Nhìn cánh cửa bị khóa lại, Mục Thiết Anh há hốc mồm muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại im lặng, khóe mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Bên trong nhà an toàn có thức ăn nước uống đầy đủ, những người này sẽ không chết đói, chẳng qua sẽ chỉ phải ăn một chút khổ sở.
Lúc này sắc trời bắt đầu tối dần, Cao Bằng giơ tay lên nhìn đồng hồ, mắt thấy cũng đã gần bảy giờ.
- Có vẻ chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm ở dã ngoại thôi.
Cao Bằng nhìn sâu vào rừng cây, lúc này mà đi tìm nhà an toàn mới cũng không thực tế, mặc dù trên đường đến đây cũng có nhà an toàn, nhưng nếu đã có người tìm tới nơi này, cho thấy nhất định trong ngôi nhà an toàn trên đường đến đây cũng đã đầy ắp người rồi. Cao Bằng không dám đặt toàn bộ hy vọng lên việc người khác sẽ phát thiện tâm cho mình vào ở, nếu như những người khác không đồng ý cho hắn đi vào thì cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.
- Tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm có vẻ không quá an toàn, vả lại quanh đây hình như cũng chẳng thấy sơn động nào, chúng ta cứ dứt khoát dựng tạm một chỗ đơn giản trên tàng cây đi vậy.
Cao Bằng mở miệng nói với Mục Thiết Anh.
- Như vậy cũng được.
Mục Thiết Anh gật đầu đồng ý.
Ngay tại phía tây khu rừng, hai người tìm hai cái cây cách nhau không xa với cây thân cây thẳng tắp, cách khoảng ba bốn thước bên trên có một cá chạc cây, vừa vặn đủ để dựng một cái chỗ ngủ.
Không biết Cao Bằng tìm đâu ra một nhành cây, dựng tạm một chỗ ngủ đơn sơ tại một cái chạc cây thô to, nhìn từ xa trông giống như trải lên một cành cây hẹp dài, sau đó lại phủ thêm một lớp lá cây, cuối cùng rải lên trên lớp lá một tầng mảnh vụn tinh mịn, chỗ ngủ đơn sơ cứ như vậy mà xây dựng thành.
Bạn học Mục Thiết Anh có năng lực không hề kém, cũng bắt tay thực hiện, răm rắp học theo hành động của Cao Bằng xây dựng một chỗ ngủ đơn giản.
Hai kẻ gà mờ cứ như vậy xây dựng hai chỗ ngủ tạm thời tại dã ngoại, chuẩn bị cứ như vậy ở tạm một đêm.
Liên Tử nghỉ ngơi dưới cái cây lớn của Mục Thiết Anh, đầu dựa sát thân cây, hai mắt híp lại, cứ như thế đứng trên mặt đất giả vờ ngủ.
Về phần Đại Tử, cả ngàn cái chân của nó bám lên trên thân cây, từng cái chân sắc bén cắm thật sâu vào thân cây, cách mặt đất cao hơn hai mét.
Sắc trời càng lúc càng tối, bóng đêm dần dần bao phủ toàn bộ rừng cây, phải nói là buổi tối trong thung lũng luôn tới sớm hơn so với những nơi khác.
Tầm nhìn trong rừng cây cũng càng lúc càng thu hẹp.
Ban đêm, rừng cây có chút ẩm ướt, bôi thuốc trừ muỗi lên người, ngược lại cũng không có bao nhiêu muỗi.
Trên tán cây cao cao, một hình dáng thật nhẹ nhàng nhảy qua nhảy lại tựa như một cái bóng đang tiếp cận từ xa xa.
Thân thể đen nhánh hòa vào đêm tối một cách hoàn mỹ, nếu như không phải có hai tròng mắt màu xanh lam phát ra ánh sáng sâu thẳm thì căn bản sẽ không thể nào nhìn thấy được hình dáng của nó, cơ thể hòa nhập vào đêm tối vô cùng hoàn mỹ.
Quái vật này có thân hình thon dài, mỗi bước giẫm lên nhánh cây đều không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhìn qua cực kỳ linh hoạt.
Thể tích quái vật hơi nhỏ, chỉ dài hơn hai mét, cao chừng một mét, ở ngoài hoang dã hình thể như vậy cũng không mấy kinh khủng.
Giống như một cái bóng màu đen xuyên qua rừng rậm, nhẹ nhàng tung người nhảy lên một cái, liền từ cây này nhảy đến một thân cây khác.
Giẫm trên cành cây, cành cây hơi trầm xuống, lá cây dày đặc nhẹ nhàng lay động.
Theo quái vật càng lúc càng gần, một luồng sát ý lặng lẽ tràn ngập giữa màn đêm.
Liên Tử đột nhiên giật mình tỉnh dậy, bàn chân to lớn điên cuồng dẫm dẫm xuống đất phát ra tiếng vang trầm đυ.c, bịch bịch bịch ~
Rống rống!
Liên Tử tức giận gào thét.
Tiếng gào khiến cho Mục Thiết Anh và Cao Bằng cũng tỉnh giấc.
Tiếng gầm gừ dồn dập vang vọng khắp rừng cây yên tĩnh không biết kinh động đến bao nhiêu tồn tại xung quanh.
Hai người Cao Bằng đang say giấc nồng, đột ngột bị tiếng động làm tỉnh, sau đó bỗng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên cành cây gần đó có một bóng đen đang chậm rãi tiếp cận. Trong lúc bất chợt phát hiện con mồi đã thức tỉnh, quái vật mới vừa giơ chân lên, lơ lửng giữa không trung còn chưa hạ xuống.
Bốn mắt giao nhau. Tình cảnh lâm vào lúng túng.
Mục Thiết Anh nghĩ đến những lời cảnh cáo trước đó Cao Bằng đã nói với nàng, nếu như vô tình gặp phải sinh vật nguy hiểm thì trốn đến bên cạnh Liên Tử ngay lập tức. Vì vậy nàng không chút do dự liền xoay mình nhảy xuống, rơi lên trên lưng Liên Tử.
Ở bên cạnh, Cao Bằng cũng đồng dạng theo thân cây trượt xuống. Đại Tử thả lỏng hai hàng chân ra, lách cách một tiếng rơi trên mặt đất, sau đó thân thể biến thành một nửa hình tròn che chắn trước người Cao Bằng, trong miệng phát ra tiếng kêu uy hϊếp. Hai cặp kìm trên miệng lúc mở lúc đóng, ánh mắt lóe ra tia hung ác, tràn đầy nguy hiểm!
Vầng trăng trên đỉnh đầu bị tàng cây rậm rạp che khuất không ít, ánh sáng mờ ảo không đủ để nhìn thấy hình dáng con vật trên cành cây kia ra sao, chỉ có thể đại khái mơ hồ nhìn thấy một đoàn bóng đen, còn có cặp mắt sáng ngời như bóng đèn, trong đêm tối có vẻ đặc biệt gây chú ý.
- Hẳn là sinh vật hệ m Ảnh hoặc là hệ Hắc Ám, ban đêm là thời điểm sức chiến đấu của loại quái vật này mạnh nhất, chúng ta chạy trốn hay ở lại chiến đấu?
Mục Thiết Anh cẩn thận hỏi, hạ thấp giọng xuống, không dám lớn tiếng sợ chọc giận con quái vật kia.
Ngay lúc đầu, Cao Bằng đã sớm thấy rõ ràng khung số liệu của con quái vật này. Đây là một con Ám Ảnh Báo cấp 15 phẩm chất phổ thông, chẳng qua xuất phát từ một số nguyên nhân nên hắn cũng chưa nói ra thân phận thực sự của con quái vật này. Hắn không thể nào giải thích được, dưới ánh sáng yếu ớt như vậy, làm sao có thể nhận ra thân phận chân thật của nó?
Sau khi biết thân phận chân thật của con quái vật này, Cao Bằng không dám khinh thường.
Lực bộc phát của loài báo vốn rất mạnh mẽ, con Ám Ảnh Báo này có thể hòa vào màn đêm, kết hợp với lực bộc phát của nó chính là một sát thủ hoàn mỹ.
Trong bóng đêm của rừng rậm, vốn dĩ tầm nhìn không cao, hai người cũng không dám tùy tiện chạy trốn, nếu như đưa lưng mình về phía hung thú thì chính là một loại hành vi vô cùng nguy hiểm, thực sự làm như vậy chỉ có thể càng kích hoạt hung tính quái vật mà thôi.
Tình cảnh lúc này chính là đánh sói trong đêm hai đầu sợ, đôi bên đều có kiêng kỵ và băn khoăn lo lắng.
Gào —— gâu! Gâu!
Chiến cuộc đang lúc giằng co đột nhiên bị một con Husky đánh vỡ.
Một con Husky lông đen không biết xuất hiện từ đâu, mừng rỡ chạy băng băng đến, bỗng dưng xông vào phá hỏng cục diện hiện tại. Sau đó chạy đến trước mặt Cao Bằng, thân thể cao lớn cường tráng nhấc lên một trận kình phong. Cao Bằng không dám khinh thường vội vàng núp phía sau một thân cây. Con Husky này không biết nặng nhẹ, nhìn qua dường như là thuần huyết, rất nguy hiểm.
Lúc này Husky chạy tới làm gì? Cao Bằng hơi nghi hoặc một chút.
Husky hưng phấn chạy đến trước người Cao Bằng, sau đó lớn tiếng hướng về phía hắn sủa một cái.
Vừa mở miệng chính là một tiếng gâu chính tông.
Sủa cực kỳ hưng phấn.
Nói thật, lúc này Cao Bằng vô cùng chán ghét con Husky lông đen này.
Quả thật nó rất là ngu xuẩn.
Không nhìn thấy hiện tại mọi người đều đang làm chính sự hay sao, vậy mà lại đột ngột chạy tới phá hư bầu không khí, khiến cho tất cả mọi người đều vội vã cuống cuồng.
Cao Bằng bình tĩnh nhìn Husky, sau đó phun ra một chữ:
- Cút.
Husky nhìn thấy Cao Bằng rốt cuộc chịu để ý đến nó, cho là Cao Bằng đang khen mình, còn hưng phấn xoay quanh tại chỗ, điên cuồng chạy lòng vòng trong rừng.
Ám Ảnh Báo đứng trên cành cây, mặt đầy thâm trầm nhìn con Husky.
Ầm!
Ngay trong lúc này, con Husky bỗng dưng đâm đầu vào cái cây Ám Ảnh Báo đang đứng.
Lòng bàn chân Ám Ảnh Báo vươn ra từng chiếc vuốt sắc nhọn cắm sâu vào nhánh cây, ổn định trọng tâm thân thể.
Ánh mắt Ám Ảnh Báo sâu thẳm nhìn Husky lông đen dưới tàng cây, chậm rãi thối lui hòa nhập vào trong bóng đêm sau lưng.
Husky căn bản không hề nhận ra con Ám Ảnh Báo đang trên đỉnh đầu nó, vẫn tiếp tục xoay vòng quanh, hồn nhiên vui chơi như cũ.
Lui về sau, trong nháy mắt Ám Ảnh Báo đột nhiên bạo phát, hóa thành một cái tàn ảnh màu đen, tốc độ nhanh đến mức hai mắt Cao Bằng căn bản không cách nào bắt kịp chuyển động của nó. Chỉ thấy tàn ảnh chợt lóe lên, lách một cái, nhảy một cái, Ám Ảnh Báo đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lúc này con Husky đã nằm lăn dưới gốc cây, đau đớn kêu rên không dứt. Trên eo nó bị cắt một đường thật sâu, vết thương dài chừng nửa mét, máu chảy không ngừng.