Chương 11

Hai canh giờ sau trời đã sáng, khi Tư Mặc tỉnh dậy vẫn thấy nàng còn đang ngủ, cũng không quấy rầy nàng, một mình đi tu hành.

Nhưng trời tối khi trở về, An Cô vội vàng bẩm báo, nói nàng bị bệnh.

Tư Mặc cảm giác ngực vừa co giật, vừa đau lên.

Tại sao lại bị bệnh? Phong hàn chưa khỏi sao? Thuốc của Thanh Tiêu không có tác dụng hay không?

Chờ đến khi hắn nhìn thấy Huyên Huệ, hắn mới phát hiện, căn bản không phải phong hàn.

Tiểu nhân nhi đêm qua còn mềm mại ngây thơ đã hóa thành một bông hoa héo, nằm bất động trên giường, hai mắt vô thần.

Tiếng lòng Tư Mặc rối loạn, lập tức kéo Thanh Tiêu tới Cửu Huyền hành cung.

“Ai ai ai đừng kéo ta, hơn phân nửa đêm hỏa thiêu hỏa liệu…… Đây, đây không phải tiểu mỹ nhân sao?”

Đại buổi tối bị hắn từ ôn nhu hương bắt tới, Thanh Tiêu rất không chịu, nhưng nhìn thấy Huyên Huệ như vậy, vẻ mặt hắn trở nên thận trọng lên.

Kinh nghiệm tình trường của Thanh Tiêu đã lâu, một hơi bắt mạch liền biết, Huyên Huệ đây là tâm bệnh, tám phần cùng Tư Mặc có quan hệ, cũng có thể là do thuốc gây ra.

Tiểu mỹ nhân rõ ràng có tình cảm sâu đậm đối với Tư Mặc. Nhưng xem vẻ mặt này của Tư Mặc, khẳng định còn chưa phát giác.

Hắn có phải hay không chỉ lo hành quân đánh giặc, nửa điểm tâm tư của thiếu nữ cũng đều không hiểu.

Hắn vốn dĩ muốn chọc Tư Mặc mắng hắn một chút, nhưng sau đó lại nghĩ mình còn chưa báo thù việc bị kéo ra khỏi giường mỹ nhân, liền ôn hòa mà cười: “Tiểu mỹ nhân của ngươi đại khái là nhớ nhà, là bệnh nhớ nhà.”

Tư Mặc nhíu mày, “Nhớ nhà? Chẳng lẽ đưa nàng về trần gian tĩnh dưỡng?”

Thanh Tiêu mỉm cười gật đầu.

“Ngươi vẫn là nên đưa nàng về trần gian tĩnh dưỡng một thời gian. Hơn nữa độc của ngươi đã sớm giải, mang tiểu mỹ nhân ngươi về nhà mẹ đẻ giải sầu đi.”

Càng không chỉ ra vấn đề, khiến hắn tự mình suy nghĩ.

Thanh Tiêu ném xuống những lời này liền đi, đi săn sóc mỹ nhân hắn.

Hắn đi rồi, Tư Mặc nhìn chăm chú vào thiếu nữ ở trên giường, có chút hoảng hốt.

Hóa ra độc đã sớm giải sao?

Nhưng, nếu đã giải độc, vì sao hắn không thể rời khỏi Huyên Huệ?

Tư Mặc phát giác, từ khi gặp được Huyên Huệ, mình đã thay đổi rất nhiều. Hắn không còn quyết đoán như trước nữa. Ngay cả khi yết kiến Thiên Đế, người đầu tiên hắn nghĩ đến đều là Huyên Huệ.

Nàng nhớ nhà sao?

Tư Mặc bỗng nhiên gọi: “An Cô.”

“Thần thượng.”

“Đi chuẩn bị một chút.”

“Vâng.”

……

Trường Nhạc công chúa Vệ Huyên Huệ hồi cung.

Sau khi nàng đột nhiên rời cung, trong cung có rất nhiều suy đoán, có người nói nàng đi trấn thủ hoàng lăng, có người nói nàng bạo bệnh mà chết, cũng có người nói bệ hạ tùy tiện chọn một gia tộc gả nàng ra ngoài.

Dù sao mẹ đẻ hai người cũng có mâu thuẫn, sau khi bệ hạ đăng cơ, nàng có cái gì tao ngộ đều không kỳ quái.

Nhưng mà sáng sớm hôm nay, các cung nhân của Trường Nhạc Cung phát hiện tẩm điện dường như có người, khi đi vào mới phát hiện công chúa đang nằm êm đẹp ở tẩm trong lều, mép giường còn một nam tử tuổi trẻ khí độ bất phàm đang đứng, thậm chí còn có mấy thị nữ xinh đẹp. Mọi thứ trong điện hết thảy chi phí đều vẩy nước quét nhà đổi mới hoàn toàn, như thể chủ nhân chưa bao giờ rời đi.

Các cung nhân cả kinh vội vàng bẩm báo bệ hạ, nhưng bệ hạ lại yêu cầu bọn họ cứ theo lẽ thường hầu hạ Trường Nhạc công chúa cùng phò mã, không cần hỏi nhiều.

Lời này truyền tới bên ngoài, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.

Trường Nhạc công chúa thực sự có phò mã? Nàng thành hôn khi nào? Phò mã là ai?!

Trong kinh con cháu môn phiệt nổ tung, nhìn một vòng, mới phát hiện phò mã không phải là ai trong số bọn họ.

Nhưng nghe nói phò mã phong độ nhẹ nhàng, dáng vẻ bất phàm, không giống bạch thân.

Bệ hạ đây là tuyển một dị tộc vương hầu làm phò mã cho Trường Nhạc công chúa?

Mọi người nghị luận sôi nổi, cuối cùng vẫn là tụ tập đến một vấn đề mấu chốt quan trọng.

Công chúa đột nhiên hồi cung, là hồi cung chưa?

Bên ngoài truyền đến tin đồn, trong Trường Nhạc Cung, sau khi Huyên Huệ tỉnh lại, ngơ ngác mà nhìn cung điện quen thuộc, rồi lại nhìn Tư Mặc, ước chừng một nén nhang mới phục hồi tinh thần lại.

Nàng như thế nào đã trở lại, thần thượng không cần nàng sao?

Nàng nhìn cung nữ đang thấp giọng nói chuyện với Tư Mặc, sợ hãi đến phát run.

Mỗi lần Tư Mặc mỗi lần tới trần gian đều rất khiên tốt, lần này cũng chỉ giả vờ thành một công tử nhà giàu. Các cung nhân sau khi trải qua hoảng loạn ban đầu, rất nhanh bình tĩnh lại, bắt đầu chăm sóc cuộc sống hàng ngày của công chúa cùng phò mã, Tư Mặc đưa tất cả tiên nga đều khiển trở về Cửu Huyền hành cung.

Cung nữ trình lên đồ ăn sáng, Tư Mặc nhìn thoáng qua, “Thanh đạm một chút.”

Đồ ăn chỉ như vậy thôi, khó trách nàng lớn lên nhỏ yếu như vậy,.

Cung nữ hoảng sợ, vội vàng báo cáo tình hình thực tế: “Hồi bẩm phò mã, đồ ăn sáng của điện hạ vẫn luôn như vậy, rất nhiều năm chưa từng thay đổi.”

Tư Mặc nhướng mày, không lộ ra ngoài.

Khẩu vị và sức ăn là hai việc khác nhau, hai cái đĩa cỡ lòng bàn tay này, có thể ăn no mới kỳ quái.

Nhưng, rất nhiều năm chưa từng thay đổi?

Đại khái là mẫu phi Huyên Huệ dần dần mất sủng, người trong cung gió chiều nào theo chiều ấy, ở chỗ nhỏ rất khắt khe với nàng.

Nếu nàng thật sự được sủng ái, hoàng huynh nàng cũng sẽ không đem nàng làm tế phẩm, đưa đến trước mặt hắn.

Tư Mặc nhàn nhạt nói: “Đổi.”

Hắn khinh bào hoãn đái, nói chuyện lại cảm giác áp bách mười phần. Cung nữ không dám nói nữa, chỉ đành phải lui xuống, chẳng mấy chốc lại bưng lên một bữa sáng khác.

Lần này phong phú hơn nhiều, thậm chí phần của hắn cũng chuẩn bị tốt.

Hắn thân là thần quân, không ăn cũng không sao cả, liền bưng lên một chén cháo bách hợp, ngồi ở mép giường.

Huyên Huệ lại thình lình bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt vòng eo hắn.

Bát cháo bách hợp thiếu chút nữa đổ. Tư Mặc cầm chén đưa cho cung nữ, đem tiểu nhân nhi ôm ở trên đầu gối, dịu dàng hỏi: “Có phải gặp ác mộng hay không?”

Run lợi hại như vậy, là đang sợ cái gì sao?

Huyên Huệ dùng sức lắc đầu, gắt gao rúc vào trong lòng ngực hắn, tựa hồ sợ hắn đột nhiên biến mất.

Tư Mặc cảm giác khó được chuẩn một lần.

Hắn cúi đầu hôn giữa mày nàng, xoa nàng đầu, “Không phải đuổi ngươi đi, đừng sợ, chỉ là mang ngươi trở về giải sầu, ngươi không phải nhớ nhà sao?”

Phò mã không coi ai ra gì mà hôn môi công chúa, cung nữ thấy thế, vội vàng lui ra ngoài cửa.

Huyên Huệ lộ ra vẻ mặt mê mang.

Nàng nhớ nhà sao?

Người mẫu phi duy nhất thiệt tình yêu thương nàng đã qua đời từ lâu, dư lại chỉ có người lừa gạt ta. Cung đình như vậy, nhà như vậy, kỳ thật nàng một chút đều không nghĩ……

Nhưng mà thần quân cố ý mang nàng trở về giải sầu, chẳng lẽ trong lòng có nàng sao?

Cục đá đè ở trong lòng nàng tức khắc nhẹ không ít, Huyên Huệ cố gắng quên đi nỗi buồn trước, ngẩng đầu, thử hôn cằm hắn.

Chỉ cần thần thượng đối tốt với nàng, cho dù thần thượng không yêu nàng, cũng không sao……

Mỹ nhân trong ngực, khả năng tự chủ của Tư Mặc đã rất yếu ớt. Nàng hôn khiến hắn ngứa gáy, thần sắc Tư Mặc đột nhiên thâm trầm.

Hắn có nên dạy dỗ Huyên Huệ hay không, sáng tinh mơ dám trêu chọc hắn, phải chịu sự trừng phạt của hắn.

Các cung nhân chờ ở bên ngoài, nghe thấy trong điện vang lên tiếng quần áo bị xé rách, không bao lâu, tiếng thân thể va chạm cũng vang lên.

Thanh âm này rất là dồn dập hung mãnh, ngay cả chiếc giường mỏng manh cũng kẽo kẹt lay động. Tuy rằng công chúa bị lộng đến khàn giọng nói, phát không tiếng, nhưng lúc này im lặng vẫn tốt hơn phát ra tiếng, điều này càng làm cho các cung nhân suy nghĩ miên man nhiều hơn.

Các cung nữ ở gần mặt đều đỏ bừng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong đầu từng người phác họa ra cảnh xuân hương diễm.

Trường Nhạc công mảnh khảnh chúa như vậy, phò mã dũng mãnh như vậy, sẽ không sợ đem công chúa lộng hỏng sao……

Thanh âm ái muội vẫn luôn vang, không biết mệt mỏi, sắc mặt các cung nữ sắc đều trắng đỏ đan xen, tất cả những ý nghĩ kiều diễm phía trước không nên có đều tan thành mây khói.

Phò mã đâu chỉ là dũng mãnh…… Nếu cứ lộng như vậy, công chúa sẽ thật sự bị hắn lộng chết ở trên giường……

“Các ngươi đang làm gì?”

Giọng nói kiêu ngạo ương ngạnh vang lên, các cung nhân giật mình, đều kêu khổ không ngừng, sôi nổi đi tới hành lễ.

Người đến là muội muội của bệ hạ An Bình công chúa. An bình công chúa ghi hận mẫu phi Huyên Huệ, đi tới đều giận chó đánh mèo Huyên Huệ. Sau khi bệ hạ đăng cơ, nàng thường xuyên tìm cớ khi dễ Huyên Huệ.

An Bình công chúa nổi tiếng là người có tính khí độc đoán, nên hiện tại không ai nguyện ý làm phò mã của nàng.

Cho dù các con trai của Thượng công chúa là con thứ hoặc con út trong nhà, cũng không ai muốn đem nhi tử mình đưa cho An Bình công chúa chà đạp.

An bình công chúa đầu tiên nghe nói Huyên Huệ mang theo phò mã đã trở lại, lại nghe nói phò mã nàng có chút địa vị, rất tò mò, đi tới muốn nhìn xem đến tột cùng là như thế nào, lại gặp được cảnh tưởng như vậy.

Bên trong âm thanh không chỉ không ngừng lại, ngược lại càng lúc càng lớn. Câc cung nữ nàng mang theo ai đỏ mặt xấu hổ.

Vẻ mặt An bình công chúa kỳ dị, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

“Trường Nhạc ngày càng không hiểu quy củ, các ngươi lại dung túng bọn họ tuyên da^ʍ ban ngày? Đều là người chết sao? Đi kéo bọn họ ra!”

Nàng một bên kêu một bên đi vào bên trong, các cung nhân không dám cản, cũng không dám đuổi kịp, đều xa xa nhìn.

Cung nữ bên cạnh ngượng ngùng mở cửa điện ra, An Bình công chúa vừa đi vào, đã bị mùi xạ tanh huân ập vào trước mặt đến nhíu mày.

Trong điện hơi thở ngọt nị lại ái muội, khiến nàng hô hấp khó khăn. Nàng nhìn về phía nơi âm thanh phát ra, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Dưới đất đều là quần áo rách nát. Màn giường chỉ buông xuống nửa bên, che khuất phần trên của hai người trên giường.

Nàng nhìn thấy một chân ngọc giơ lên cao, như đang bị nam tử đặt trên vai, một xhan khác bị bàn tay to ấn ở trên giường. Hai chân trắng như tuyết bị phân giang rộng, giữa hai chân không có gì che phủ, một cực vật thô tráng màu đỏ tím ở giữa bay nhanh ra vào, cự vật dính đầy chất nhầy trong suốt cùng màu trắng ngà bọt biển.

Nam tử này có nước da ngăm đen, thân hình rắn chắc cường tráng, hẳn là người biết võ. Da thịt tuyết trắng của Huyên Huệ cùng hắn hoàn toàn đối lập, tay chân hai người trên dưới đan xen dây dưa, kí©h thí©ɧ đôi mắt của An Bình công chúa đôi mắt.

Hai chân của Huyền Huy đặt trên giường đầy những vết véo màu đỏ tươi, trông rất đáng thương. An Bình công chúa hoàn hồn, tròng mắt chuyển động, la lên một tiếng “Buông muội muội ta ra”, rồi đi về phía giường

So sánh với việc khi dễ Huyên Huệ, nàng càng muốn nhìn xem phò mã Huyên Huệ là thần thánh phương nào.

“Cút.”

Một cơn gió mạnh thổi ra từ màn giường, đập vào mặt An Bình công chúa, ném nàng đến gần cửa cung điện.

Các cung nữ của nàng căn bản không thấy rõ động tác bên trong, lập tức ý thức được phò mã của Trường Nhạc công chúa không nên trêu chọc, kinh hoảng thất thố mà kéo nàng ra bên ngoài

Trên mặt An bình công chúa đau nhức dữ dội, khi chạm vào, tay đều là máu.

Nàng lập tức hét lên: “Vệ Huyên Huệ ——”

Bên ngoài tựa hồ có một ít thị vệ tới, tiếng thét chói tai càng ngày càng xa.

Tròn tẩm điện, Tư Mặc tạm thời dừng lại, mồ hôi nhỏ giọt ở ngực nàng, “Như vậy có tính giúp ngươi nhả một ngụm ác khí không?”

Huyền Huệ không ngờ hắn lại để nhiều cung nhân trong cung nghe lời mình như vậy, dưới sự hổ thẹn và kɧoáı ©ảʍ tấn công, nàng đã mềm thành một vũng nước, hoàn toàn không biết hắn đang nói gì.

Tư Mặc cười cười, đương nàng cam chịu, liền cắn môi nàng, đưa nàng lêи đỉиɦ cực hạn.

Tiểu nhân nhi trong lòng ngực thỉnh thoảng run rẩy một chút, dường như bởi vì hoa cung ăn đến quá vẹn toàn, có chút không khoẻ. Tư Mặc xoay người nằm xuống, để nàng nằm trên ngực mình, ngón tay dọc theo lưng nàng, một đường đi xuống vuốt ve, xẹt qua kẽ mông, sờ đến nơi hai người cắn hợp lẫn nhau, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Trước đây hắn chỉ nghĩ vì Thiên giới chinh chiến, bây giờ hắn lại có một nguyện vọng khác: Hắn muốn Huyên Huệ vẫn ở lại bên người hắn.

Hắn muốn cùng Huyên Huệ ngày này qua ngày khác, dây dữa lẫn nhau. Khiến nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi hắn rời.

Tư Mạt nhìn khuôn mặt mệt mỏi đang say ngủ của nàng, cảm thấy khóe môi chậm rãi nhếch lên, dù thế nào cũng không thể ngăn cản được.

"Đây chính là động tâm mà Thanh Tiêu nói sao? "