【 Tên quái vật】: Hắc Quang Anh Vũ
【Nhược điểm quái vật】: 1. Hệ Phong / 2. Mùi của Tiễn Tín Tử có thể làm cho Hắc Quang Anh Vũ nôn mửa, tiêu chảy, cho dùng Tiễn Tín Tử có thể dẫn đến hôn mê. Cực kỳ căm ghét Phích Lịch Kim Cương Quả, mùi vị của Phích Lịch Kim Cương Quả đối với nó mà nói gần như phân.
Con Hắc Quang Anh Vũ này. . .
Cao Bằng ngẫm nghĩ chốc lát, cuối cùng nhớ tới thân phận con Hắc Quang Anh Vũ này.
- Thật xin lỗi, thật xin lỗi.
Người thanh niên mặc âu phục liên tục nói xin lỗi với Cao Bằng:
- Không có ý tứ, tính khí Hắc Quang nhà tôi thật là không tốt, kính xin ngài tha thứ. . .
Dường như con Hắc Quang Anh Vũ miệng thúi này thường xuyên gây phiền toái cho hắn nên thanh niên âu phục đã tạo thành thói quen xin lỗi.
- Không có việc gì.
Cao Bằng mỉm cười, đáp:
- Đúng rồi, nghe nói Hắc Quang Anh Vũ rất thích ăn Phích Lịch Kim Cương Quả, anh biết không?
Người thanh niên mặc âu phục sững sờ, câu nói này rất quen thuộc, dường như trước đó cũng có người nói qua với hắn như vậy. . .
Mỗi ngày công tác bận rộn, làm hắn quên đi mất bộ dáng của Cao Bằng, chẳng qua cảm thấy có chút quen mắt mà thôi, đợi đến sau khi Cao Bằng đặc biệt mở miệng nhắc nhở hắn, thanh niên âu phục mới kinh dị không thôi, nhìn nhìn Cao Bằng, sau đó cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên vỗ đầu một cái, lúc này hắn mới nhớ ra.
- Cậu chính là người bạn lúc trước đã đề cử qua Phích Lịch Kim Cương Quả với tôi phải không?
Thanh niên âu phục cười hỏi.
- Ặc, là tôi.
Cao Bằng nhìn người thanh niên cười vui vẻ như vậy, trong lòng không khỏi có chút rụt rè, mong là không bị phát hiện, nếu như bị phát hiện nhất định sẽ xấu hổ chết mất.
- Này, tôi còn phải cám ơn cậu, trong khoảng thời gian này mỗi khi trời tối tôi đều bắt Hắc Quang nhà tôi ăn mấy trái Phích Lịch Kim Cương Quả, nhưng mà tiểu gia hỏa này có hơi bướng bỉnh, không chịu ăn nhiều, mỗi lần đều do tôi cứng rắn đút nó mới chịu ăn hết.
Cao Bằng có chút mê mang, người anh em này thành thật như vậy à.
- Ngộ nhỡ là nó không thích ăn thì sao?
- Ha hả, sao có thể chứ, từ nhỏ ông của tôi đã dạy tôi rằng thuốc đắng dã tật, Hắc Quang không thích ăn cho thấy thứ này đối với thân thể nó có chỗ tốt, những con con sủng vật nhỏ này đều là như vậy, vô cùng nghịch ngợm.
Người thanh niên mặc âu phục cười nói, vẻ mặt ngại ngùng.
- Súc sinh.
Hắc Quang Anh Vũ bất thình lình thét lên một tiếng thê lương, nhảy dựng trên bờ vai thanh niên âu phục, sau đó vỗ cánh bành bạch, không ngừng đập lên mặt người thanh niên.
- Này này, tao muốn tốt cho mày mà thôi!
Thanh niên âu phục giơ tay lên che mặt, mắt thấy Hắc Quang Anh Vũ vẫn cứ kích động như cũ, thanh niên âu phục bèn tung ra đòn sát thủ, bảo rằng:
- Nếu như mày còn như vậy nữa thì tao sẽ không mang mày đi tìm Tiểu Hồng nữa đâu.
Hắc Quang Anh Vũ dừng lại, móng vuốt nhỏ gắt gao bắt lấy bả vai thanh niên âu phục, vặn xoắn âu phục thành một cục, nếp gấp chồng chất lên nhau , có thể nhìn ra hiện tại tiểu gia hỏa này có bao nhiêu phẫn nộ, lỗ mũi phình ra tức khí thở hổn hển, đầu ngẩng lên cao cao, ai cũng không thèm nhìn.
"Đinh." Thang máy đến lầu một, cửa thang máy mở ra, Cao Bằng ho khan một tiếng, nói lời chào tạm biệt với thanh niên âu phục.
Trước khi đi, Cao Bằng phất phất tay với thanh niên âu phục.
- Nếu như muốn trị con vẹt này cũng rất đơn giản, anh cứ đi mua một ít Tiễn Tín Tử là sẽ rõ thôi.
Cao Bằng cười tủm tỉm nói, ánh mắt híp thành hai vầng trăng khuyết.
Lúc rời đi, Cao Bằng còn có thể nghe thấy giọng nói tức đến nổ phổi của Hắc Quang Anh Vũ sau lưng:
- Không cho phép mua! Không cho phép mua. . .
- Được được được, không mua, không mua. . .
Trên đường, Cao Bằng phát hiện tư thế đi của A Ban là đi ngang, trông chẳng khác nào một con cua.
Khiến hắn suýt nữa thì hoài nghi có phải rằng quá trình tiến hóa có sai sót hay không, có phải A Ban đã tiến hóa thành một con cua hay không nữa.
Nhưng mà nhìn đi nhìn lại khung số liệu nhiều lần đều thấy mặt trên đều ghi là Hôi Giáp Khải Chu.
Đạp cho A Ban một đạp, Cao Bằng quát:
- Đi đàng hoàng coi.
A Ban ngoẹo đầu liếc mắt nhìn chủ nhân một cái.
- Chi?
- Mày là một con nhện, không phải con cua.
Cao Bằng kiên nhẫn thuyết phục.
- Chi?...
Sự thật chứng minh, nghênh ngang đi đường là do nghiện.
Tuy rằng Cao Bằng đã uốn nắn tư thế đi của A Ban, nhưng thỉnh thoảng nó vẫn cứ bất thình lình đi ngang, còn nhảy tung tăng nữa.
Ở trong mắt Cao Bằng, phía sau trạng thái của A Ban hiển thị là: Khuyết thiếu năng lượng nghiêm trọng.
Cao Bằng đánh giá đại khái A Ban cần năng lượng để có thể tiếp tục trưởng thành, bởi vì dù thể tích A Ban lớn hơn không ít so trước đó nhưng muốn làm một cái nhục thuẫn thì vẫn còn kém rất nhiều, một con nhền nhện với đường kính chỉ có một mét, cao không quá nửa mét làm sao có thể đủ gánh vác trọng trách nhục thuẫn này được, cho nên hẳn là còn có không gian trưởng thành.
Trên thực tế, cũng giống như thầy Trương từng nói ở trên sách vậy, tính cách A Ban là thuộc về loại ôn hòa, còn có hơi chút nhát gan.
Dù đi trên đường đều là đi ngang, nhưng khi gặp phải người lạ hoặc là quái vật mà họ dẫn theo đi qua trước mặt, nó đều sẽ yên lặng ngừng chân chờ bọn họ đi trước.
Trên thị trường có bán một loại thức ăn chứa năng lượng cao, được làm thành từ một số lượng lớn thịt quái vật và các loại nguyên liệu nấu ăn có chứa năng lượng cao, sau khi áp súc dưới cường độ cao, bảo đảm chất lượng có thể giữ lâu đến một tháng, rất giàu năng lượng cao, cũng phù hợp cho quái vật ăn.
Đương nhiên con người cũng có thể ăn được, nếu như người ăn mà nói thì chỉ cần cắt xuống một khối lớn cỡ hạt đậu nành sau đó hòa với nước uống là có thể no.
Giá cả cũng rất đắt, một hộp có thể bán đến tận 0,3 điểm tín dụng.
Cao Bằng mua một hơi năm trăm hộp, sau đó báo địa chỉ cho chủ quán cất vào thùng đưa thẳng đến chốt bảo vệ của tiểu khu.
Sau khi mua đồ ăn xong, Cao Bằng vẫy một chiếc xe taxi, lên xe tiến về nơi môi giới bất động sản.
Tài xế đưa mắt nhìn A Ban sau đó bảo Cao Bằng để con quái vật nhỏ này ngồi phía sau:
- Con cua nhỏ của cậu cũng không lớn, cứ thả nó ngồi phía sau đi.
- . . .
Cao Bằng yên lặng, chịu đựng không nói cho tài xế biết thật ra nó là một con nhện.
Thể tích A Ban không lớn, sau khi A Ban hoàn toàn cuộn tròn một chỗ thì thể tích thu nhỏ đến gần gấp đôi, từng cái chân nhện thon dài co lại, hóa thành một quả bóng tròn màu xám lớn.
Ngồi trên xe, A Ban cực kỳ yên tĩnh.
Nơi môi giới bất động sản, nhân viên bán hàng vừa nhìn thấy Cao Bằng lập tức tiến lên chào đón:
- Tiên sinh có nhu cầu gì? Tiên sinh muốn cho thuê phòng sao?
- Tôi chuẩn bị mua nhà, có biệt thự ở vùng ngoại thành không? Tốt nhất là phải lớn, phải có hoa viên, tầng hầm ngầm, xung quanh tương đối thanh tịnh.
Cao Bằng trực tiếp hỏi.
Đây là một đơn hàng lớn, nhân viên bán hàng không khỏi hưng phấn, đáp:
- Tiên sinh chờ một lát, tôi nhớ là có một ngôi nhà phù hợp với yêu cầu của ngài.
Nhân viên bán hàng tranh thủ thời gian mở máy tính bảng ra xem, ngón tay không ngừng chuyển động bên trên.
Ngón tay đột nhiên dừng lại, nhân viên bán hàng đưa máy tính bảng qua:
- Ngài xem, ngôi biệt thự này có hợp ý ngài không?
Trên máy tính bảng là những bức ảnh chụp đủ các góc độ, trong hình là một ngôi biệt thự tọa lạc trên đỉnh một ngọn đồi nhỏ, bốn phía trống trải, bãi cỏ xanh tươi. Ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách Châu u, vách tường màu trắng xám kết hợp với mái nhà đỏ nhạt, kết cấu đơn giản mà không mất trang nhã, bên ngoài còn có một hàng rào không cao màu trắng vây quanh.
- Căn biệt thự này không có tầng hầm, nhưng mà gần đó có một khu vực rất lớn cũng thuộc về biệt thự, cho nên có thể tự mình xây thêm một cái tầng hầm.
- Vậy khu vực đó ở đâu?
Cao Bằng hỏi thăm.
- Thuộc chu vi hồ Long Hưng, khụ khụ, giá cả rất rẻ, chỉ có hai ngàn điểm tín dụng, còn được tặng thêm mấy chục mẫu đất xung quanh nữa.
Dứt lời, nhân viên bán hàng quan sát bốn phía, sau đó mới nhỏ giọng nói rằng:
- Trên thực tế, nơi đó là vùng ngoại thành, rất ít người quản, những khu đất lớn xung quanh đều tương đương với tặng kèm.