đến lúc em nhận được tin báo mà đi tìm, Kỳ Trạch có lẽ..." Âu Dương Diệp nhìn thiếu niên gần như không còn hô hấp, vành mắt xót lên.
"Không cần cảm ơn. Âu Dương Đoan Hoa ra tay cực kì tàn nhẫn, trực tiếp truyền khí lạnh vào người bạn học này. Cậu chỉ dùng người máy chữa bệnh để kiểm tra thì không đủ, tốt nhất là đưa cậu ấy vào bệnh viện để ngâm trong dịch chữa trị. Nội tạng của cậu ấy cũng bị đông cứng rồi." Vương Hiên không dám truyền hơi nóng nữa, sợ không biết làm chủ được nhiệt độ, khiến thiếu niên bị thương tổn lần nữa. Dù sao cậu cũng là người cacbon, kết cấu tế bào khác với họ.
"Vâng, em biết rồi. Em đã gọi xe cứu thương rồi, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi. Học trưởng, chỗ này bừa bộn, em không thể chiêu đãi anh được, đợi khi nào Kỳ Trạch qua khỏi cơn nguy kịch nhất định em sẽ hậu tạ anh thật tốt." Âu Dương Diệp lo lắng xoa xoa tay, còn người máy chữa bệnh đang kiểm tra thân thể cho thiếu niên.
Đơn giản là Vương Hiên chỉ muốn cứu người, hoàn toàn không có ý định ôm đùi Âu Dương đại thiếu gia, thấy cậu đã sắp xếp thỏa đáng, vì thế lập tức xin phép ra về, đỡ phải ở lại thêm phiền.
Nghiêm Quân Vũ tiễn người ra tận cửa, cảm kích nói một tiếng "Cảm ơn". Mặc dù hắn chết rồi, nhưng sự thật đã chứng minh lựa chọn ban đầu của hắn không sai, nếu Vương Hiên có thể vào quân đội rèn luyện, nhất định sẽ trở thành một quân nhân chính trực, trung thành, không vụ lợi. Nói cảm ơn xong, hắn lập tức quay lại phòng khách xem xét tình hình của Kỳ Trạch, phát hiện cậu đã nửa ngồi dậy, đang ra sức kéo cổ áo, mặt mũi nhìn cực kì khó chịu, cứ như hơi thở mỏng manh, thoi thóp lúc trước chỉ là ảo giác của mọi người.
"Cậu không bị gì sao?" Hắn và Âu Dương Diệp gần như cùng lúc hỏi ra câu đó, ngay cả giọng điệu kinh ngạc cũng y sì nhau.
Kỳ Trạch quăng cho Âu Dương Diệp vẻ mặt kiểu "Hỏi lời vô ích", rồi vừa đi cởi sạch quần áo ướt đẫm, lúc đóng cửa phòng trên người chỉ còn cái quần đùi. Khi không còn ai, cái quần này bỗng biến thành một bộ trường bào bằng tơ tằm, dính sát vào cơ thể gầy yếu của cậu.
Nghiêm Quân Vũ còn là một linh hồn ngơ ngác phát hiện bộ trường bào này đang tản ra ánh sáng màu trắng bạc, đây là sắc thái khi tất cả các thuộc tính hòa vào nhau, có sức phòng ngự cực mạnh. Trong ánh sáng trắng, có từng tia ánh vàng dọc theo trường bào đi lên, tạo thành một đồ án hình tròn rất thần bí, nhiều chữ vuông nho nhỏ hiện lên, xếp vào tâm của đồ án, còn nhấp nhô như là vật sống.
Trong phút chốc hắn đã hiểu, thì ra Kỳ Trạch dùng bộ trường bào này để chặn sự tấn công của Âu Dương Đoan Hoa, nhưng vì bề ngoài cậu chỉ là một người cacbon, để không gây hoài nghi, chỉ có thể giả vờ bị trọng thương.
Nghiêm Quân Vũ rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ tức muốn nổ phổi của Kỳ Trạch, cậu cởi trường bào, vào nhà tắm tắm rửa, hơi chút lại nghiến răng nghiến lợi, hơi chút lại cười lạnh, không biết là đang âm mưu cái gì. Có lẽ là đang tính toán trả thù Âu Dương Đoan Hoa ra làm sao.
Xác định thiếu niên bình an vô sự, lúc này hắn mới nghiên cứu bộ trường bị vất xuống đất.
Đế Quốc cũng có thể sản xuất ra trang phục phòng ngự, nhưng đều là dưới hình thức áo giáp hạng nhẹ, kiểu dáng rất dày và nặng, vả lại cũng không chống được sự công kích của người có dị năng cao cấp. Âu Dương Đoan Hoa là dị năng giả cấp 5, không tính là mạnh, nhưng cũng không yếu, đừng nói là người cacbon, kể cả là người silic, bị khí lạnh của hắn xuyên vào cơ thể cũng phải nằm trong khoang chữa trị mười ngày nửa tháng mới tốt lên được.
Mà Kỳ Trạch lại không vấn đề gì, nghe tiếng cậu nghiến răng ken két trong phòng tắm, thấy ngay được vẫn còn tràn trề sức sống.
Nhẹ nhàng, ôm sát người, tàng hình, biến hình, có thể chống lại 100% công kích của dị năng giả, nếu để cho người ngoài biết được loại trường bào này, chắc chắn nó sẽ khiến người người mơ ước, nếu có thể phân tích toàn bộ những kĩ thuật khoa học chứa đựng trong đó rồi làm lại, vận dụng trong lĩnh vực quân sự, vậy thì sẽ tạo ra một đội quân hùng mạnh như thế nào chứ?
Tượng tượng ra đủ mọi cảnh tượng trong tương lai, Nghiêm Quân Vũ xoa xoa mi tâm, thêm một lần bị cái lai lịch bí ẩn khó lường của Kỳ Trạch làm cho đau đầu. Mỗi lá bài trong tay cậu đều có thể làm lay động nền khoa học kỹ thuật ngày nay, đến một ngày nào đó, cậu không muốn ẩn dật nữa, vậy sẽ tạo ra sóng lớn cỡ nào đây?
Càng nguy hiểm hơn ở chỗ, con người không tốt cũng chẳng xấu, có khi chửi cậu cả trăm câu cũng không làm cậu tức giận, có lúc chỉ nhìn nhiều một chút lại làm cậu ghi hận dài dài. Muốn cậu an an ổn ổn sống ở Đế Quốc, không chọc ra sự cố gì, có vẻ như là một nhiệm vụ không khả thi lắm.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Quân Vũ lắc đầu, lộ ra vẻ mặt rất là sầu khổ, nhưng trong lòng lại không cảm thấy cực kì ghét bỏ cậu như trước nữa. Dù sao con người cũng là động vật có tình cảm, ở cùng nhau lâu, tự nhiên sẽ thiên về người kia. Mỗi ngày minh tưởng cùng nhau, học tập sinh hoạt cùng nhau, hắn đã coi Kỳ Trạch là người thân cận bên mình.
"Tôi nghĩ cậu nên đến bệnh viện kiểm tra lại một lần đi, khi nội phủ bị thương con người sẽ không cảm nhận được, thường thường phải mấy ngày sau mới phát tác." Thấy thiếu niên với mái tóc ướt nhẹp bước ra, hắn lập tức khuyên nhủ.
Thiếu niên lướt qua người hắn, vừa lau tóc vừa bước ra phòng khách, trầm giọng nói:
"Âu Dương Diệp, cho tôi mượn trí não của cậu dùng chút."
Âu Dương đại thiếu gia vừa mới đuổi đi cái xe cứu thương phải vội vã chạy đến, trả cho người ta chút tiền công. Dường như từ lâu cậu đã quen bị thiếu niên hất hàm sai khiến, nên không chút nghĩ ngợi gì mà lấy trí não ra, chuẩn bị dùng nội khí mở màn hình, đã thấy thiếu niên tiến lên một bước cướp lấy, đầu ngón tay tùy tiện mở ra một cái screensaver, sau đó một cái bảng bán trong suốt xuất hiện.
"Kỳ thiếu, sao cậu có thể dùng trí não của tôi vậy?" Âu Dương Diệp có chút không rõ. Trí não không phải là một đối một sao? Không phải chỉ có thể nhận diện được nội khí, tinh thần lực, hoặc gen của một người sao?
Kỳ Trạch chẳng phản ứng gì, lách cách gõ vài dòng chữ, lấp kín cả cái bảng, sau đó lấy cái máy quét võng mạc nhắm vào mắt đang mở to của Âu Dương Diệp, ấn nút xác nhận. Nghiêm Quân Vũ nhìn thấy thì cau mày, mấy lần lên tiếng ngăn lại mà không được.
"Yêu cầu của ngài đã được chấp nhận, thông qua xét duyệt, ghi vào cơ sở dữ liệu, website thông báo... Cảm ơn sự tham gia của ngài, chúc ngài mọi chuyện thuận lợi." Âm thanh máy móc vang lên làm Âu Dương Diệp hoàn hồn, lúc này cậu mới phát hiện ra Kỳ Trạch đã đăng kí giải thi đấu võ thuật của dị năng giả.
"Kỳ thiếu, là tôi bị hoa mắt hay cậu điên rồi?" Cậu chỉ vào website đã hiện ra danh sách mới, run giọng dò hỏi.
"Tôi không điên, cậu cũng không hoa mắt." Kỳ Trạch ném trí não lại, chẳng để ý nói, "Khoảng thời gian này luyện tập thể thuật cho tốt vào, tháng sau bắt đâu thi đấu rồi."
"Cậu cũng bảo tôi luyện tập thể thuật cho tốt, vậy hẳn là biết thể thuật giả không thể tham gia cuộc thi này đúng chứ? Tôi đến đó làm gì, mang đồ ăn cho mấy thằng dị năng giả sao?" Âu Dương Diệp hoảng sợ kêu rên, "Trời ơi, mọi người đang hỏi tôi sống đủ rồi sao, nên giờ tính tự sát. Kỳ thiếu, cậu hại chết tôi rồi!" Dứt lời ôm đầu nằm vật ở ghế sô pha.
Kỳ Trạch cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình website đang tràn ra cả đống bình luận, cười lạnh nói:
"Tôi chỉ cảm thấy Âu Dương Đoan Hoa nói rất đúng, sinh vật nhỏ yếu không có quyền tồn tại. Nhưng chính nó cũng chẳng lĩnh hội đủ chân lý của câu nói này, cho nên tôi muốn cậu ở trên võ đài dạy dỗ nó."
"Nhưng tôi lấy cái gì ra mà dạy bây giờ? Tôi chỉ là thể thuật giả cấp 4, mà nó là dị năng giả cấp 5, tuy chỉ kém nhau một cấp, nhưng đẳng cấp cách nhau cả một bầu trời đó." Âu Dương Diệp đầy mặt bi phẫn.
"Yên tâm, tôi sẽ vì cậu mà làm cầu nối giữa hai bầu trời." Kỳ Trạch thẳng người lên, trong giọng điệu bình thản không giấu được một phần kiêu ngao. Cậu đi xuống tầng hầm, đem Âu Dương Diệp đang đuổi theo phía sau nhốt ngoài cửa, chỉ để lại một lời nhắc nhở lạnh lẽo:
"Nếu cậu dám hủy bỏ phiếu đăng kí, tôi sẽ biến cậu thành thằng vô dụng thật sự đấy."
Âu Dương Diệp đang tính âm thầm tự cứu nghe vậy thì đông cứng lạnh đến thấu tim, đỡ ván cửa quỳ xuống, thảm thiết nói:
"Kỳ thiếu, đời trước tôi đào mộ tổ cậu đúng không, đời này phải làm trâu làm ngựa trả nợ cho cậu? Mớ công phu mèo cào kia của Âu Dương Đoan Hoa không thể tổn thương cậu xíu nào, sao cậu không tự mình tìm nó mà gây sự ấy, mắc gì bắt tôi đi làm thí tốt hả? Kỳ thiếu, tôi mà chết thì ai cho cậu tiền tiêu bây giờ? Kỳ thiếu cậu suy nghĩ lại chút đ!"
Bên kia cánh cửa không có chút động tĩnh gì, Âu Dương Diệp gào khản cổ mấy lần thì thu lại cái bộ dạng thảm thiết tang thương lúc nãy, rất bình tĩnh tự tin đứng lên, kể chuyện vừa rồi cho ông cậu.
Ban đầu Nghiêm Quân Vũ còn hơi lo lắng, nhưng nghe cậu bình thản nói:
"Cậu yên tâm đi, trước mắt Kỳ thiếu vẫn còn dùng được cháu, sẽ không để cho cháu chết được. Nếu cậu ấy dám thay cháu đăng kí, hẳn là có chỗ dựa vào. Cậu ấy thù dai như vậy, không đời nào dễ dàng buông tha cho Âu Dương Đoan Hoa. Thời gian sắp tới cháu sẽ luyện tập cho tốt, nếu người cậu ấy muốn gϊếŧ là Âu Dương Đoan Hoa, cháu sẵn sàng trở thành thanh kiếm trong tay cậu ấy... Vâng, cháu hiểu rồi, bất cứ lúc nào cũng sẽ giữ liên lạc."
Cúp điện thoại, cậu nhìn vào cánh cửa kim loại lạnh lẽo, lại nhìn những lời miệt thị đang không ngừng hiện lên trong trí não, khinh thường cười một tiếng rồi đi lên cầu thang.
Nghiêm Quân Vũ đứng tại chỗ một lúc mới lắc đầu than thở:
"Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, lời này đúng là có đạo lý." Lo lắng hộ hai cái đứa này đúng là mình ăn no rửng mỡ.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ thiếu mở trứng xoay ra, hét lớn một tiếng: "Đi thôi Pikachu! Đi giúp ba ba báo thù!"
Âu Dương – Pikachu – Diệp:...