Chương 52: Đó Là Hoả Vượng Thôi!

A Ngốc cúi đầu chậm rãi rời khỏi phòng bồi dưỡng, nện bước thong thả lại vô cùng kiên định, nhìn qua toàn bộ thân thể đều là xương xẩu, nhưng thể trọng của A Ngốc lại không nhẹ chút nào.

Khung xương toàn thân có thể so với sắt thép, giẫm lên đám bọt biển trên sàn nhà phát ra âm thanh trầm đυ.c.

Lúc này, bề ngoài A Ngốc quá dễ thu hút sự chú ý của người khác nên Cao Bằng lập tức chạy vào phòng làm việc, nhanh chóng may một cái áo choàng từ một tấm vải đen tuyền rồi khoác lên người nó.

Kéo mũ áo choàng lên, hai luồng ma trơi trong hốc mắt sâu thẳm lập loè dưới viền mũ, dưới lớp áo choàng đen kịt ấy đôi lúc thấp thoáng lộ ra vài mẩu xương màu xám bạc, ngược lại nhìn qua càng thêm tràn đầy phong cách.

Xem ra giới hạn hiện tại của mình là chỉ có thể làm cho Ngự thú tăng đến phẩm chất sử thi, nếu lại tiếp tục tấn chức nữa mà nói, dù cho bản thân mình có phương pháp thăng cấp, thì cơ bản mấy loại tài liệu cần thiết trong đó không phải thứ mình có thể tùy tiện chạm đến, thậm chí rất có khả năng đó là những thứ mà xã hội loài người hiện nay không thể tiếp xúc được.

Trước mắt, chủ yếu nên dồn sức lực vào việc bồi dưỡng Đại Tử, hơn nữa gần đây Cao Bằng cũng phát hiện một số việc lạ.

Trong lúc đẳng cấp của Đại Tử vẫn còn là cấp 9 bình thường, thì yêu cầu thăng cấp phẩm chất hoàn mỹ là nghiền nát Ngân Diệp Thảo thành bột phấn rồi hòa với nước dùng liên tục trong một tuần, sau đó dùng thêm 1 cái Tinh Hạch của quái vật hệ Lôi cấp bậc thủ lĩnh.

Hiện giờ Đại Tử đã tăng lên cấp 14 tinh anh rồi. Yêu cầu thăng cấp biến thành hòa bột phấn Ngân Diệp Thảo với nước rồi dùng liên tục trong hai tuần, sau đó dùng thêm 1 cái Tinh Hạch của quái vật hệ Lôi cấp bậc thủ lĩnh.

Theo cấp bậc quái vật tăng lên, thì hẳn là yêu cầu về số lượng tài liệu cũng gia tăng không ngừng?

Cao Bằng có chút kinh ngạc, tuy nhiên sau khi suy nghĩ một lát, tất cả điều trở nên rõ ràng, dù sao cũng mới chỉ gia tăng số lượng tài liệu cần thiết, còn về yêu cầu chủng loại tài liệu thì chưa có biến hóa gì. Tựa như một đứa trẻ nhỏ chỉ ăn một cân gạo là đã no rồi, trong khi một người trưởng thành thì cần phải ăn đến mười cân gạo mới có thể no được như vậy.

Xem ra sau này khi mình bồi dưỡng Ngự thú thì nhất định cũng phải suy xét thêm mấy vấn đề tương tự.

Sẽ không bao giờ có chuyện cá và tay gấu đều chiếm được, cũng có thể lựa chọn áp chế cấp bậc của Ngự thú, làm như vậy hẳn có thể giảm bớt việc tiêu hao tài liệu. Thế nhưng cấp bậc Ngự thú mà không gia tăng thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến chiến lực của nó.

Mà mức độ cần thiết giữa hai thứ này, yêu cầu mình phải nắm bắt thật chắc chắn.

- Chú Cao.

Lưu Triều Vũ ném ánh nhìn sợ hãi về phía A Ngốc đang đứng sau lưng Cao Bằng, nàng đã nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện trước khi A Ngốc đi ra, đồng thời cũng tận mắt chứng kiến đại gia hỏa này được phủ thêm một lớp áo choàng như thế nào.

Cảnh tượng vừa rồi khiến nàng hít thở không thông, chỉ sợ rằng nó sẽ trở thành nỗi ám ảnh đeo bám theo nàng trong mấy tháng kế tiếp.

- Không cần gọi tôi là chú Cao đâu, tuổi tác của hai chúng ta cũng không xê xích gì mấy, xưng hô như vậy làm tôi có chút không quen.

Cao Bằng lên tiếng giải thích.

- Ồ.

Lưu Triều Vũ gật gật đầu tán thành.

- Vì vậy cô hãy gọi tôi là Cao tiên sinh như mọi người đi, hoặc là Cao đại sư cũng được.

Cao Bằng nói thêm.

- ......

- Như quy tắc cũ, hẳn là cô đã biết tiêu chuẩn thu phí của tôi rồi. Đầu tiên phải trả tiền trước, con Bạc Hà Miêu này của cô chỉ là cấp tinh anh, phẩm chất lại bình thường, dựa theo tiêu chuẩn thì số tiền cô cần trả là 60 điểm tín dụng, rất hân hạnh đã chiếu cố.

Sau khi tiền bạc đã được thanh toán xong xuôi, Cao Bằng mới gọi một tiếng với Bạc Hà Miêu bên cạnh Lưu Triều Vũ:

- Lại đây ~

Phản ứng đầu tiên của con mèo trắng là ném cho Cao Bằng một cái nhìn cảnh giác, sau đó tiếp tục đứng yên một chỗ như tượng đá, không thèm nhúc nhích lấy một ly.

Hơi ngập ngừng chốc lát, Cao Bằng mới chậm rãi thử tiếp cận nó.

- Nể mặt mũi cha cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm cho số phí tổn tài liệu cần thiết để con Bạc Hà Miêu này tấn chức phẩm chất.

Cao Bằng chân thành nói với Lưu Triều Vũ, bày ra bộ dáng như thể tôi vô cùng hào phóng.

Lưu Triều Vũ cũng hơi hơi cảm động nên lập tức cám ơn ngay.

Nhìn bề ngoài như vậy nhưng trong lòng Cao Bằng đã đại khái tính xong giá cả tài liệu hết rồi, dù sao những tài liệu cần thiết để Bạc Hà Miêu thăng cấp tổng cộng cũng không đến 2 điểm tín dụng.

Sau khi đã chia một phần cho văn phòng thì 52 điểm tín dụng còn lại kia chính là phần lợi nhuận ròng của riêng hắn.

...

Tiếp theo, trong lúc cho Bạc Hà Miêu dùng tài liệu đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì có một khâu trong đó cần phải tắm thuốc, nhưng khi Cao Bằng đã phối chế thuốc tắm xong rồi mới phát hiện, cho dù có đánh chết nó thì Bạc Hà Miêu cũng nhất định không chịu xuống nước.

Nó xù bộ lông trắng tuyết của mình lên, co rúc trong góc tường, cảnh giác nhìn chằm chằm Cao Bằng, tựa như đang nhìn một tên tiểu nhân gian nịnh mưu đồ hãm hại hoàng đế vậy.

Trong cổ họng phát ra tiếng kêu đầy đe dọa.

Miao~

Cao Bằng dở khóc dở cười, chỉ vào Bạc Hà Miêu nói rằng:

- Rốt cuộc mày có chịu vào không hả?

Miao!

Bạc Hà Miêu không dao động chút nào.

- Được thôi! A Ngốc, bắt nó lại đây!

Cao Bằng quay sang dặn dò A Ngốc đứng sau lưng.

A Ngốc vâng lời lập tức làm theo, đối với nó mà nói thì không tồn tại cái gì gọi là chính xác hay sai lầm, bởi vì nó chỉ nghe mệnh lệnh của mỗi mình Cao Bằng.

Những gì chủ nhân nói, chính là chân lý.

Bạc Hà Miêu càng lủi sát vào chân tường, móng vuốt sắc bén thò ra, nhẹ nhàng cắm lên vách tường, chỉ chớp mắt đã trèo đến trần nhà, sau đó ưu nhã xoay người một cái, hai chân vừa giẫm lên tường thì đột nhiên ——

Ặc.

A Ngốc vươn tay dễ dàng bắt lấy nó.

Dường như Bạc Hà Miêu còn chưa phản ứng kịp với việc mình bị bắt, bốn cái chân vừa ngắn vừa nhỏ vẫn giữ nguyên tư thế bấu chặt vách tường.

Lúc sau mới phản ứng được là mình đã bị bắt, nằm ngay đơ trong lòng bàn tay A Ngốc, bày ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Bàn tay A Ngốc có hơi lớn, hầu như lớn đến mức có thể dễ dàng nắm trọn Bạc Hà Miêu chỉ bằng một tay.

Nghe theo mệnh lệnh Cao Bằng, A Ngốc vung tay ném một cái, Bạc Hà Miêu rất chuẩn xác rơi tõm vào bồn tắm thuốc.

Bị ném vào bồn tắm, bốn chân Bạc Hà Miêu không còn sức để cử động, xương cốt cả người nó dường như đều nhũn cả trong nước, bộ lông trắng tinh bồng bềnh tôi nổi giữa làn nước thuốc, nhìn qua hệt như một quả cầu lông.

Ở đỉnh bồn tắm có lỗ thông khí, nên Cao Bằng cũng không lo lắng con mèo này sẽ bị ngạt thở chết.

Đại khái qua khoảng nửa giờ, Cao Bằng mới mở nắp bồn tắm ra, Bạc Hà Miêu vẫn luôn lẳng lặng nằm yên bên trong đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai, toàn bộ thân hình hóa thành một đoàn tàn ảnh màu trắng vồ về phía Cao Bằng.

Bốp!

Bạc Hà Miêu lập tức dính chặt trên tường.

A Ngốc vừa tát một cái đã quất nó bay đi.

Chẳng khác nào một bức tranh được người ta dán lên vách tường, chậm rãi rơi xuống từ từ......

A Ngốc phảng phất như một vị thần to lớn lẳng lặng đứng bảo vệ sau lưng Cao Bằng, khung xương to lớn khẽ hất lên một góc áo choàng màu đen, bồng bềnh lay động.

Cao Bằng nhìn thoáng qua bảng trạng thái của Bạc Hà Miêu, đã biến thành phẩm chất tinh nhuệ.

Hiện tại nhiệm vụ của mình xem như hoàn thành, mở ra cửa lớn phòng bồi dưỡng, bạn học Lưu Triều Vũ đang chờ ngoài cửa vội vàng tiến vào nhận lấy bé mèo nhà mình.

Đây là lần đầu tiên Cao Bằng gặp phải một con Ngự thú có tính khí kém như vậy!

Lại dám có ý nghĩ muốn động thủ với hắn.

Con Bạc Hà Miêu vẫn luôn tránh trong góc tường, vừa nhìn thấy bạn học Lưu Triều Vũ thì chớp mắt liền bổ nhào vào lòng chủ nhân, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ lên ngực chủ nhân.

- Ôi, sao em lại chảy máu mũi thế?

Lưu Triều Vũ đau lòng vuốt vuốt mũi Bạc Hà Miêu, nơi đó có mấy tia máu đo đỏ.

- Đó là hoả vượng thôi!

Cao Bằng bổ sung một câu.

- Hoả vượng?

Lưu Triều Vũ nghi hoặc lặp lại một lần.

- Đúng vậy, dược hiệu quá mạnh mẽ, vì quá bổ nên không tiêu nổi, bởi vậy mới chảy máu mũi.

Chờ sau khi Lưu Triều Vũ rời đi, Cao Bằng bình tĩnh cầm lấy miếng giẻ ướt lau sạch mấy đốm máu trên tường.

Lười biếng duỗi cái eo, đúng lúc này điện thoại Cao Bằng đột nhiên vang lên, là điện thoại của Lưu Sâm Lâm, đầu dây bên kia lại là một phen cảm ơn vân vân và vân vân.

Cao Bằng bình tĩnh như không có việc gì. Sau khi trải qua chuyện lần trước, thật ra thái độ của Cao Bằng với Lưu Sâm Lâm cũng không phát sinh bao nhiêu biến hóa, chỉ là cảm thấy cứ như có một quả cân nặng đè ép đáy lòng.

Có một số việc, tự mình biết rõ là được rồi.