Chương 79: Ra khỏi thành

Về đến nhà, Cao Bằng lấy thùng đồ hộp được gửi ở phòng bảo vệ ra, sau khi nói lời cám ơn rồi lại nhét thêm một hộp thuốc lá cho người bảo vệ.

Đến trước cửa, vừa mở cửa lớn thì A Ban đã không kịp chờ đợi, vội vàng xông ngay vào phòng.

Vào nhà Cao Bằng đã nhìn thấy A Ngốc vẻ mặt ngẩn ngơ ngồi trong góc phòng hẻo lánh, bởi vì nguyên nhân thân thể cao to nên nó chỉ có thể ngồi xổm trên đất mới không thấy chật chội.

Trong miệng ngậm một lá m Tuyết Tùng Châm, nuốt mây nhả khói, tâm trạng A Ngốc không hề ưu thương, cũng không hề cô độc, chỉ là nó có thói quen ngồi ở chỗ này nhìn mặt trời mọc rồi lặn ngoài cửa sổ mà thôi.

Cao Bằng đặt cái thùng lên trên bàn rồi mở ra, nghe thấy âm thanh, một đám Ngự Thú trong phòng không cần kêu gọi gì, toàn bộ đều lập tức chạy đến vây quanh, từng ánh mắt sáng ngời đầy vẻ thèm thuồng nhìn chằm chằm đồ vật trong thùng.

Hai sợi râu trên đỉnh đầu Đại Tử không ngừng lay động, có vẻ khá hưng phấn. A Ngốc thì lại lặng lẽ vọt đến, ngơ ngác nhìn cái thùng, dường như hi vọng có thể nhìn ra một đóa hoa vậy. Còn A Ban tuy rằng bởi vì nguyên do mới tới nên có chút sợ sệt, nhưng dưới bầu không khí thế này ảnh hưởng cũng cố gắng sáp đến. Trong khi đó, A Xuẩn thì lại chít chít một tiếng đáp thẳng lêи đỉиɦ đầu Cao Bằng.

Mở thùng, lấy tất cả hộp đồ ăn năng lượng cao bên trong ra.

Một đám Ngự Thú hưng phấn không thôi.

- Mày cũng không cần xem nữa, dù sao mày cũng không ăn được.

Cao Bằng vỗ vỗ đầu A Ngốc rồi nói, toàn thân A Ngốc chỗ nào cũng là xương, trước mắt chỉ có thể ăn đồ ăn ở trạng thái sương mù, nó không thể nuốt được những thức ăn ở thể rắn như thế này.

A Ngốc nghe vậy thì nhìn về phía Cao Bằng, ánh mắt tràn đầy vẻ không dám tin, dường như không ngờ tới chủ nhân sẽ nói cho nó biết loại sự thật tàn khốc này, sờ sờ hàm dưới của mình, hoàn toàn trống rỗng, nơi đó có một cái lỗ, A Ngốc quay đầu rời đi, yên lặng dựa vào góc tường.

Mở hộp thức ăn ra, ném cho A Ban, A Ban vội vàng leo lên, mấy cái chân không ngừng khẩy khẩy đồ hộp, ăn rất ngon lành.

Sau đó Cao Bằng lại mở một hộp cho Đại Tử, Đại Tử ăn mấy miếng rồi không còn hứng thú nữa. Nó vẫn thích ăn đồ ăn do chủ nhân làm hoặc là huyết nhục tươi mới hơn, loại đồ ăn đóng hộp này nó không thích chút nào.

Sau khi làm việc xong, Cao Bằng lên giường nằm, bận rộn suốt cả một ngày cuối cùng mới có thể nghỉ ngơi, thân thể nằm thành hình chữ đại trên giường, cơn mỏi mệt nặng nề kéo tới.

Không bao lâu trong phòng ngủ vang lên tiếng ngáy đều đều.

- Thằng nhóc đó mua một tòa biệt thự ở ngoại thành sao?

Sau khi biết được tin tức này, ông Lưu buồn bực xoa xoa mặt.

Sao tiểu tử này lại thích chạy loạn khắp nơi vậy chứ?

Còn không ngại xa xôi, cũng không cảm thấy phiền phức, dù sao mua một miếng đất xây biệt thự đối với hắn mà nói chỉ là vấn đề nhỏ.

Thực sự làm cho người ta phải rầu rĩ chính là sao mà lại không hề lộ ra một chút nguyên do vì sao lại chuyển đi như vậy.

Nếu không thì hôm trước thằng nhóc Cao kia mua một tòa biệt thự ở vùng ngoại thành, sau đó ngày hôm sau, mình lại cười ha hả dọn đến sát vách nhà cậu ta, thật là khéo mà!

Làm như vậy cũng quá rõ ràng đi.

Đứa nhỏ lớn rồi đều có ý nghĩ của riêng mình, bản thân cũng nên có không gian riêng tư, ông Lưu không khỏi dâng lên một luồng cảm xúc bùi ngùi đứa nhỏ đã lớn rồi.

Ở sau lưng ông Lưu, một con Tắc Kè Hoa to lớn nửa trong suốt đang chậm rãi hiện lên, yên lặng nhìn chăm chú ông Lưu.

Ông Lưu ra lệnh cho nó, Tắc Kè Hoa gật gật đầu, ánh mắt híp thành một đường nhỏ, thân thể hơi cong, chậm rãi biến mất trong không khí. . .

Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc, Cao Bằng rời giường rửa mặt, tiếp đó thay quần áo.

A Ban bị Cao Bằng bắt ở nhà, hắn đã dạy cho nó cách mở đồ hộp. Việc này với nó mà nói cũng không khó, dạy mấy lần là đã học được kỹ năng mới này.

Bây giờ nó đã có thể mở đồ hộp một cách thuần thục, chỉ cần đặt móng vuốt lên trên mép hộp đồ ăn, sau đó đâm xuống một cái rồi kéo một phát, móc ngược lên trên là có thể mở nắp đồ hộp ra, hiện lên bên dưới nắp hộp là thức ăn năng lượng cao trong suốt sáng long lanh.

Giai đoạn hiện nay, nhiệm vụ của A Ban chính là ở nhà ăn thức ăn năng lượng cao tiếp tục trưởng thành, với cấp bậc hiện tại của nó mà đưa ra ngoài dã ngoại thì trái lại chỉ càng thêm vướng víu.

Hôm nay Cao Bằng chuẩn bị đi dã ngoại tìm kiếm một ít Mộc Không Tâm, chỉ cần không thâm nhập rừng rậm thì sẽ không gặp phải nguy hiểm lớn gì.

Trừ A Ban ra, ba con Ngự Thú còn lại Cao Bằng đều chuẩn bị mang theo.

Tuy A Xuẩn cũng rất yếu nhưng tốt xấu gì nó cũng biết bay, với lại thể tích nhỏ, trọng lượng nhẹ, dễ dàng mang theo bên mình, quan trọng nhất là A Xuẩn còn có một cái không gian tùy thân, có thể tiết kiệm kha khá diện tích ba lô.

Không gian trong cơ thể A Xuẩn không khác mấy so với một quả bóng rổ, có thể chứa không ít thức ăn có nhiệt độ cao, và cả nước uống nữa, với lại bởi vì không gian này tồn tại ở mặt khác của một thế giới không biết, cho nên trừ khi sinh mệnh A Xuẩn xảy ra việc ngoài ý muốn, nếu không sẽ không tồn tại việc đồ vật bị mất đi.

Đương nhiên đây là đẳng cấp trước mắt của A Xuẩn còn kém, chỉ có cấp 5, sau khi đẳng cấp của nó tăng lên thì thể tích không gian trong cơ thể cũng sẽ theo đó mà gia tăng.

Về phần Đại Tử, hiện tại đẳng cấp của nó là 15 phẩm chất Hoàn mỹ, đẳng cấp này đặt ở ngoài rừng rậm cũng có thể coi là bá chủ một phương. Trừ phi gặp phải quái vật cấp Thủ lĩnh, nếu không cơ bản sẽ không có nguy hiểm lớn.

A Ngốc thì là một trong những Ngự Thú mạnh nhất, đến tận cấp 16 phẩm chất Sử thi, tuy rằng rất ít khi xuất thủ nhưng chiến lực tuyệt đối vô cùng mạnh mẽ.

Cao Bằng cũng không biết A Ngốc có thể ngạnh kháng quái vật cấp Thủ lĩnh hay không, trước khi chưa chân chính giao thủ thì tất cả đều là ẩn số, những thứ này cũng chỉ là hắn dự đoán mà thôi.

Áo choàng đen mà trước đó hắn đặt hàng cho A Ngốc được treo trong tủ quần áo, Cao Bằng mở tủ lấy áo choàng ra khoác lên người A Ngốc.

Cái nón áo rộng thùng thình che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy hai đốm Minh Hỏa thăm thẳm, khung xương to lớn chống đỡ áo choàng đen, trong lúc đi lại, áo choàng lay động, sàn nhà phát ra âm thanh ầm ầm trầm đυ.c.

Mở cửa xuống lầu, toàn bộ quá trình A Ngốc đều luôn phải khom người đi trong hành lang, Đại Tử thì giống như một cái thắt lưng màu tím quấn trên vai A Ngốc.

Trong sân, mấy đứa trẻ con đang đuổi nhau nô đùa, một đứa bé trai không kịp dừng chân lại, trong lúc bất cẩn, phịch một tiếng đâm sầm vào chân A Ngốc sau đó bắn ngược trở về, đặt mông ngồi dưới đất, bối rối không thôi.

A Ngốc cao đến bốn mét, tiếp xúc gần chẳng khác nào một tiểu cự nhân, quay đầu, hai đốm lửa màu lam thiêu đốt bên dưới cái nón áo choàng đen nhánh.

Bé trai kia có hơi sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.

A Ngốc ngồi xuống, đỡ đứa bé đang ngồi dưới đất lên, sau đó giúp nó phủi phủi bụi đất trên người.

Chờ đến khi A Ngốc và Cao Bằng đi xa, bé trai kia vẫn còn cảm thấy hoảng hốt, nhìn bóng lưng A Ngốc xa dần.

Sau khi rời khỏi tiểu khu, A Ngốc ôm Cao Bằng đặt lên trên vai mình.

Lúc đầu Cao Bằng muốn dùng một loại tư thế thật là phong độ ngồi trên vai A Ngốc. Nhưng mà sau khi ngồi một lúc, Cao Bằng phát hiện ngồi như vậy không hề thoải mái chút nào, ngược lại còn rất dễ bị ngã xuống.

Tuy A Ngốc cao đến bốn mét nhưng một người trưởng thành muốn ngồi lên bả vai nó vẫn không khỏi có chút khó khăn.

Bởi vậy, trên đường cái không ít người nhìn thấy, một người trưởng thành, hai chân dang ra, ngồi trên cổ một sinh vật hình người cao bốn mét mặc áo choàng màu đen.

Thật xấu hổ!

Đây tuyệt đối là sự kiện xấu hổ nhất mà Cao Bằng từng làm trong năm nay.

Tốc độ A Ngốc rất nhanh, hai chân bước ra, khoảng cách mỗi một bước đều dài năm đến sáu mét, mấy chướng ngại vật nho nhỏ cũng không cần tránh né, hai chân hơi cong, thoáng dùng lực là có thể nhảy qua.

Viên Hầu vốn rất nhạy bén, ở đây được phát huy tốt nhất.

Song chỉ trong thời gian nửa tiếng đồng hồ là đã đến giáp ranh thành phố Trường An, nếu tiếp tục đi ra ngoài thì sẽ là khu hoang dã không biết, Cao Bằng mơ hồ có thể nhìn thấy chướng ngại vật trên đường do quân đội xây dựng ngoài mấy trăm mét phía trước, ven đường đậu không ít xe tăng, còn có một vài binh lính tay cầm súng ống đi đi lại lại tuần tra.

Tiến về ngoại giới cũng không khó, chỉ cần giao nộp phí dụng nhất định là có thể ra khỏi thành.

Rời khỏi cửa khẩu, có vẻ như nhiệt độ trong không khí hạ xuống vài lần, cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không.

Một cỗ khí tức âm lãnh ẩm ướt tràn ngập trong không khí, phía trước là một đại lộ dẫn sâu vào trong rừng rậm Hắc Tẫn, cũng không biết bị bao nhiêu người giẫm qua, mặt đất lộ ra bùn đất màu vàng, chỉ có cỏ dại vô cùng thưa thớt quật cường mọc trên đất bùn.