Chương 23: Mình Lỗ Lớn Rồi

Từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa ăn gì cả, Cao Bằng có chút đói bụng.

Sờ sờ bụng mình, muốn đi xuống dưới mua chút bánh mì ăn, lại sợ chân trước mình vừa mới rời khỏi phòng làm việc, ngay sau đó khách hàng liền tới cửa.

Lưỡng lự giữa ranh giới đi hay không đi, cứ như vậy trôi qua nửa tiếng, vẫn không có người khách nào tới cửa.

Đột nhiên Cao Bằng hít hít cái mũi, hắn bỗng nhiên ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng.

Lần theo mùi thơm đi ra ngoài, Cao Bằng phát hiện biểu tình của cô gái lễ tân có chút quái dị, ánh mắt có phần phiêu hốt bất định, một bộ nỗ lực đứng thẳng.

Cao Bằng bước qua, cô gái lễ tân ngọt ngào cười một tiếng:

- Ông chủ, buổi sáng tốt lành.

Cao Bằng cũng là một trong những cổ đông, trong mắt nhân viên nơi này tự nhiên cũng là ông chủ.

Cao Bằng chỉ chỉ khóe miệng cô nàng:

- Vụn bánh mì vẫn chưa có lau sạch sẽ kìa, còn nữa, bánh mì cô giấu dưới mặt bàn lộ ra rồi.

- Á! Ông chủ, chỉ là hôm nay tôi rời giường chậm một chút, cho nên không kịp làm bữa sáng để ăn, liền mua bánh mì, ngài ngàn vạn lần đừng khấu trừ tiền lương của tôi.

Cô gái lễ tân cuống quít chùi miệng, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, làm ra bộ dáng đáng thương hề hề bán manh.

- Về sau chú ý một chút là được, tôi chỉ muốn hỏi chỗ nào gần nơi này có tiệm bánh mì.

Cao Bằng hỏi.

- Hả……

Cô gái lễ tân chớp chớp mắt.

- Từ thang máy đi xuống quẹo trái đi 100 mét, sau đó qua khỏi cầu vượt đi về phía trước 50 mét là có thể thấy được một tiệm bán bánh mì tên Trân Hối Viên, cửa hàng kia bán bánh mì ăn ngon nhất, đặc biệt là bánh mì nhân hạt thông chocolate của tiệm bọn họ, mùi vị của kem chuối tiêu tươi siêu tuyệt vời.- Ừ.

Cao Bằng gật đầu, nhìn thoáng qua thẻ nhân viên mà cô gái lễ tân đeo trước ngực, Tuần Khuyên Khuyên.

Tiệm bánh mì Trân Hối Viên mà bạn học lễ tân - Tuần Khuyên Khuyên đã nói rất dễ dàng tìm được, Cao Bằng đi vào liền phát hiện bên trong có không ít khách hàng.

Có đôi khi để phán đoán hương vị của một cửa hàng thức ăn ngon ra làm sao, không cần lên trên mạng lục soát bình luận, cũng không cần nghe ý kiến của người khác, chỉ cần nhìn vào số lượng khách hàng nhiều hay ít của cửa hàng này là được.

Nói như vậy người đến đây mua đồ ăn càng nhiều, hương vị đều sẽ không tồi, ít nhất cũng mang đặc sắc riêng của mình, sẽ không để cho ngươi thất vọng.

Tay trái cầm theo một cái bịch, bên trong có chứa một ít bánh bích quy Uy Hóa, tay phải cầm bánh mì vừa gặm vừa đi lên thang máy.

Khi cửa thang máy đang muốn đóng lại thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân gấp gáp:

- Thật ngại quá.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc âu phục khéo léo, đeo một chiếc mắt kính viền bạc, áy náy cười cười với Cao Bằng. Tay trái của hắn dắt theo một tiểu loli mặc chiếc váy màu đỏ, đang chuẩn bị ấn số tầng thì lại phát hiện cái nút lầu ba đã bị ấn xuống, người đàn ông quay đầu tò mò nhìn vào Cao Bằng.

Thấy Cao Bằng cũng quay đầu lại, người này liền lễ phép mỉm cười.

Tiểu loli nghiêng đầu nhìn về phía Cao Bằng, nhìn thấy bánh mì trong tay Cao Bằng, chiếc mũi nhỏ hít hít, miệng nhỏ không tự giác mà mấp máy. Sau đó khó khăn quay đầu để cho mình nỗ lực không nhìn vào bánh mì trong tay Cao Bằng.

Chỉ là qua vài giây lại nhịn không được trộm liếc về phía bánh mì.

Cao Bằng buồn cười, mở cái bịch đang cầm trong tay trái ra, lấy ra một miếng bánh quy Uy Hóa từ bên trong đưa cho người bạn nhỏ.

- Không cần!

Tiểu loli giòn giã trả lời, ôm chặt cánh tay của người đàn ông, cảnh giác nhìn Cao Bằng.

- Đinh.

Tới lầu ba rồi, cũng giảm bớt lúng túng cho Cao Bằng.

......

Ông chú đeo kính và tiểu loli tới đây là muốn tìm kiếm Dục Thú Sư hỗ trợ đề thăng phẩm chất cho Ngự thú. Ngay từ đầu khi bọn họ thấy được tuổi tác của Cao Bằng cũng lộ ra nghi ngờ, sau đó Cao Bằng rất bình tĩnh lấy giấy chứng nhận Dục Thú Sư Trung cấp của mình ra.

- Thiếu niên anh tài, thiếu niên anh tài.

Ông chú đeo kính chắp tay than thở.

- Có mang theo Ngự thú nhà các người đến không? Tốt nhất để cho tôi tự mình nhìn xem thì tôi mới có thể đưa ra kiến nghị càng tốt hơn.

- Đại Bạch ở ngay dưới lầu, chỉ là thang máy không chứa nổi cho nên không có mang nó lên theo.

Ông chú đeo mắt kính nói:

- Đúng rồi, đã quên tự giới thiệu, tôi họ Từ, tên một chữ Thường duy nhất, đây là Đậu Đậu con gái của tôi.

- Thang máy của tòa nhà được thiết kế chính là dành cho người sử dụng, Ngự thú tự nhiên là không lên được, thế nhưng chúng tôi có lối đi đặc biệt.

Cao Bằng đứng dậy, mang theo hai người Từ Thường và Từ Đậu Đậu đi vào căn phòng lớn nhất trong văn phòng làm việc, lúc Cao Bằng đến đây cũng đã có nhân viên công tác khác theo tới.

Lấy điều khiển từ xa ra, hướng ngay trần nhà trên đỉnh đầu nhấn xuống một cái nút.

Phù phù ——

Thanh âm hơi nước truyền ra, mặt tường nơi cửa sổ kia đột nhiên tách ra phía ngoài, ánh mặt trời theo khe hở của vách tường kéo tới.

Phiến ánh sáng chiếu vào mặt đất càng lúc càng lớn, cuối cùng toàn bộ căn phòng đều bị ánh mặt trời lấp đầy. Mà hẳn là mặt vách tường chỗ cửa sổ kia đã song song với mặt đất, hình thành một thiết bị cùng loại với cầu treo.

Cầu treo chậm rãi buông xuống, tốc độ rất chậm, sau khi người đi đường phía dưới nhìn thấy đều sôi nổi tránh đi hoặc là ngừng chân lại.

- Để cho Ngự thú nhà các người lên đây đi.

Cao Bằng mở miệng nói.

Từ Thường nhanh chóng gọi Đại Bạch đang nằm ngây ra ở trên đường. Đại Bạch ngẩng đầu, lúc này Cao Bằng mới thấy rõ bộ dạng của con Ngự thú này, là một con Ngự thú loại khuyển, cùng loại với Đại Bạch Hùng trước tai biến, là Đại Bạch Hùng Khuyển.Ở trước tai biến, Đại Bạch Hùng là loại chó cực lớn, đáng tiếc trong thời gian tiến hóa đầu tai biến, về mặt thể tích, Đại Bạch Hùng vẫn chưa biến hóa quá nhiều, theo không kịp tiết tấu, trái lại trở thành loại chó thuộc tầm nhỏ trung.

Thông qua cầu treo chuyển Đại Bạch Hùng Khuyển lên đây, Đại Bạch Hùng nhìn thấy chủ nhân thì rất vui vẻ, trực tiếp nhào lên khiến Từ Thường ngã xuống trên sàn nhà, ‘hì hục’ liếʍ mặt Từ Thường.

- Con Đại Bạch Hùng này hẳn là đã sống với các người từ trước tai biến đúng không.

Cao Bằng nhìn thấy tập tính cùng với động tác quen thuộc của con Đại Bạch Hùng này liền nhịn không được nói.

- Đúng vậy.

Từ Thường cảm khái nói.

- Đại Bạch đã theo chúng tôi sáu năm rồi, nó còn lớn hơn Đậu Đậu một tuổi, tôi cũng hy vọng nó có thể vẫn luôn làm bạn với một nhà chúng tôi.

Sau tai biến, bởi vì năng lượng trong thiên địa trở nên sinh động, cho nên chu kỳ sinh trưởng của quái vật cũng theo đó thay đổi ngắn đi, trước tai biến, loại khuyển cần phải một năm rưỡi hoặc là hai năm mới có thể trưởng thành, hiện nay thì chỉ cần thời gian khoảng một năm là được.

- Đây vậy mà là một con Đại Bạch Hùng Khuyển có phẩm chất tinh nhuệ, hy vọng của các người là nó có thể tấn thăng lên phẩm chất hoàn mỹ rồi tranh thủ đánh sâu vào cấp thủ lĩnh phải không.

Cao Bằng chỉ liếc mắt liền nhìn ra số liệu của con Đại Bạch Hùng Khuyển này.

Từ Thường có chút kinh ngạc, không nghĩ tới là chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà hắn liếc mắt một cái liền dùng mắt thường phân biệt ra Đại Bạch nhà mình có phẩm chất tinh nhuệ. Nếu lúc trước còn có vài phần hoài nghi mà nói, vậy hiện tại hắn đã hoàn toàn tin phục đối với bản lĩnh của Cao Bằng.

- Đúng vậy.

- Ừm.

Cao Bằng trầm ngâm, hắn không giống với những Dục Thú Sư khác, chỉ cần dựa theo phương pháp hắn hướng dẫn, Ngự thú dưới tay hắn cơ hồ chính là trăm phần trăm sẽ thăng cấp thành công.

Tuy rằng không biết có thứ như xác suất thành công này hay không, nhưng trước mắt mà nói cũng không có biểu hiện rõ ràng, nói cách khác ít nhất tại giai đoạn trước mắt này hẳn là không tồn tại xác suất thất bại.

Nói như vậy, phí hắn thu khẳng định không thể áp dụng tiêu chuẩn giống như những Dục Thú Sư khác, bằng không cũng quá hạ giá rồi.

Đây là khinh nhờn đối với tri thức, cũng là không tôn trọng đối với bàn tay vàng.

Đãi ngộ mà ông Lưu cấp cho Cao Bằng chính là lương căn bản cộng với chia phần.

Lương căn bản mỗi tháng là 5 điểm tín dụng cộng với thu nhập chín thành phí cố vấn của Cao Bằng.

Thường thì văn phòng làm việc sẽ chia nửa với Dục Thú Sư, nhưng ông Lưu lại chọn tỉ lệ một chín với Cao Bằng, ông ấy một Cao Bằng chín. Cao Bằng cũng không rõ ràng lắm làm như vậy thì Ông Lưu còn lại lợi nhuận gì nữa.

Lúc trước ông Lưu chỉ trả lời hắn một câu:

- Văn phòng làm việc này được mở ra vốn chính là hy vọng nó có thể kéo dài tiếp. Cũng không trông cậy vào nó để kiếm tiền, nếu cháu thật sự có tâm liền giúp phòng làm việc tạo ra danh tiếng cho ta.

Thu nhập chân chính của nơi này chính là phí cố vấn.

Phí cố vấn của mình tạm thời định ở mức gấp 3 lần Dục Thú Sư Trung cấp bình thường đi.

Hai cha con này là khách hàng đầu tiên của mình, cũng chỉ thu phí bọn họ gấp 2 lần mấy Dục Thú Sư Trung cấp khác thôi.

Cao Bằng nghĩ như vậy, giá cả này thập phần ‘thân thiết’ rồi.

Có thể nói là mình đã lỗ lớn rồi.

Sau đó Cao Bằng nói cho hai cha con Từ gia phí dụng của mình. Nghe thấy phí mà Cao Bằng nói, Từ Thường suýt nữa cho rằng bản thân mình nghe lầm, vốn xem người thanh niên này không tồi, ai biết trong lòng đen tối như vậy.

Trực tiếp lắc đầu liền dắt Đậu Đậu muốn đi.

- Chờ đã, như vậy đi, nếu như thăng cấp thất bại, tôi không thu lấy bất luận phí dụng nào.

Cao Bằng bổ sung một câu.

Từ Thường dừng chân lại, quay đầu, ánh mắt giấu bên dưới gọng kính lộ ra một tia giảo hoạt:

- Như vậy cũng không công bằng, nếu không thì như này, nếu thăng cấp thất bại thì cậu phải bồi thường theo giá cho tôi?

- -------------------