Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thân Sĩ Đích Trang Viên

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm, khi các chủ nhân của điền trang Quinto còn chưa thức giấc, tôi đã bị đánh thức, thay quần áo, thu dọn hành lý lên đường.

Simon cũng đi theo giúp tôi.

Buổi sáng người hầu đều nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, ai cũng biết vì đánh Elizabeth mà tôi bị đuổi đi, bọn họ cảm thấy đứa trẻ này đã mất hết tương lai. Một đứa con thứ lại không được lòng cha, sau này chắc chắn 1 xu di sản cũng không có.

Simon mặc một chiếc áo bành tô màu trắng, là đồng phục của điền trang, từ hầu nam tới quản gia đều mặc như nhau, vải được dệt từ lông cừu, mỗi người chỉ được cấp 1 bộ. Hầu nam đều phải đội tóc giả, đa số đội màu trắng để trông họ có vẻ sáng sủa hơn. Không chỉ cung điện của vương tộc mà giai cấp quý tộc cũng bắt chước tục lệ này, cho dù trong nhà chỉ có một hầu nam, cũng sẽ cho hắn mặc bộ đồ y chang như vậy.

Lâu ngày không ra khỏi cửa, Simon cũng có chút hưng phấn, ông ngồi nghiêm chỉnh, khuyên bảo tôi: “Đến trường học, cậu nhất định phải cố gắng, mau chóng trở thành một quý tộc đủ tư cách.”

Tôi tiếc nuối nói với Simon: “Tôi không có khả năng trở thành quý tộc đâu.”

“Cậu sao lại có thể nói như vậy?” Simon nghe vậy có chút bất mãn.

“Ông không biết cha tôi muốn đưa tôi đến trường nào sao?” Tôi nói.

“Không phải trường công Pilot à?” Simon hỏi.

“Trường học đó còn có tên khác, là trường từ thiện Pilot, ông có thể tin nổi không? Cha tôi muốn đưa tôi đến một trường từ thiện, chỉ dạy đọc viết căn bản, sau khi tốt nghiệp một công việc viên chức quèn cũng khó mà xin được.”

“Không thể nào!” Simon cảm thấy khϊếp sợ: “Ông chủ sao có thể làm thế được, cậu là cậu chủ của gia tộc Konstatin, sao lại có thể học ở một nơi như vậy!”

“Không tin sao? Đợi lát nữa ông nhìn thấy sẽ hiểu.” Tôi nói.

Kiếp trước, tôi đã học ở đây 6 năm. Đây là trường nội trú, không được phép tự ý về nhà, nếu người nhà không tới đón, thì phải ở mãi cho đến khi tốt nghiệp, có khi chết cũng không ai biết. Tôi lúc ấy viết rất nhiều thư, cầu xin cha đón về, nhưng luôn bặt vô âm tín, giống như đã chìm xuống biển sâu.

Cùng là trường học, nhưng mỗi nơi lại khác nhau, có trường học ra có thể làm viên chức, quản gia, có trường dạy

làm mục sư, thầy thuốc, luật sư. Nhóm viên chức quản gia phải phục vụ cho người khác, thân phận mặc dù thấp hèn, nhưng cũng kiếm được hơn 10 bảng Anh một năm, không lo chết đói; nhóm mục sư, thầy thuốc, luật sư thông qua giáo dục quý tộc tiến vào giai cấp quý tộc, được các giai cấp thấp hơn tôn kính, tùy chức vị mà lương một năm có thể từ vài chục đến vài trăm bảng Anh, hoàn toàn là hai giai cấp khác nhau.

Kiếp trước sau khi tôi tốt nghiệp, không có đường nào để đi, điền trang Quinto là của anh trai, mà cha lại không cho tôi 1 xu, cùng đường tôi phải đi làm người ghi chép sổ sách cho một xưởng dệt, lương một năm vỏn vẹn 4 bảng Anh, tôi từ con của một quý tộc hoàn toàn biến thành tầng lớp nghèo hèn nhất của xã hội.

Quả nhiên, trường từ thiện Pilot tồi tàn đã làm Simon chấn kinh.

“A, vị này chính đứa con

ngài Konstatin gửi tới sao?” Một giáo viên xô đẩy tôi: “Đi theo tôi, cất hành lý vào phòng rồi thay đồ.”

“Khoan đã!” Simon tức giận cản lại người giáo viên định đẩy tôi đi: “Thật vô lễ! Ông muốn làm gì!”

“Đừng như vậy Simon, nơi này chính là như vậy!” Tôi nói.

Simon không giao tôi cho giáo viên, ông dắt tôi dạo quanh trường học một vòng, sắc mặt ngày càng khó coi. Trường học tồi tàn không nói, nam sinh ở trong ai cũng rét run, đồng phục rất mỏng manh, không thể nào giữ ấm, hơn nữa bộ dáng xanh xao vàng vọt vừa thấy đã biết ăn không đủ no. Đáng sợ nhất chính là giáo viên lúc nào cũng lăm lăm cây roi, học sinh nào không nghe lời sẽ bị ăn đòn.

“Nơi này thật khủng khϊếp, ông chủ sao có thể quyết định như vậy, cậu chính là con ông ấy, nơi này không phải là nơi một cậu chủ đến học.” Simon tức giận nói: “Ông nội Konstatin của cậu nếu còn sống, tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra.”

“Simon, ông thấy rồi đấy, đây là trường mà cha tôi chọn cho tôi.” Tôi nói.

Simon rất đau lòng, ông không thể tưởng tượng được gia tộc mình theo hầu lại sa đọa thành như vậy, nhưng ông chỉ là quản gia, không thể xen vào quyết định của chủ nhân.

Simon thương tâm nhìn tôi nói: “Cậu Adam đáng thương của tôi, tôi phải làm sao đây? Tôi tuyệt đối không thể để cậu ở lại đây, cậu là cậu chủ gia tộc Konstatin, ông nội cậu đường đường là một quý tộc cao quý, nếu ông ấy mà biết tôi đem cháu ông ấy đến học ở một nơi thế này, nhất định sẽ oán giận tôi.”

Simon suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Tôi đưa cậu về cầu xin ông chủ, cậu hãy cố gắng nhẫn nhịn, xin lỗi ông ấy và phu nhân, vô luận thế nào cũng phải cho cậu học một trường đàng hoàng.”

“Simon à, ông không hiểu sao? Cha tôi đã cố ý bắt tôi đến đây, chính là muốn đem tôi vứt bỏ.” Tôi nghiêm túc nhìn Simon.

Ông ấy nhìn tôi rồi lặng lẽ thở dài: “Cậu thật sự không nên đánh nhau với Elizabeth, giờ phải làm thế nào? Đi tìm cậu William sao? Cậu ấy chỉ sợ cũng không thèm quan tâm.”

Tôi nhún vai, lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Simon.

Simon nhìn thoáng qua liền giật mình: “Trời ạ, cậu lấy chúng ở đâu ra?”

“Đây là trang sức của mẹ tôi, là một phần trong số trang sức bị phu nhân Janet lấy đi, tôi dùng để đến trường không được sao?” Mấy thứ này trước đây tôi giấu đi, cũng là vì ngày hôm nay. Đều là kim cương, vô cùng đáng giá, hơn nữa là tư trang của mẹ tôi, cha tôi không hề biết, nếu ông ta biết mất nhiều trang sức như vậy, chắc chắn hậu quả không lường trước được.

Simon điều chỉnh sắc mặt, trịnh trọng nhìn tôi nói: “Thật sự muốn bán sao? Đây chính là di vật phu nhân để lại.”

Tôi bất đắc dĩ nói: “Không bán chẳng lẽ phải học ở đây? Chỉ sợ bị ngược đãi chết cũng không ai biết.”

Lời này không phải nói giỡn, kiếp trước không phải tôi mập mạp khỏe mạnh, chắc chắn không sống nổi qua 6 năm.

Cuộc sống của học sinh ở đây vô cùng gian khổ, cơm ăn không đủ no, bánh mì lấm tấm đen như ở trong tù. Giáo viên hung dữ bạo lực, động một cái liền phạt đòn. Đáng sợ nhất là học sinh nơi này cũng rất hung hãn, tụm năm tụm ba kéo bè kết cánh, đứa lớn bắt nạt đứa nhỏ. Hơn nữa tất cả đều là con trai, sẽ xảy ra những chuyện rất ghê tởm, một vài nam sinh xinh đẹp hơn người sẽ bị tụi khác ức hϊếp, tôi cũng vì như vậy bị hại thê thảm, nghĩ lại còn thấy rùng mình.

Giống như cha tôi, tôi có một khuôn mặt khá đẹp, sống ở ngôi trường này giống như mỡ để miệng mèo, thậm chí còn có giáo viên khốn nạn động thủ với tôi. Mỗi khi bọn họ ức hϊếp tôi, tôi nổi điên lên, đánh nhau loạn xạ, trong lúc hỗn chiến tôi bị một cục đá sắc cắt qua mặt, để lại một vết sẹo lớn. Từ đó về sau, tuy không còn ai đến quấy rầy tôi, nhưng đường sống coi như bị hủy một nửa, khi đi xin việc luôn bị người ta kỳ thị.

Simon chấp nhận đề nghị của tôi, ông đưa tôi lên xe, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Một giáo viên nam chạy ra hỏi: “Ông sao lại đem cậu ta đi? Chúng tôi biết ăn nói thế nào với ngài Konstatin, ngài ấy đã trả trước một năm học phí rồi.”

Học phí ở trường này một năm chỉ có 4 bảng Anh, bao gồm cả chi phí ăn ở sinh hoạt, điền trang Quinto thuê người hầu một năm đã hết 50 bảng Anh, vậy mà cha tôi lại đưa tôi đến đây học, chứng tỏ ông ta và phu nhân Janet tức giận tôi ra tay với Elizabeth, cố ý trả thù.

Simon nói với giáo viên đó: “Học phí của cậu ta các người cứ giữ lấy, chúng tôi quyết định đổi trường học khác, việc này không cần báo với ngài Konstatin, tôi là quản gia của ngài ấy.”

Đồng thời, Simon gửi thư về điền trang Quinto, xin phép đi thăm một người bà con bị bệnh.

Chúng tôi ngồi xe ngựa, đi suốt một ngày đến London.

Đầu tiên Simon đem trang sức của mẹ tôi đi bán, chủ tiệm nhìn cách ăn mặc của ông ấy, lại thấy ông làm việc tác phong nhanh gọn, còn tưởng ông là một quý tộc đang gặp khó khăn, tuy có hơi ép giá, nhưng cũng bán được khoảng 350 bảng Anh.

Simon dắt tôi đến một trường học dành cho quý tộc thượng lưu, học phí mỗi năm 150 bảng, giáo dục hoàn toàn dành cho giới quý tộc, bao gồm đọc viết tính toán, tốc kí, địa lý, thần học, lịch sử, pháp luật, luân lý và nhiều kiến thức thực tế khác, tiếng Hy Lạp, tiếng Latin, âm nhạc, hội họa, khiêu vũ, cưỡi ngựa, đấu kiếm, làm vườn giải trí.

Simon thu xếp cho tôi ổn thỏa, chuẩn bị rời đi.

Ông thương cảm nói với tôi: “Cậu Adam, tôi phải đi, cậu cố gắng giữ gìn sức khỏe.”

“Cảm ơn ông Simon, tôi vĩnh viễn sẽ không quên những việc ông đã làm cho tôi.” Tôi nghiêm túc nói.

Ngày đó ráng chiều rất đỏ, ánh nắng lấp lánh như nhứng chiếc vảy cá trải dài, tôi đứng giữa trời gió nhìn Simon đi xa dần, rồi quay đầu bước vào nơi mình sắp ở rất lâu.



Áo khoác đồng phục màu đen, sơ mi trắng, thắt lưng, quần dài cùng giày da, tuy rằng chúng tôi chỉ là một đám con nít, lại trông giống như một nhóm quý tộc. Trang phục cùng phụ kiện đã tốn hơn 7 bảng Anh,

chưa kể áo sơ mi và nơ dùng để thay thế, học trường quý tộc thực đúng là đốt tiền.

Tôi kiếp trước không được học qua trường quý tộc chính thống, chỉ có lúc bé được gai sư dạy cho một hai năm lễ nghi cơ bản, lúc này được tận mắt nhìn thấy trường học quý tộc, mới biết những quý tộc thường ngày kiêu ngạo đó vì cái gì mà rụt rè.

Trường công Locker được xây dựng

từ rất lâu, là một ngôi trường dành riêng cho con cháu quý tộc, có thể xem như là trường dự bị của Oxford quốc học, có thể học ở trường này, đều là kẻ gia cảnh giàu có, thậm chí còn là dòng dõi vương tộc kế vị.

Tôi cùng 50 cậu bé chừng hơn 15 tuổi đứng thành hàng, mỗi người đều mặc áo khoác đồng phục màu đen, tuy còn nhỏ đã cao ngạo hất cằm, giống như một quý ông công thành danh toại.

“Tôi đại diện cho trường công Locker hoan nghênh các em học sinh mới tới.” Hiệu trưởng

phát biểu.

Ông diễn thuyết một cách máy móc quy củ, kể về lịch sử huy hoàng của ngôi trường, có bao nhiêu người đã nổi danh, và chế độ giáo dục của trường. Từ nghi thức khai giảng có thể thấy, ngôi trường này nổi tiếng nhờ sự nghiêm túc và kỷ luật, hơn nữa nơi đây giáo dục theo nền tảng hội thánh công giáo, phong cách học tập cổ xưa. Nhìn những người tham gia khai giảng, trưởng phòng giáo vụ, giám thị, người phụ trách mỗi ngành học, học sinh từng khóa, mặc áo khoác đồng phục không giống nhau, quả thực giống như triều phục cung đình, mỗi cấp bậc mặc một kiểu dáng khác nhau.

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, chúng tôi được cho phép về nghỉ ngơi.

Đi học một mình như tôi rất hiếm thấy, đa phần đều có người hầu theo sau lo lắng chu toàn. Tuy là trường quý tộc, nhưng để rèn luyện học sinh tính độc lập, dù vẫn được đem theo người hầu, nhưng không được theo quá sát, dù sao khi học tập cần

bạn bè

hợp ý hơn là lúc nào cũng đi cạnh người hầu. Đặc biệt đây là trường quý tộc, tất cả đều xuất thân cao quý, dễ dàng tạo các mối quan hệ. Cho nên giai cấp quý tộc khi kết giao bạn bè, đầu tiên sẽ hỏi nhau tốt nghiệp trường nào, nếu cùng trường thì quan hệ lập tức thân mật hơn rất nhiều.

Tôi ở trong một tòa nhà cổ có ba tầng, tuy cổ xưa nhưng trang trí vô cùng tinh xảo. Từ phòng khách đến hành lang đều có cửa sổ nạm pha lê, giữa trần nhà phòng khách dưới lầu treo một chùm đèn thủy tinh, sô pha và ghế ngồi đều được bọc tơ lụa mới tinh.

Phòng tôi nằm ở lầu hai gần cầu thang, rộng khoảng hai mươi mét vuông, có giường lớn mềm mại, viền bàn học được nạm vàng, ghế sô pha thanh lịch, cùng một bức tượng gỗ điêu khác màu đen. Cửa sổ rất lớn, ánh sáng phủ khắp mọi ngóc ngách trong phòng, rèm lớn tương xứng làm từ sợi bông, sàn được lót thảm lông dày ấm áp.

Tôi mệt mỏi nằm dài trên giường, đang định ngủ trưa, chợt bên ngoài có tiếng cãi nhau
« Chương TrướcChương Tiếp »