Đầu xuân.
Dư vị của mùa đông vẫn còn vương đọng trong không khí. Một cơn mưa nhỏ vừa lướt qua Lâm Thành, khắp phố xá dậy lên mùi bùn đất thoang thoảng.
"A Từ, cô bé tóc ngắn bàn bên cạnh, còn có nữ sinh dựa vào tường bên trái và anh chàng ở bàn sát cửa đều nói muốn xin thông tin liên lạc của cậu, cậu cho không?" Lâm Trạch cũng cạn lời rồi, mỗi lần ra ngoài với người anh em này, tùy tiện lượn một vòng thì trăm phần trăm là gặp cảnh tương tự.
Sao trên đời lại có một tên trêu hoa ghẹo nguyệt như thế chứ...
Thanh niên tóc đen đang nhấp nháp li Starbuck thì bị gọi tên. Cậu cắn ống hút, nói: "Không cho, lần nào cũng trả lời như vậy, cậu còn hỏi?"
Lâm Trạch nhún vai: "Tôi không phải là đang cân nhắc tình huống lỡ như cậu đột nhiên muốn tìm đối tượng yêu đương sao. Bất quá nếu có ngày cậu thật sự muốn tìm thì phải nói trước cho tôi biết, để tôi thông báo khắp vòng bạn bè là đã rút khỏi mạng xã hội, nếu không lại có một đống người tìm tôi khóc lóc."
Giang Từ nghe vậy thì cười khẽ, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Trạch liền thở dài một cái thật khoa trương: "Xin ngài khi ra của cùng tôi đừng có cười, cậu có biết mỗi lần cậu cười một cái liền có mấy người chạy đến xin phương thức liên lạc không, cậu như vậy muốn tăng lượng công việc của tôi đấy à."
Nói xong liền nhắc: "Cũng may anh đây là thẳng nam, bằng không hương quả mười tám đời Lâm gia đến tôi là chấm hết."
Cái từ "Xinh đẹp" này rất không thích hợp để dùng miêu tả phái nam, nhưng đặt trên người Giang Từ thì lại thấy rất hợp lý.
Giang Từ phối hợp mà ngừng cười, thuận tiện đáp lại lời nói của đối phương: "Yêu đương làm gì, chỉ phí tiền. Mỗi ngày còn phải chạy deadline, tôi chỉ là một nhà thiết kế đồ họa, không phải ông chủ lớn."
"Ai kêu cậu trả lại tiền ba mẹ cho làm chi, giờ trách ai chứ?" Lâm Trạch Còn nhớ lần trước hắn thấy tin nhắn chuyển khoản mấy triệu trong điện thoại di động của Giang Từ, vừa nhớ tim lại đau.
Từ bề ngoài tới khí chất của Giang Từ đều là chuẩn thiếu gia nhà giàu, trong nhà cậu cũng thật sự có tiền có thế, nhưng theo Lâm Trạch được biết, quan hệ trong nhà Giang Từ khá phức tạp, cha mẹ Giang Từ lúc cậu còn nhỏ...khoảng mười sáu tuổi thì ly hôn, đồng thời mỗi người đều rất thoải mái mà có gia đình mới của riêng mình.
Cha mẹ đều có mái ấm mới, dù Giang Từ có đi theo ai thì cũng là người thừa.
Sau khi ly hôn, mẹ Giang được quyền nuôi dưỡng Giang Từ, nhưng cha mẹ vừa bận rộn với sự nghiệp và gia đình mới thì không có ai để ý đứa nhỏ này, Giang Từ có ở với ai cũng không khác gì nhau.
Trên vật chất họ không hề bạc đãi, nhưng tình yêu và quan tâm của họ với Giang Từ thì bằng không.
Quan hệ của Giang Từ với cha mẹ rất lạnh nhạt, lúc cậu tốt nghiệp đại học liền tới công ty game offer ở A thị Lâm Thành công tác, bọn họ cũng không để tâm, dù sao trong nhà họ cũng có đứa nhỏ cần yêu thương săn sóc.
Nghĩ tới việc này, nhất thời Giang Từ trong mắt Lâm Trạch như cây cải không ai yêu, cây Ca-cao đáng thương, bản thân thiếu chút đã bộc phát tình thương của cha.
Lâm Trạch lắc lắc đầu, quăng cái cảm giác đáng sợ này đi, sau đó nói: "Anh em luôn ủng hộ cậu, tiền không cần thì không cần, không phải chỉ là mấy triệu thôi sao."
Thật ra Lâm Trạch biết, với năng lực làm việc bây giờ của Giang Từ, bản thân cậu không thiếu tiền, mấy công ti muốn tranh nhau đưa tiền đào người còn không kịp.
"Nếu cậu không cắn răng mà nói câu này với tôi, thì may ra có chút thuyết phục." Giang Từ vô tình phun tào.
Buổi chiều kết thúc hành trình trở về phòng trọ, Giang Từ kéo rèm cửa sổ che bớt ánh sáng, đi tới ngồi trước bàn máy tính.
Chờ máy tính khởi động xong, Giang Từ rê con chuột nhấp vào một biểu tượng trò chơi -"Đấng tạo hóa thực tập", khởi động trò chơi.
Trò chơi này là sản phẩm do công ti Giang Từ đang làm tung ra thị trường vào nửa năm trước, tên như ý nghĩa, là một game cho phép người chơi đóng vai đấng sáng thế tạo ra thế giới trong game.
Giang Từ làm đồ họa đương nhiên có tham gia chế tác, thời điểm game chính thức ra mắt, cậu khá hào hứng tiên phong chơi đầu tiên, đã bỏ ra rất nhiều thời gian sau giờ làm để phác họa hình dáng của thế giới, rồi nghiêm túc thiết lập sáu chủng tộc sinh sống ở thế giới này.
Chơi được một thời gian, nền văn minh đã phát triển đến gia đoạn sắp phát minh ra vũ khí nóng.
Giang Từ cảm thấy, nếu cho cậu thêm một đoạn thời gian nữa, thị trường mua bán trong game càng phát triển hiện đại hóa thậm chí tạo ra vật phẩm mới từ khoa học kĩ thuật tương lai cũng có thể lắm chứ,
Chỉ là sau đó do bận rộn vẽ tranh đồ họa, Giang Từ đành gác trò chơi sang một bên.
Một lần gác là mấy tháng, sở dĩ hôm nay nhớ tới là vì Lâm Trạch muốn mượn tài khoản của cậu chơi.
Giang Từ có thói quen dùng một một nhóm tài khoản mật khẩu, hiện tại đã muốn quên cái tài khoản mình dùng khi đăng ký trò chơi là cái nào, phải mở trò chơi lên rồi thử từng cái.
Giao diện đăng nhập hiện lên, ngón tay Giang Từ gõ lên bàn phím phát ra âm thanh lách cách thanh thúy.
Thử liên tiếp ba tài khoản không đúng, Giang Từ nhíu mày, nhập lên tổ hợp tài khoản cuối cùng mình thường dùng, ấn xuống nút xác nhận.
"Leng keng"
- Đăng nhập thành công
Thì ra là cái tài khoản này.
Thời điểm Giang Từ nghe âm thanh đăng nhập liền định lấy điện thoại nhắn tên tài khoản và mật khẩu cho Lâm Trạch, cũng trong một chốc đó, bỗng nhiên thân thể cậu cứng đơ.
Một giây như bị kéo dài ra vô tận, Giang Từ có thể nhận thấy mình đang mất dần ý thức.
Tầm nhìn dần tối đi, cậu cố cựa quậy mà không được, trước mắt chỉ còn một điểm sáng, cuối cùng biến thành màu đen kịt.
Chờ tới lúc khôi phục ý thức, cảm giác không trọng lực mạnh lẽ làm Giang Từ tỉnh táo hẳn.
Giang Từ vừa mở mắt, thứ nhìn thấy chính là mây đen đầy trời, thân thể rơi xuống với vận tốc cực nhanh, cậu nghe được cả tiếng gió gào thét bên tai, cậu đang rơi tự do từ bầu trời!
?!!!!!!
Đồng tử giản to, trái tim nhảy lên thình thịch, kịch liệt đến nỗi muốn chấn cả màn nhĩ.
Nằm mơ?
Không thể nào.
Đối mặt với nguy hiểm, con người kí©h thí©ɧ ra bản năng không ngừng vận chuyển thông tin với đại não, không chút sai biệt.
Làm Giang Từ kinh ngạc chính là, cậu vẫn có thể vận dụng tư duy trong tình huống này.
Đầu cậu như nứt ra làm hai, nửa chịu khống chế của sinh lý mà sợ hãi, nửa kia vẫn tỉnh táo như thường.
Rơi xuống từ khoảng cách cao như vậy, dù là rơi vào nước cũng không sống nổi.
Giả sử nơi này là mấy ngàn mét trên không trung, căn cứ vào trọng lực mà tính, vậy trong vòng nửa phút cậu sẽ giáp mặt với đất mẹ, nát thành thịt vụn.
Tính ra thời gian, Giang Từ một chút cũng không thấy vui.
Giang Từ quay đầu nhìn mặt đất, ngăn loại kích động muốn nhắm mắt, tận lực mở mắt thật to, cảnh tượng dưới đất ngày càng lớn.
Cảm giác như đang zoom một tấm ảnh trên màn hình máy tính vậy.
Điểm khác biệt duy nhất, cảnh tượng khuếch đại như vậy đập thẳng vào mắt quả là khủng bố.
Gần rồi.
Gần hơn.
Trong tầm mắt của Giang Từ hiện tại, cậu đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, sắp va vào một thân cây.
Đó là một cái cây cành lá xum xuê, thân cây to lớn vô cùng, mỗi nhánh cây như đang cố gắng vươn đến bầu trời, lá cây màu vàng nhạt đẹp đẽ, từng phiến lá giống như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Thực sự rất đẹp, thế nhưng...
Cậu sắp đυ.ng vào rồi!!!
Khoảng cách quá gần, Giang Từ rốt cục không chịu được, theo phản xạ có điều kiện mà nhắm chặt mắt lại.
Trong nháy mắt, Giang Từ cảm nhận được thân thể đυ.ng vào ngọn của cái cây sum xuê tầng tầng lớp lớp kia.
Cơ thể căng chặt chuẩn bị đón nhận đau đớn như dự tính, đến lúc này đầu óc của cậu không thể kiềm chế mà trống rỗng.
Thân thể va vào trên thân cây gây nên một loạt tiếng vang, mà đến lúc âm thanh ngừng lại, đại não vẫn không nhận được bất kỳ tín hiệu đau đớn nào như trong dự kiến.
?
Giang Từ có chút mê mang tự hỏi, đồng thời cũng chầm chậm mở mắt.
Vừa mở mắt, liền bị cảnh tượng không khoa học trước mặt làm cho sửng sốt.
Cậu như bị một cái bong bóng lớn trôi nổi trong không trung bọc lại, nó thong thả đặt cậu lên một cành cây thô to nào đó rồi "Ba" một tiếng biến mất.
Giang từ an toàn mà ngồi trên cây, vẫn chưa hoàn hồn.
Isaac Newton hết quản nổi thế giới này rồi à?
Bình ổn hô hấp và nhịp tim, cậu ý thức được chính mình đã không còn ở thế giới thực.
Có điều ý thức là một chuyện, tiếp thu lại là chuyện khác.
Giang Từ véo véo má.
Sóng to gió lớn gì cậu chưa từng thấy, cái này có kinh khủng bằng lúc khách hàng yêu cầu màu đen ngũ thải ban lan* không?
Màu đen ngũ thải ban lan...Màu đen ngũ thải ban lan...
Giang Từ đọc thầm từ này hai lần trong đầu mới tương đối bình tĩnh quan sát xung quanh.
Một mảng lá vàng buông xuống bên cạnh, Giang Từ vươn tay mò mẫm, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào mặt lá, có cảm giác cả cành lá đều đung dưa khe khẽ.
Không giống như bị gió thổi, mà như chúng đang biểu đạt sự vui mừng với cậu.
Cây Sinh Mệnh.
Trong đầu Giang Từ chợt lóe lên cái tên này.
Hình thù đặc biệt của cây cổ thụ làm Giang Từ vô thức nhớ tới Cây Sinh Mệnh trong trò chơi "Đấng tạo hóa thực tập", phát hiện này làm mí mắt cậu giật giật, cảm giác khó tin dần lan ra từ đáy lòng.
Nếu như đây là Cây Sinh Mệnh, vậy không phải cậu đã xuyên vào thế giới do chính mình tạo ra trong game sao?
Giang Từ không cần thuyết phục chính mình, chứng cứ rất nhanh đã đưa tới cửa rồi.
Mọi chủng tộc trong thế giới này đều có Cây Sinh Mệnh của riêng mình, trong mỗi chủng tộc lại có khu vực đặc biệt dành để cung phụng Cây Sinh mệnh và một đội hộ vệ chuyên canh gác khu vực bên ngoài, sự xuất hiện đường đột của Giang Từ hiển nhiên đã kinh động đến đội hộ vệ.
Ba tên Thiên tộc có đôi cánh thuần trắng cấp tốc chạy vào, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, vẻ phẫn nộ hiện rõ trên từng khuôn mặt.
Trong mắt Thiên tộc mà nói, Cây Sinh Mệnh là lễ vật mà thần ban cho, ý nghĩa nó đại biểu có thể tưởng tượng được, những chủng tộc khác dù chỉ là tới gần cũng bị coi là mạo phạm, vậy mà bây giờ lại có một kẻ ngoại lai chưa được sự cho phép đã xông vào khu vực này!
Thiên tộc tôn sùng thần đến nhường nào, gặp tình huống này càng phẫn nộ tột cùng.
Người người đều biết đối với Thiên tộc, cánh chim là nơi chứa đựng ma pháp.
Vì vậy thời điểm một tên Thiên tộc hoàn toàn mở cánh, đại biểu cho tín hiệu uy hϊếp sắp lâm chiến.
Nếu như lúc này còn không nhanh chân bỏ chạy, vậy thì hãy sẵn sàng bị tẩn một trận đi.
Nhưng khi ba tên Thiên tộc này phẫn nộ đuổi tới trung tâm sân vườn, lửa giận của bọ họ lại không vì nhìn thấy kẻ xâm nhập mà bị đẩy tới đỉnh điểm, ngược lại vào thời điểm nhìn thấy đối phương từ xa xa, đôi cánh vốn đã bung mở lại rũ hẳn xuống.
Đây là bản năng của vạn vật đối với đấng tạo hóa.
Tình cảm ngưỡng mộ từ đáy lòng nảy mầm, từ đất chui lên liền lớn thành đại thụ che trời, nghiền nát hết thảy phẫn nộ vừa nãy.
Nội tâm không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, giống như bản thân nó lúc này không cách nào chớp đôi mắt, trong tầm nhìn rộng lớn chỉ có thể nhìn lấy một sự vật kia.
Tình cảnh này rơi vào mắt Giang Từ, lại là có ba con chim trắng quý báu nộ khí đằng đằng đang vỗ cánh bay đến, mà đến trước mặt cậu bỗng nhiên lạch cạch khép cánh như bé ngoan, rồi đứng đó không nhúc nhích.
Trước mắt là một chủng tộc phi nhân loại, hơn nữa còn là chủng tộc đầu tiên Giang Từ tự mình thiết kế tạo ra trong trò chơi, đến nước này thì còn gì không xác định nữa.
Thời điểm cậu đang chơi cái trò chơi "Đấng tạo hóa thực tập", đã tạo ra thế giới này.
Vậy thân phận của mình ở thế giới này là gì?
...Thần?
Giang Từ ngây người.
Cá thể nhận biết thần thông qua năng lực của bản thân, năng lực càng mạnh mẽ, càng cảm nhận được sự tồn tại của thần.
Lúc này tại nơi cao nhất của một tòa kiến trúc cao chót vót trong Thiên Không Thành, Thiên tộc đang ngồi trong thư phòng khẽ rũ đôi cánh sau lưng.
Đó là Thiên tộc lục dực khác với hết thảy Thiên tộc, tượng trưng cho quyền năng tối cao.
Phó quan bên cạnh tưởng mình làm báo cáo sai chỗ nào, không khỏi thấp thỏm: "Ngài Lucy?"
Chưa kịp nhận phản hồi, ngay khi gã vừa dứt lời, chủ nhân của tòa Thiên Không Thành bỗng nhưng biến mất.
Xảy ra chuyện gì?
Phó quan kinh ngạc mà sững sờ tại chỗ, không kịp nghĩ nhiều, lúc này một sợi nắng xuyên thấu cửa sổ làm hắn không thể dời mắt.
Tia sáng ấy thoạt nhìn ấm áp ôn hòa, trong bối cảnh bầu trời xám xịt này, nhất thời có loại cảm giác như cắt ngang mây đen.
Không có sự che chở của thần, thế giới không ngừng phát sinh các loại thiên tai, ánh sáng mặt trời đối với họ mà nói chỉ là thứ đồ chỉ tồn tại trong trí nhớ.
Bắt đầu từ rất lâu về trước, bọn họ đã không còn thấy ánh nắng.
Bầu trời vẫn luôn bị tầng tầng lớp lớp mây đen bao phủ, chúng nó vây lấy mặt trời, không để lọt lấy một tia ánh sáng nào.
Nhưng chính thời điểm này, bầu trời bị bôi đen nhiều năm lại có dấu hiệu trời quang mây tạnh.
Các cư dân Thiên Không Thành lần lượt chú ý đến điểm này, bọn họ dừng lại bước chân, ngước nhìn bầu trời, không nhịn được bắt đầu nghị luận sôi nổi.
Lucy dựa vào cảm ứng, truyền tống đến phụ cận Cây Sinh Mệnh.
Giang Từ bị thân ảnh đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn ánh mắt, phản ứng đầu tiên, đó thật là một người có vẻ ngoài hơn người.
Đại khái một thợ điêu khắc hay xoi mói cũng không tìm được một chút tỳ vết nào trên đường viền ngũ quan, tướng mạo tên Thiên tộc này vô cùng tuấn mỹ.
Sáu cái cánh thoạt nhìn mạnh mẽ thần thánh phía sau quả thật làm người ta không thể xem nhẹ, thời điểm đứng yên so với danh tượng càng có nét nghệ thuật hơn.
Phát hiện đối phương đang ngẩn đầu nhìn mình, Giang Từ theo bản năng liền mỉm cười đáp lại.
Thời khắc này, tầng mây đen kịt che khuất bầu trời hoàn toàn bị đẩy ra, với sinh linh đã lâu chưa thấy ánh mặt trời của thế giới này mà nói, không một cư dân nào của Thiên Không Thành không chú ý đến.
Thế nhưng trong mắt Lucy, hình ảnh thần sáng thế giáng lâm, ngồi trên cành Cây Sinh Mệnh nhìn y chăm chú, im lặng mỉm cười, còn rực rỡ chói mắt hơn cả ánh mặt trời đã trăm năm không thấy.