Chương 4
Qua một tuần, một bài luận văn của tôi giành được giải thưởng trong nước. Là bài phân tích liên quan đến giếng khoan thu thập năng lượng dưới đáy biển có thể giúp ích cho cuộc sống sinh hoạt, giải thích rõ ràng một chút: đáy biển, có nước, có vỏ trái đất, cũng có thể tác động, tranh thủ làm máy phát điện, giàn khoan cũng không cần tiêu tốn năng lượng ở ngoài.
Thật ra, chính là cổ vũ những sinh viên mới nhập môn trong ngành đưa ra càng nhiều sáng ý khoa học, đưa ra ý tưởng thực tế hay phi thực tế cũng không q
Tôi tự phân tích, chủ yếu thắng ở hào khí.
Câu văn cuối cùng viết rất tốt: biển cả là kho báu vô cùng vô tận, chúng ta phải biết cách khai phá và tận dụng nó, liên tục khai phá và tận dụng, tiếp theo là dấu chấm lửng, rồi dấu chấm than.
Sau khi biết tin tôi vô cùng vui sướиɠ, tôi gọi điện thoại cho Lâm Hoa Âm: “Cậu dẫn tớ đi bái Phật thật sự vô cùng linh nghiệm, nay tớ đã đổi vận rồi nhé.”
Cô ấy nói: “Tin tức tốt.”
“Mời cậu ăn cơm được không?”
“Thôi xin miễn. Đừng hại tớ.”
Tôi đang ba hoa rất cao hứng với cô ấy, thì cô bạn cùng phòng Tiểu Đinh tiến vào, làm dấu tay nói với tôi: dưới lầu có người tìm. Phòng ngủ trong trường tôi quản lý cực nghiêm khắc, ký túc xá nam nữ đều khép kín, nếu muốn tìm ai, chỉ có thể chờ ở dưới lầu, tuyệt đối không thể lên lầu, cũng từng có cậu sinh viên không biết là không sợ luật hay mượn rượu làm càn muốn lên lầu thổ lộ với một cô gái, bị bốn bác gái cho lăn lộn trong trường học chẳng còn mặt mũi nào.
Tiểu Đinh nói muốn xuống lầu với tôi, tôi nói không cần, tớ còn chưa quên đường xuống lầu đi, với lại không phải cậu vừa đi lên sao
Cô ấy nói, nếu không tớ cũng muốn mua gói mì ăn liền.
Tôi nói, tớ mua cho cậu, năm tầng cao thế, cậu lại đi một chuyến làm gì cho mệt.
Cô ấy nói, tớ muốn ăn mì Khang Sư Phụ và cánh gà nướng New Orleans.
Tôi nghĩ nghĩ hồi lâu: “Đã lâu không ăn mì ăn liền, mùi vị này tớ sắp quên rồi.”
Cô ấy tô son môi nói: “Tớ với cậu cùng đi xuống, tớ tự mua.”
Tô mơ mơ màng màng cũng không nghĩ nhiều, xuống dưới lầu, nhìn thấy Diệp Hải đang ngồi dưới ánh mặt trời ngày xuân, đã hiểu vì sao cô nàng Tiểu Đinh ngay cả đi tiểu vào ban đêm cũng lười lại chịu khó đi xuống tận năm tầng lầu, cái gì mà cánh gà nướng New Orleans với mì ăn liền chứ, đi xuống lầu mà cũng phải tô son môi hồng.
Người nọ nhìn tôi dưới ánh mặt trời, thấy tôi tới, anh ta đứng lên, tay để đằng sau: “An Phi, là tôi tìm cô.”
Tôi không đi qua đó. Tay nắm lại trong túi áo thể thao, nghĩ tới lúc ở trong miếu: sư phụ dặn tôi, đây là kẻ tiểu nhân của tôi, phải cách người này xa một chút. Tôi theo bản năng sờ sờ mông, nơi đó dường như vẫn còn đau.
Anh ta nhìn tôi, chỉ chỉ bên trên: “Trên trần nhà không có dép lê.”
Sau đó chìa hai tay ra, “Tôi cũng không có hoa tươi.”
Anh ta đột nhiên chỉ đằng sau tôi “Ơ” một tiếng.
Tôi bị dọa nhảy dựng lên, lập tức quay đầu, nghĩ lại có cái gì sắp xảy ra rồi. Chỉ thấy một cô đang nhặt tỏi tây trong quầy.
Diệp Hải nói: “Trong tay cô ấy cầm tỏi tây, không có kim tiêm.”
Tôi chịu đủ, lớn tiếng nói: “Thử hỏi anh nhé, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Anh ta lập tức nở nụ cười: “Tìm cô có việc.”
“Có việc mời nói, tội gì phải làm tôi sợ như vậy.”
“Nói ra rất dài, mời cô ngồi bên này.”
Trong lòng tôi rất không tình nguyện, lại không muốn bị nhìn ra, chậm rãi thoải mái đi qua, còn cố ý tìm chỗ xa cửa sổ một chút, nhìn kỹ băng ghế đủ chân mới đám ngồi, anh ta: “Nói ngắn gọn thôi.”
“Tôi muốn tham gia tổ lặn.” Anh ta nói.
Tôi không nghĩ ngợi liền xua xua tay: “Đừng nghĩ, năm nay chúng tôi không nhận thêm người mới.”
“Vì sao?”
“Không thấy nhà bơi cải biến à? Ngay cả địa điểm huấn luyện cơ bản chúng tôi cũng không có.”
“Cô đừng lừa tôi, tổ lặn ra biển huấn luyện, có nhà bơi cũng không có tác dụng gì.”
“Đồ lặn không đủ. Mười người chúng tôi, chỉ có ba bộ đồ cũ rích.” Tôi lắc đầu, “Xin lỗi, không phải không muốn dẫn anh theo, mà thật sự là không có điều kiện.” Tôi cười hì hì nói, “Hay là anh vào tổ sưu tầm tem ấy, họ không có đội cổ động viên, anh vừa đi ủng hộ một cái khẳng định là bùng nổ.”
Anh ta lập tức đứng bật lên: “Cô không nhận tôi vào tổ thì cũng đừng chế giễu tôi.”
Sau đó anh ta xoay người bước đi, tôi hô một tiếng “này”, làm bộ muốn anh ta quay lại, sau đó quay người thật cao hứng đi về phía cửa hàng tìm Tiểu Đinh. Lặn ấy à, vận động khó khăn và nguy hiểm như vậy, sao tôi có thể mang theo cái xui xẻo bên cạnh được
Tiểu Đinh cầm Sơn Tra phiến trong tay nói: “Cậu với người đó có quan hệ thế nào?”
Tôi nhún nhún vai: “Quan hệ trốn tránh chẳng được.” Tôi nói: “Cánh gà nướng New Orleans của cậu đâu.”
“Bán hết rồi.”
“Oh.”
Tôi đang muốn tìm bắp ngô trên cái giá cao.
“An Phi.” Ở cửa có người gọi tôi.
Tôi híp mắt vừa nhìn, tại sao Diệp Hải lại tới nữa?
Mắt phải của tôi nháy một cái, tôi sờ sờ, vết thương lần trước còn chưa khỏi hẳn đây này, tôi phải cẩn thận, tôi không thể đi tới đó.
“Cô nói, là vì đồ lặn đúng không, nếu có đủ đồ lặn, tôi có thể gia nhập đúng không?”
Thật là ngây thơ như trẻ con một bộ đồ lặn chuyên nghiệp của chúng tôi ít nhất cũng phải một vạn không?
Tôi cười cười, sau đó ra hiệu: “Đúng. Đúng vậy. Nếu vậy có thể gia nhập.”
Anh ta đi, cánh cửa mở ra rồi đóng lại, vang một tiếng, khung cửa rung lên, tường đã bị chấn động, kéo theo sàn nhà, và đến thực phẩm trên giá.
Lúc này tôi và Tiểu Đinh đều đứng ở hai bên giá thực phẩm cao nhất, chúng tôi mắt thấy cái giá lay động ước chừng năm độ, có vẻ đang lựa chọn hướng đổ, tôi rất biết nhận mệnh nở nụ cười một chút, sau đó nhìn nó đổ nhào lên người tôi.
Toàn bộ quá trình ước chừng diễn ra trong hai giây.
Cái giá kia, sáu tầng á, nào nước trái cây, nào nước tương, nào bỏng ngọt, nào sữa chua, nào cao rùa, nào móng giò, bả vai của tôi ơi!!!
Trước khi tôi tức mà chết, liều mạng trợn mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Hải ngoài cửa sổ thấy được tất cả mọi chuyện nhanh chóng xảy ra, bả vai của tôi bị cái giá sắt đập đến xương cốt, đau không chịu nổi, có miếng thủy tinh to của cái lọ đâm vào trong, bộ quần áo thể thao lúc ấy đã bị máu của liệt nữ nhuộm đỏ, tôi nghĩ, tất cả những chuyện xảy ra trước đây so với lần này, đều chỉ có thể coi là vận động làm nóng người mà thôi.
Tôi treo cánh tay về nhà nghỉ ngơi, tôi cũng không xem “Hai vạn dặm dưới đáy biển”, mà dùng một bàn tay cầm đọc cuốn “Nếu cho tôi ba ngày ánh sáng” của Helen Keller, mỗi khi rơi lệ, lòng lại th. Hơn nữa liên tục vài ngày thời tiết không tốt, mưa dầm kéo dài, càng làm tôi thấy khó chịu. Từ nhỏ tôi đã có một tật xấu, đó là khi thời tiết không tốt, tâm tình cũng xuống dốc theo.
Tôi nhận được điện thoại của Diệp Hải là vào ngày hôm sau khi đã về nhà.
“An Phi.”
Tôi lập tức nghe ra là anh ta, vội vội vàng vàng nhìn xung quanh, chỉ sợ lại có tai họa bất ngờ gì đó. Có phim điện ảnh Tử thần đến*, tổng cộng ba phần, chuyên nói về một đám người chết như thế nào trong hoàn cảnh bình thường. Trong đầu tôi hiện lên gương mặt đẹp đẽ lại mang tính trẻ con của Diệp Hải, dùng hết sức mình nắm lấy tượng Phật nhỏ.
(*Tử thần đến (tên tiếng Anh là Final Destination) là một phim thuộc thể loại kinh dị nói về một nhóm học sinh “lừa gạt thần chết” bằng cách ngăn ngừa một vụ nổ máy bay nhưng sau đó từng người phải trả một cái giá rất đắt bằng mạng sống của mình.)
“Thật sự xin lỗi.” Anh ta thở dài ở đầu dây bên kia.
“Anh đúng là nên nói câu này.” Tôi nói rất chậm, nói lời từ đáy lòng.
“Không biết nên bồi thường thế nào.”
“Không cần. Tôi đã hỏi qua sư phụ rồi, hai người nhưhúng ta không có duyên phận ở chung, không gặp mặt nhau là tốt rồi.”
“Có lẽ em nói rất đúng.”
“Anh đồng ý không?”
“Ừ.”
“Vậy anh không xin gia nhập tổ lặn nữa.”
“Cảm ơn.”
“Em hãy dưỡng bệnh cho tốt.”
“Ừ.”
“Tạm biệt.”
Tôi vừa buông điện thoại đã thấy sợ câu nói cuối cùng: nói tạm biệt với anh ta? Không bao giờ gặp lại nữa mới tốt. Nhưng nghĩ đến gương mặt anh ta, đúng thật là rất đẹp, không phải là “chỉ, có vẻ” đẹp, mà vì mặt mày và khóe miệng đều cong cong, còn có một chút tính trẻ con.
Tôi cảm thấy đáng tiếc, lại không thể không nhận mệnh, vị này có Ngũ Hành (kim, mộc, thủy, hỏa, thổ) không thể hợp, tôi chỉ có thể kính trọng mà không thể gần gũi.
Mẹ mang hoa quả lên cho tôi, nói: “Ngày mai bố mẹ mời nhà chú Mạc ăn cơm, con như thế này có đi không?”
Tôi giật mình, trước mắt chính là hình dáng một người, một chàng trai ôn hòa đáng yêu, người trong lòng tôi, nhiều năm không gặp anh ấy, không biết bây giờ thế nào.
Tôi lắc lư cánh tay treo ngược của mình, nói: “Con không đi.”
Mẹ tôi nói: “Vừa rồi mẹ hỏi tình hình của Mạc Lượng.
… Nó phải về nước dạy học.
… Về trường đại học của con.
… Nó còn chưa có bạn gái.”
“… Mẹ, con phải giữ lại cái này. Con phải ăn cơm cùng chú Mạc, cô Mạc, Mẹ thấy con nên mặc chiếc váy nào đây?”
Đột nhiên sau cơn mưa, người tôi chờ thật sự đã trở lại.
Tôi mang một mặt dây truyền Lục Tùng Thạch và một chiếc váy rất thục nữ, điềm đạm, đi ăn cơm với gia đình nhà anh cùng bố mẹ.
Ý tứ là, không thay đổi
Lục tùng thạch, không thay đổi.