Chương 4

Ta kinh ngạc nhìn khăn trong tay nàng, đảo qua đám người, nhìn thấy ánh mắt chột dạ của Tiểu Thái ở trong góc.

Thì ra Tiểu Thái cũng phản bội ta, đem uyên ương xấu xí ta thêu hiến cho Mạnh Tinh Tinh, biến thành nói xấu hạ thấp ta.

Cơ Huyền Sách bảo Mạnh Tinh Tinh vứt khăn đi, dịu dàng trấn an nàng: "Chờ xong đại điển, trẫm dẫn nàng đi tìm nàng ta tính sổ."

Mạnh Tinh Tinh tiện tay ném khăn, nhướng mày, bên dưới lộ vẻ đắc ý và khinh miệt.

Ta theo chiếc khăn trôi ra ngoài, cố gắng nhặt nó trở lại.

Cho dù nó thô kệch xấu xí, tuyệt không sánh bằng tinh phẩm thêu của tú nương, không ai để ý, nhưng nó là thứ ta tốn nhiều tâm tư thêu ra như vậy, đối với ta mà nói là bất đồng.

Ta phí công bắt khăn, tay xuyên qua, bắt không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị gió thổi rơi ở trong góc, bị người qua lại giẫm đạp biến hình.

Ta bị lạc trôi xung quanh.

Hôm nay là đại điển đăng cơ của Cơ Huyền Sách cộng thêm đại điển lập hậu của Mạnh Tinh Tinh, đến phân đoạn quan trọng nhất, hai người ở trên đài cao nhận được vạn dân triều bái.

Đám đông sôi sục và hô vang muôn năm.

Ta nghe thấy bọn họ nói Đế Hậu xứng đôi, một người là thần nữ cửu thiên hạ phàm cứu thế, xuất thân cao quý, dung mạo mỹ lệ, tri thức đạt lễ, một người là hoàng tộc lưu lạc dân gian lại đông sơn tái khởi, tuấn mỹ, lại là đế vương chi tôn. Hai người quả thực là ông trời tác hợp.

Thỉnh thoảng có thanh âm không đúng lúc vang lên: "Nhưng nguyên phối của bệ hạ không phải là vị kia sao? Sớm nhất, vị kia cũng được xưng là thần nữ."

Rất nhanh đã bị trách cứ: "Nói bừa cái gì, người kia ác độc, xuất thân thấp hèn coi như xong, còn xấu xí nhiều tác quái, như thế nào xứng so sánh cùng Mạnh hoàng hậu?"

Ta dừng lại.

Đúng rồi, bây giờ trong mắt thế nhân, Mạnh Tinh Tinh mới là thần nữ.

Mạnh gia là đại thế tộc lưu lại thời Tiền Ung triều, là nữ nhi được sủng ái nhất của Mạnh gia, Mạnh Tinh Tinh xuất thân cao quý, tri thức lễ độ, được khen là một viên minh châu trong loạn thế.

Khi đó hai chúng ta mới thành thân không lâu, Cơ Huyền Sách bắt đầu chiêu binh mãi mã, hắn lợi dụng danh xưng "Thần nữ" của ta, hấp dẫn rất nhiều người có kiến thức.

Sau đó, mọi người phát hiện ta chỉ là một thiếu nữ bình thường, không có pháp lực vô biên như trong tưởng tượng, chênh lệch cực lớn.

Lại có địch quân đồn đãi, ta cũng không phải là thần nữ thật, nhiễu loạn Cơ Huyền Sách dưới tay quân tâm, theo lời đồn đãi càng truyền càng rộng, rất nhiều người được xưng là "Thần nữ thật" xuất hiện, ta bắt đầu tại một đám "Thần nữ giả" bên trong phai mờ mọi người.

Về sau nữa, Mạnh gia nói nữ nhi nhà mình lúc sinh ra trăm hoa đua nở, loan điểu tề minh, cập kê có lão đạo đi ngang qua, nói nữ nhi này bất phàm.

Mạnh gia cao minh, không có trực tiếp nói rõ muốn cướp đoạt thần nữ danh hiệu, chỉ là mời một lão nhân làm lão đạo, trước mắt bao người diễn một hồi kịch.

Tiếp theo dân chúng tự suy diễn, nói Mạnh Tinh Tinh mới thật sự là thần nữ.

Thân phận nàng cao quý, dung mạo xinh đẹp, lại ôn nhu ưu nhã, phù hợp với tất cả ảo tưởng của mọi người về thần nữ, dần dần, Mạnh Tinh Tinh trở thành thần nữ Thương Sơn mà thế nhân thờ phụng.

Mà ta, ở trong mắt người ngoài bất quá chỉ là một cô gái mồ côi lai lịch không rõ, thân phận thấp kém, tự xưng thần nữ sẽ chỉ làm cho người ta tăng thêm trò cười.