Chương 2

Ta bay tới đại điện đông người nhất, Cơ Huyền Sách mới tuyển Hoàng hậu Mạnh Tinh Tinh đang thử hỉ phục.

Màu đỏ, đỏ đến lóa mắt.

Để cho ta nhớ tới lúc ta cùng Cơ Huyền Sách thành thân, hai người mặc quần áo đỏ rẻ tiền mà không vừa người, màu sắc kia ám trầm lại cổ xưa.

Khi đó mới vừa rời khỏi Thương Sơn, hắn còn là hoàng thất tiền triều mất nước bị đuổi gϊếŧ, nghèo túng bần hàn, ta cùng hắn lưu vong nhiều năm, ở một gian nhà tranh cùng sơn cùng cốc thành thân, duy nhất còn lại tiền bạc dùng để mua hai bộ hỉ phục rẻ nhất, không có điều kiện mua sính lễ, ngay cả chim nhạn cũng không có, vì thế hắn dùng một con tiểu hồ ly nhặt được làm thay thế.

Cũng không có thân bằng hảo hữu, hai người bái qua thiên địa cùng thần sơn, liền coi như lễ thành, không có chúc phúc, không có náo nhiệt, thậm chí không có một cái thời tiết tốt.

Hôm đó trời đổ mưa tầm tã, nhà tranh dột nát, rất thê thảm.

Cho dù là như vậy, ta cũng chưa từng nghĩ tới vứt bỏ hắn, chưa từng có nửa câu oán giận, ngược lại mua vui trong khổ an ủi, khích lệ hắn: "Chờ tiểu hồ ly lớn lên, chúng ta nhất định có thể ở trong phòng có thể che gió tránh mưa.”

Hắn cảm thấy thẹn với ta, hứa hẹn ngày sau có điều kiện, nhất định phải bổ sung mũ phượng, hỉ phục hoàng hậu trang nghiêm, cho ta một hôn lễ long trọng.

Hắn nuốt lời.

Tiểu hồ ly đã sớm trưởng thành, nhà tranh cũng đã sớm sụp.

Chúng ta cùng nhau trải qua gian khổ, một đường công phá đế đô, hắn rất nhanh sẽ đăng cơ làm đế, tọa ủng thiên hạ, hoàng cung nguy nga liên miên, có vẻ che gió tránh mưa là tâm nguyện nhỏ bé đáng thương cỡ nào.

Nhưng hắn hứa hẹn mũ phượng cùng hỉ phục của ta, lại mặc ở trên người kẻ khác.

Buổi lễ lập hậu long trọng này, hoàng kim châu báu làm sính lễ, chất đầy đất, khách quý chật ních, tiếng chúc phúc, lễ quan người dẫn họ, quy trình phức tạp, Khâm Thiên Giám cố ý chọn ngày lành, trời quang vạn dặm không mây, trăng sáng nhô lên cao.

Khắp chốn vui mừng, náo nhiệt đến cực điểm.

Nhưng cùng ta không có nửa phần quan hệ, ta một quỷ, lẻ loi bay bay ở trong góc.

Lúc mới bước qua Ung kinh thành, Cơ Huyền Sách chuẩn bị đăng cơ làm đế trong lời kêu gọi của vạn dân.

Thị nữ Tiểu Thái cao hứng phấn chấn thúc giục ta chuẩn bị áo cưới, nói chủ thượng đăng cơ ta chính là hoàng hậu, đến lúc đó hắn chắc chắn cho ta một hôn lễ long trọng.

Còn nói các nàng bên ngoài núi nữ tử, bình thường đều là chính mình tự tay chuẩn bị áo cưới cùng vật thϊếp thân, tỏ vẻ trịnh trọng.

Ta cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, đành phải đi khắp nơi lãnh giáo phụ nhân khác, đâm nát một đôi tay, mới miễn cưỡng thêu ra một đôi uyên ương.