Chương 16: Dã ngoại level địa ngục

Lại qua thêm mấy ngày nữa, Trần Hoài Nam giờ đã có thể xuất viện với một cơ thể hoàn toàn khoẻ mạnh. Quả tim của cậu hiện tại đã bình phục một cách thần kỳ, thậm chí cậu còn có cảm giác nó của bây giờ còn khoẻ mạnh hơn cả trước kia!

Nói tới nói lui, cậu vẫn là nợ ông thầy đó một mạng, bởi vì chính tay ông ta đã cứu lấy cậu từ bờ vực sinh tử! Thử nói xem, trên đời này làm gì có ai làm được chuyện đó ngoài lão ta cơ chứ?

Lão ta có thể không chút ra dáng giáo viên, cũng hoàn toàn không phải một người đàn ông dịu dàng. Tuy nhiên, lão ta lại là người rất biết giữ lời hứa, và Trần Hoài Nam đã biết rõ điều đó từ lâu rồi.

"Em cũng tài thật đấy. Mới hôm trước em còn đến thăm tôi, thế mà ngay hôm sau tôi suýt chút nữa đã phải nhặt xác cho em rồi. Cũng may là tôi biết trước quẻ bói mà vợ tôi gieo cho em là quẻ đen... Bằng không thì em chết chắc rồi đấy"

Trần Hoài Nam còn nhớ thầy ấy đã nói như vậy khi đến thăm cậu.

Quẻ đen hả... Là loại quẻ bói mang ý nghĩa ngược lại sao?

Cô Na bói toán kiểu gì mà ác thế?

Bất quá, suy cho cùng thì quẻ bói đó cũng không hoàn toàn là đen đủi. Nghĩ lại thì nhờ có nó nên cậu mới cứu được Himiko đấy nhé! Điều đó chẳng phải là may mắn nhất rồi hay sao?

"Thôi vậy, mau đến trường thôi" Trần Hoài Nam khẽ thở dài, chuẩn bị bắt xe đi thẳng về trường: "Tầm vài tuần nữa là tổ chức kiểm tra năng lực rồi... Mình nên theo lớp bắt đầu chạy deadline dần đi là vừa"

Mất cả tuần nằm viện, Trần Hoài Nam đã bỏ qua rất nhiều tiết học. Điều đó có nghĩa là các bạn trong lớp cá biệt đã bỏ cậu lại một đoạn rất xa rồi... Vì thế, cậu nhất định phải cố gắng chạy theo bước chân của mấy người họ mới được.

Ngoài ra...

Em gái về rồi, thật có chút đáng tiếc.

...

...

Không lâu sau khi lên xe, Trần Hoài Nam đã may mắn đến kịp giờ vào lớp. Cơ mà cả lớp cá biệt của cậu lúc này trông lại khá u ám vì một lí do gì đó.

Tuy nhiên, với kinh nghiệm dày dặn của mình, cậu nhanh chóng đoán ra ông thầy chết giẫm kia lại chuẩn bị làm chuyện gì đó chẳng lành với bọn họ.

"Cậu đến rồi hả?"

Edgar J. Anderson là một người vô cùng hướng ngoại, tính cách có rất nhiều điểm tương đồng với em gái cậu. Cơ mà ngay cả cậu ta lúc này còn đang trưng ra một bộ mặt cực kì táo bón, thế thì thử hỏi sắp tới bọn họ sẽ phải đối mặt với cái gì nữa?

Ân... Rất khó để tưởng tượng.

Vừa mới trở về, Trần Hoài Nam đã bị cảm giác sợ hãi dâng lên đến tận óc.

"Nói thật với tôi đi, ông thầy đó chuẩn bị làm cái gì nữa vậy?" Trần Hoài Nam nhịn không được gặng hỏi cả lớp.

Thế nhưng, đáp lại cậu vẫn cứ là một bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Cũng may là sau đó Himiko đã rủ lòng thương chủ động nói cho cậu biết một vài thông tin: "Chẳng là mới vài ngày trước, lão ta có nói sẽ sắp xếp cho lớp một buổi huấn luyện đặc biệt... Và buổi huấn luyện này sẽ kéo dài tầm vài tuần đến cả tháng. Càng quan trọng hơn là từ hôm đó đến nay, lão ta chưa hề xuất hiện qua lần nào"

Trần Hoài Nam: "..."

Thôi xong.

"Từ những lần văn vở trong các buổi luyện tập thực chiến, nhiều đứa trong lớp đã đại khái đoán ra được ý đồ của lão ta rồi. Chỉ là nếu nói về mức độ khốc liệt thì... Bọn này chỉ có thể ước lượng đại khái là "VÔ CÙNG KHỦNG KHϊếp" mà thôi" Dạ Trầm Uyên tỏ ra cực kỳ tuyệt vọng bổ sung.

Lưu Hiên ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Chúng ta sẽ chết đúng không?"

Lục: "Có lẽ"

Ikki: "..."

Tùng~

Tiếng trống vào học vang lên, và cả lớp cá biệt cũng mau chóng rơi vào chế độ im lặng tuyệt đối. Tất cả họ đều hồi hộp chờ xem hôm nay ông ta có đến hay không... Và quả nhiên ông ta đã xuất hiện, triệt để dập tắt mọi hi vọng sống tiếp của cả lớp.

"Mau ra sân trường, tôi sẽ dẫn các em đi đến một nơi rất thú vị" Thầy Phong tươi cười tít mắt, một bộ vô cùng hào hứng nói với cả lớp: "Yên tâm đi, cô Nguyệt của các em đã cho phép thầy rồi, các em cứ xem như đang đi dã ngoại cũng được!"

Cả lớp: "..."

Thôi xong rồi! Méo ổn rồi! Thật sự không ổn rồi!

"Thầy ơi, em đau bụng quá!" Edgar ôm bụng, mặt mày tái mét định xin về: "Thôi thì thầy với các bạn đi trước đi, em đành xin nghỉ một hôm vậy..."

Cả lớp nghe xong liền thầm chửi ầm lên: "Mẹ kiếp cái thằng phản bội hèn nhát!"

Edgar diễn rất đạt, cả biểu cảm lẫn khí sắc, thái độ đều tròn trĩnh con điểm 10. Cơ mà thầy Phong vẫn cao tay hơn, lão ta vẫn cứ là vui tươi cười nói: "Chút vấn đề với dạ dày mà thôi, tôi đây còn không giải quyết được sao? Đừng quên cái mạng nhỏ của bạn Nam là do tôi cứu về đấy nhé, miễn xin nghỉ nha~"

Vừa lòng tao lắm thằng khốn!

Cả lớp bẻ ngón tay răng rắc, ngấm ngầm muốn hội đồng tập thể đập Edgar một trận cho nhớ đời.

Cái tên hèn nhát này đã nhiều lần lâm trận bỏ chạy lắm rồi, thật không có chí khí gì cả! Phải dạy cho hắn ta một bài học nên thân mới được!

Ra đến sân trường, tuy thầy Phong vẫn chưa làm gì cả nhưng cả lớp lại có cảm giác giống như có một bàn tay u minh nào đó đang ôm lấy eo mình, và rồi... Tất cả họ đều lần lượt bay lên, theo bước chân thầy Phong phi thẳng về nơi chân trời, trở thành điểm sáng lấp lánh giữa trời quang.

"Thầy ơi! Chậm... Chậm... Tí đi... Làm ơn đó thầy... Em... Ựa"

Chỉ mất vài giây xé gió đến mức phá vỡ bức tường âm thanh, "anh bạn" Lưu Hiên đã bị shock đến bất tỉnh nhân sự. Mà mấy bạn học khác cũng không khá hơn là mấy, người thì mặt mũi xanh lét, người thì nôn mửa giữa đường, người thì không ngừng nói tục... Ân, giờ thì cái lớp này đúng chuẩn là lớp cá biệt rồi này.

Chỉ mất khoảng năm mười phút phi hành không sai biệt lắm, Vũ Trường Phong đã tự tay mang cả lớp cá biệt đến một hòn đảo hoang cô độc nằm ở vùng biển phía Tây Bắc của Trung Địa.

Đây là một hòn đảo sở hữu diện tích khá rộng lớn với một cánh rừng nguyên sinh nối liền rộng bạt ngàn ẩn chứa vô vàn bí ẩn bên trong, kéo theo đó là những mối nguy hiểm chết người đang chực chờ nuốt chửng những người thám hiểm bất kể là ban ngày hay ban đêm.

"Hừm, tôi đã mất tận mấy ngày để tìm ra nơi này đấy. Tính toán sơ bộ thì môi trường ở chỗ này khá vừa sức với các em"

Vừa nói, thầy Phong vừa nhìn đến chỗ đám học sinh đang bất lực nằm sõng soài trên bãi cát. Hầu hết trong số họ đều đang sùi bọt mép với ý thức mê mang, gần như chỉ có Himiko, Edgar cùng Lamia là vẫn còn tỉnh táo nhờ vào thể chất vượt trội.

Đợi đến khi cả lớp đã tỉnh lại hết, thầy Phong mới chậm rãi nói: "Buổi huấn luyện lần này mà tôi sắp xếp cho các em có nội dung rất đơn giản: Đó chính là sống sót và sinh tồn trong thế giới tự nhiên"

"Nhìn sơ qua thì hòn đảo này sở hữu một ngoại hình khá bình thường, thậm chí là khá yên bình... Tuy nhiên bên trong nó ẩn chứa điều gì thì chỉ có trời mới biết được" Thầy Phong nghiêm túc nhắc nhở: "Vì thế, lời khuyên duy nhất mà tôi có thể dành cho các em đó là đừng chủ quan, và hãy cẩn thận với tất cả mọi thứ mà các em bắt gặp, kể cả một sợi cỏ!"

"Trong khoảng thời gian này, các em có thể làm bất kì điều gì để sống sót, chỉ cần đừng vượt rào là mọi chuyện điều dễ nói. Khoảng một tuần sau ngày hôm nay, vào ngay đúng thời điểm này, tôi sẽ đến đây đón các em trở về"

Dứt lời, thầy Phong đã bắn tốc độ biến mất ngay tại chỗ, chỉ để lại bên tai bọn họ tiếng bang~ bang~ do lão ta lại tiếp tục phá vỡ bức tường âm thanh.

Lão ta không hề cho lớp cá biệt cơ hội níu kéo hay cầu xin, chỉ nói sơ sơ vài câu ngắn ngủi rồi thả họ vào thiên nhiên tàn khốc với không một món trang bị, không một đồ dùng thiết yếu, chỉ có hai bàn tay trắng và những mảnh vải che thân.

Người gì đâu mà ác như thú!

À không, lão ta vốn là Ác Quỷ mà!

"Các cậu, hội ý nào" Limia giơ tay lên, sau đó chỉ thẳng về phía Edgar với vẻ mặt cười lạnh: "Đập tên đó cho tôi, tôi nhịn thằng khứa nhát chết này lâu lắm rồi đó!"

Sau vài phút ra sức đánh hội đồng, cả bọn đã chịu ngồi lại bàn bạc kế hoạch sinh tồn, mặc kệ Edgar lúc này đang ngồi vẽ vòng tròn một góc với cái đầu heo của mình.

"Các cậu, ai cảm thấy đợt này chúng ta chết chắc rồi?" Trần Hoài Nam chủ động đặt ra câu hỏi.

Limia: "Tôi"

Ikki: "Tôi"

Lưu Hiên: "Tôi"

"..."

Và hầu hết các bạn trong lớp đều cảm thấy y hệt như vậy.

"Thế các cậu có bỏ cuộc hay không?"

Như trong dự tính, Himiko vẫn là người đầu tiên khoát tay phủ nhận: "Còn lâu, tôi còn phải hoàn thành ước mơ treo lão thầy giáo khốn kiếp kia lên đánh một trận nữa"

Nghe đến đây, cả lớp trừng to mắt nhìn Himiko với vẻ mặt khϊếp hãi đến tột cùng.

Má nội này thực sự không biết sợ là gì sao trời?! Ước gì mà ước cao xa dữ vậy má?!

"Lớp trưởng, Ikki, các cậu đều đến từ đảo quốc phương Đông đúng không? Thế các cậu có kinh nghiệm sinh tồn trên hoang đảo hay không? Bọn này thì chắc chắn là không có rồi đấy" Limia nói.

"Kể cả có kinh nghiệm cũng không áp dụng được bao nhiêu cả. Các cậu đừng quên là chúng ta đang ở phía Tây Bắc của khu vực Trung Địa, không hề ấm áp như hồi còn ở trường đâu" Trần Hoài Nam vận dụng kiến thức địa lí rồi đưa ra kết luận.

"..."

"Được rồi, bây giờ lớp chúng ta chia làm hai nhóm. Một nhóm phụ trách hậu cần và một nhóm phụ trách săn bắt" Trần Hoài Nam nói: "Trong lớp này ai có khả năng chiến đấu tốt mời giơ tay lên"

Himiko, Edgar, Limia, Ikki và Dạ Trầm Uyên đã đồng loạt giơ tay.

"Được, vậy các cậu phụ trách mảng săn bắt và chiến đấu đi" Trần Hoài Nam nói tiếp: "Còn tôi, Lưu Hiên, Hoa Tử Ngọc và Lục sẽ lo liệu mảng hậu cần cho các cậu"

"À này, ngoài ra thì tôi là kiểu người bá nghệ nên khi cần nấu nướng hay gì đó nhớ gọi cho tôi một tiếng nhé" Limia đột nhiên lên tiếng với vẻ mặt đắc ý.

"Tôi cũng vậy" Ikki gật đầu.

Cmn hào quang của học sinh giỏi đây sao? Mẹ ơi chói quá đi!

"Được! Lần này chúng ta nhất định phải làm sao cho thật hoàn hảo, tuyệt đối không thể để ông thầy mắc dịch đó tiếp tục xem thường chúng ta!"

"Nhất trí!"