Vì chứng minh rằng mình không phải đang khoác lác, ông Lưu tự mình mang theo Cao Bằng đến nội thành một chuyến.
Cửa hàng trong miệng ông Lưu nằm ở trung tâm thành phố, hơn nữa còn là đoạn đường sầm uất nhất.
Bên cạnh cửa hàng chính là một quảng trường thương mại, đồng thời toà thị chính cũng nằm cách đó không xa.
- Ừm, cửa hàng kia của ta chính là ở chỗ này.
Ông Lưu chỉ vào tầng thứ ba của cao ốc Thiên Mậu, nơi đó có một cái bảng hiệu mới tinh được treo ở bên ngoài —— Văn phòng Dục Thú Sư Phi Bằng.
Cao Bằng:???
Ông Lưu tằng hắng một tiếng:
- Nếu như cháu không thích, có thể đổi tên này đi.
- ……
Cao Bằng cạn lời, ngài mới là ông chủ đó, ngài nói tên là gì thì chính là tên đó.
- Ừm, cháu cảm thấy vị trí cửa hàng này không tồi đúng không? Trước kia, cửa hàng này của ta vẫn luôn làm ăn không tệ lắm, đáng tiếc từ sau khi đám Dục Thú sư kia bị mang đi, việc làm ăn liền xuống dốc không phanh.
- Trên thị trường có nhiều Dục Thú Sư như vậy, ông có thể tùy tiện tuyển trước hai người để đáp ứng nhu cầu trước mắt mà.
Cao Bằng dở khóc dở cười.
- Không, thà thiếu chứ không ẩu, thà rằng tạm thời không tiếp nhận đơn hàng cũng không thể huỷ hoại bảng hiệu.
Ông Lưu nghiêm túc nói.
- Được thôi.
Cao Bằng gật đầu, ngài là ông chủ ngài định đoạt.
- Ông Lưu, chuyện về cổ phần kia thì bỏ đi, chỉ cần tiền lương theo tỉ lệ cao nhất của nghề này là được.
Dừng một chút, Cao Bằng tiếp tục nói:
- Mấy năm nay ông đã giúp cháu nhiều như vậy, cháu cũng chưa làm gì có thể báo đáp cho ông, đây là chuyện duy nhất mà hiện tại cháu có thể làm được.
Nếu như là cổ phần công ty của những người khác có lẽ hắn đã yên tâm thoải mái tiếp nhận rồi.
Bởi vì hắn tin tưởng năng lực của mình xứng đáng với cái giá này, lợi ích mà hắn có thể tạo ra xa xa không chỉ là chút cổ phần này.
Nhưng phòng làm việc này là của ông Lưu, những năm gần đây dù là trong tối hay ngoài sáng ông Lưu cũng đã trợ giúp hắn không ít lần.
Có một số việc khi đã xong hết rồi hắn mới phát hiện ra, hắn vẫn chưa nói gì chính là không muốn làm cho ông Lưu khó xử, nếu ông Lưu cũng không nói gì vậy khẳng định là ông ấy có nỗi khổ riêng.
Nếu không thì một cô nhi như hắn làm sao có thể an an ổn ổn mà sinh hoạt đến bây giờ, chưa từng có tên côn đồ nào có thể tiếp tục tìm hắn gây phiền toái, hơn nữa hắn còn có thể tiến vào trường trung học công lập tốt nhất thành phố Trường An.
Có chút ân tình nhớ kỹ trong lòng là được!
Hắn vẫn luôn là một người ân oán rõ ràng. Có ân báo ân, có thù báo thù!
Cuộc sống cô nhi trong ba năm này đã để cho hắn nếm hết ấm lạnh nhân gian, nhìn rõ nhân tình thế gian.
Cho nên hắn càng quý trọng lòng tốt của người khác giành cho mình, mà đối với người có ác ý với mình cũng không chút lưu tình.
- Không sao! Cháu cứ yên tâm nhận đi, có một số việc chung quy có một ngày cháu sẽ rõ, kỳ thật chút cổ phần danh nghĩa này đối với cháu mà nói là quá ít.
Ông Lưu vui mừng cười nói:
- Được rồi đừng làm rộn nữa, ta đã thông qua thủ tục chuyển cổ phần kia, cháu có đồng ý hay không cũng không quan trọng, chuyện này chỉ là nói cho cháu biết mà thôi.
Nói xong ông Lưu giống như làm ảo thuật, lấy ra một phần hợp đồng từ trong lòng đưa cho Cao Bằng.
Nhìn phần hợp đồng giấy trắng mực đen này, vẻ mặt Cao Bằng phát mộng.
- Cháu còn chưa có ký tên đâu.
- Đây là sức mạnh của quyền thế.
Ông Lưu tràn đầy thâm ý mà vỗ vỗ bả vai Cao Bằng.
- Được rồi, cùng ta đi lên xem phòng làm việc một chút, hôm nay thoáng làm quen công việc cùng hoàn cảnh trước đã, nếu cháu muốn thì hôm nay là có thể đi làm, có chỗ nào không hài lòng cứ trực tiếp nói với ta, ta sẽ cho người chỉnh đốn và cải cách lần nữa.
Tiến vào cao ốc Thiên Mậu, mặt sàn sáng bóng lại sạch sẽ như mới, thang máy trong cao ốc mở ra, một đám người mặc âu phục đeo nơ nối đuôi nhau ra khỏi thang máy.
Một thanh niên mặc âu phục ở trong đó, trên vai có một con Hắc Hồng Anh Vũ đứng thẳng, Anh Vũ quay đầu nhìn Cao Bằng lạnh lùng nói:
- Ngốc bức.
Nói xong nó cao ngạo quay đầu nhìn thẳng phía trước.
Thanh niên mặc âu phục cực kỳ xấu hổ, liên tục xin lỗi với Cao Bằng.
【Tên quái vật】: Hắc Quang Anh Vũ
【Nhược điểm quái vật】: 1. Hệ Phong; 2. Mùi của Tiền Tín Tử có thể làm cho Hắc Quang Anh Vũ nôn mửa, tiêu chảy, cho dùng Tiền Tín Tử có thể khiến cho nó hôn mê.; 3. Cực kỳ chán ghét Phích Lịch Kim Cang Quả, mùi vị của Phích Lịch Kim Cang Quả đối với nó mà nói gần như mùi phân.
- Không sao cả, đây là Hắc Quang Anh Vũ đi, anh có thể mua một chút Phích Lịch Kim Cang Quả cho nó, nghe nói chúng đều thích ăn thứ này. Hắc Quang Anh Vũ của anh gầy như vậy, vừa nhìn chính là bởi dinh dưỡng không đầy đủ mà gây ra.
Cao Bằng nói đầy thâm ý.
- Ah ah, cám ơn cậu!
Thanh niên mặc âu phục cảm kích nói:
- Tôi vẫn luôn không biết nó thích ăn cái gì, nó có hơi kén ăn, khẩu vị vẫn luôn rất kém, trở về tôi liền mua thêm cho nó ăn.
Hắc Quang Anh Vũ cũng không biết Phích Lịch Kim Cang Quả là thứ gì, chỉ là không hiểu sao lông tơ sau gáy lại dựng thẳng lên.
Đôi móng vuốt nhỏ túm lại càng chặt hơn, đầu dương lên cao cao giống như một vị vua cao ngạo đứng trên vai của thanh niên mặc âu phục đen. Sau đó nhìn quanh trái phải, giống như một vương giả đang đánh giá lãnh địa của mình, đám nhân loại môi cá nhám này, một tên hai tên đều ngu xuẩn như nhau.
Lên trên tầng ba, toàn bộ tầng này đều đã được thuê lại, hai bên cửa chính đều có đặt một chậu trúc tía cao cỡ nửa người.
Mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trên trúc tía, quanh quẩn trong không gian của toàn bộ tầng lầu.
Một cô gái mặc âu phục màu lam nhạt đứng trước quầy lễ tân, tóc ngắn ngang tai, trang điểm nhẹ nhàng.
Nhìn thấy ông Lưu đi tới, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói:
- Chào ông chủ.
Đồng thời len lén đánh giá Cao Bằng đứng ở bên cạnh ông Lưu, tướng mạo Cao Bằng non nớt, nhìn qua như là thế hệ con cháu của ông chủ mới.
Ông chủ mới này không rõ thân phận thế nào, nhưng chắc hẳn là rất có tiền, mấy ngày trước đến đây đã trực tiếp một hơi mua lại toàn bộ phòng làm việc, đồng thời cũng sa thải hết đám Dục Thú sư trước đây.
Ban đầu nàng còn thực lo lắng mình có thể bị mất việc hay không, nhưng rất nhanh liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông chủ mới chỉ là sa thải mấy Dục Thú sư trước đây, những nhân viên khác vẫn giữ nguyên chức vụ ban đầu.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy kỳ quái chính là ông chủ mới đưa ra một điều kiện, không thể nói cho Dục Thú sư mới tới rằng phòng làm việc này là vừa mới chuyển nhượng lại, thậm chí còn khớp một chút lời khai.
Nể tình tiền lương mỗi tháng tăng lên 1000 tiền liên minh, đám nhân viên liền hổ thẹn mà lựa chọn khuất phục trước nhà tư bản vạn ác.
Chỉ là ngẫu nhiên sẽ cảm khái dưới đáy lòng, nhà tư bản này không chỉ có tiền, suy nghĩ cũng rất kỳ quái.
- Cô đi triệu tập mọi người lại đây.
Sắc mặt ông Lưu trầm xuống, không giận tự uy.
- Vâng.
Cô nàng đứng trước quầy lễ tân vội vàng gật đầu.
Giờ khắc này Cao Bằng mới phát hiện lúc ông Lưu nói chuyện lại có uy nghiêm như vậy.
Không mất bao lâu, toàn bộ nhân viên của phòng làm việc Phi Bằng đều đã tập hợp trong đại sảnh.
Chỉ có mười người, trong đó còn bao gồm cả hai bác gái dọn vệ sinh.
- Về sau đây chính là thủ tịch Dục Thú sư của phòng làm việc Phi Bằng, cậu ấy cũng là một trong những cổ đông của phòng làm việc chúng ta.
Ông Lưu chỉ vào Cao Bằng đang đứng bên cạnh mình.
Hả?
Một đám người phía dưới có chút sững sờ, người này cũng quá trẻ tuổi đi.
Nhìn một đám nhân viên phía dưới giống như học sinh tiểu học đang ngoan ngoãn nghe giảng bài mà đứng ở tại chỗ nghe hắn nói chuyện, Cao Bằng có hơi khẩn trương, vẻ mặt vô cùng căng thẳng:
- Tôi là Cao Bằng, về sau mong rằng mọi người cùng nhau cố gắng.
- Tiểu Bằng là Dục Thú sư Trung cấp, cũng là Dục Thú sư Trung cấp trẻ tuổi nhất của thành phố Trường An chúng ta, ghi chép vừa đổi mới lại.
Ông Lưu tằng hắng một tiếng, sau đó tự mình mang theo Cao Bằng dạo hết tầng này.
- Ahh, Dục Thú sư trẻ tuổi như vậy.
- Người ta còn là Trung cấp Dục Thú sư, oa, còn trẻ như vậy.
Một ít nữ nhân viên còn độc thân đôi mắt tỏa sáng, lớn mật quan sát Cao Bằng.
Khu vực làm việc không lớn, chỉ chiếm không tới một phần mười của tầng lầu này, bởi vì tổng cộng chỉ có mười người.
Khu vực còn lại đều là phòng tập thể thao, phòng yoga, trung tâm tiếp khách, phòng nghỉ, quầy bar nhỏ linh tinh, làm cho người ta chú ý nhất chính là một căn phòng lớn trống trải chiếm hết một phần ba diện tích của tầng lầu này, vách tường trong phòng đều được dán lên những tấm nhựa màu đen có thể hút âm thanh cao tần. Đây là khu vực chuyên môn cấp cho Ngự thú ở lại, Ngự thú mà các khách nhân mang đến chính là sẽ đưa vào tiến hành đào tạo trong căn phòng này.
- Thế nào, đã quen thuộc chưa? Cậu cũng không cần khẩn trương, cháu đã có cổ phần, cho nên từ ý nghĩa nào đó mà nói đây cũng xem như là sản nghiệp của chính bản thân đi.
Ông Lưu cười nói.
Cao Bằng gật đầu:
- Ngày mai cháu mới đi học, chiều nay cháu liền bắt đầu làm việc đi, dù sao về nhà cũng không có việc gì.
- Vậy được, tự cháu sắp xếp thời gian cho mình, khi nào tan việc cháu cũng tự quyết định là được, lão già ta đi về trước đây, vẫn là ở nhà thoải mái nhất.
Ông Lưu phất phất tay, từ chối ý nghĩ muốn tiễn ra ngoài của Cao Bằng.
Nhìn theo bóng lưng ông Lưu, Cao Bằng trầm mặc nửa ngày, mở miệng nói:
- Cám ơn ông.
- Người mà cháu nên cảm ơn không phải ta.
Ông Lưu cười khẽ.
Vậy là ai?
Cao Bằng nhíu chặt lông mày.
- -------------------