Chương 83

Chương 83

Bữa ăn chính (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

"Ta sẽ từ từ đến, không cần sợ." Nam nhân trấn an vỗ vỗ mông cậu, đem căn côn ŧᏂịŧ thô to kia đặt ngay trước hậu huyệt đã được khuếch trương và bôi trơn, chậm rãi đẩy vào. Cơ vòng bị vật lạ xâm nhập mà hoàn toàn mở ra, Trác Duyệt kinh hoàng há miệng thở hổn hển, thân thể buộc chặt không chịu nổi mà run lên, trong mắt nổi lên hơi nước. Dũng đạo nóng bỏng ngập thuốc bôi trơn, chặt chẽ bao bọc cùng bản năng co rút lại đều mang đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn, khiến Phương Minh Diễn cũng không khỏi bắt đầu thở gấp: "Thả lỏng, nô ɭệ."

"Ô ân......" Người dưới thân không dễ dàng gì mới thoáng trầm tĩnh lại, nam nhân liền thừa cơ mạnh mẽ chen vào hoàn toàn, Trác Duyệt bị đột ngột nhét đầy, uốn cong người lên kinh ngạc thốt ra tiếng.

"Ngoan, nhìn ta." Phương Minh Diễn thông thường luôn không quá nhẫn nại chuẩn bị tiền hí cho đối phương, nhưng đối với Trác Duyệt thì lại dùng hết công phu, anh cố nén du͙© vọиɠ không động dậy, cúi người hôn môi thanh niên bị chấn kinh dưới thân, ôn nhu trấn an: ""Ta sẽ không lộng thương em, thử thả lỏng, đón nhận ta." Nói lại lần nữa, anh ngậm vành tai Trác Duyệt, đôi môi mỏng mạnh mẽ liếʍ lộng, không ngừng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của cậu.

Đối với ôn nhu của anh, Trác Duyệt không hề có năng lực chống cự, quăng mũ cởi giáp tùy ý để đối phương chưởng khống thân thể và du͙© vọиɠ của mình, dần dần trầm tĩnh lại. Nam nhân mở rộng hai chân cậu, tính khí chậm rãi rút ra một chút, lại chậm rãi đỉnh nhập, tựa hồ muốn thăm dò hoa kính sâu thẳm kẹp giữa hai bờ mông trắng nõn kia, lúc ra lúc vào, chờ đợi cậu từng bước thích ứng.

Côn ŧᏂịŧ ra vào thong thả, cố ý mà vô tình ma sát điểm mẫn cảm, khiến Trác Duyệt run rẩy phát ra tiếng rêи ɾỉ áp lực. Thanh tuyến sạch sẽ mà thanh thấu của cậu lúc này bị nhuộm màu tìиɧ ɖu͙©, tiếng khóc tựa như đạo sĩ trẻ tuổi bị ma quỷ dụ dỗ, cấm dục mà gợi cảm, thập phần liêu nhân.

Thời điểm Phương Minh Diễn tiến vào cả gốc, Trác Duyệt nức nở một tiếng, ngửa cổ. Thân thể bị một bộ phận của người khác xâm nhập, lại không có một tia xa lạ. Phảng phất như đó là bộ phận thiếu sót trước kia lại lần nữa trở về với chính mình, sung túc mà thỏa mãn. Cậu nhìn nam nhân phía trên, chậm rãi nói: "Chủ nhân...... Em thực yêu ngài."

Động tác của nam nhân bị kiềm hãm, du͙© vọиɠ trong mắt lần nữa cuồn cuộn khó đè nén, mạnh mẽ rút ra lại dùng lực đẩy eo xâm nhập, đâm thẳng vào điểm mẫn cảm, khẩu khí cường thế bá đạo: "Liên tiếp trêu chọc ta, em hôm nay không muốn xuống giường ?"

"Ô......" Va chạm mang đến cảm giác tê mỏi như điện giật từ dưới thân vọt tới, phân thành rất nhiều luồng điện lưu tán loạn trong cơ thể. Va chạm liên tiếp, hữu lực và nhanh chóng khiến Trác Duyệt hoàn toàn bị du͙© vọиɠ nuốt chửng, rêи ɾỉ cũng trở nên vừa nhuyễn vừa mị: "Chủ nhân, nhẹ, nhẹ một chút...... Không cần chỗ đó......" Trong mắt cậu tràn ngập hơi nước, thân thể theo sự va chạm nam nhân mà lên lên xuống xuống, lời xin tha cũng đứt quãng không ngừng.

"Không cần?" Phương Minh Diễn liễm mi, động tác tăng thêm lực đạo, có ý vị trừng phạt.

"A a –" Trác Duyệt bị loại cảm giác đau đớn lẫn kɧoáı ©ảʍ này tra tấn mà thét chói tai liên tục, rốt cuộc khóc nức nở: "Cầu ngài, em chịu không nổi, em biết sai, chủ nhân......" Tính khí đứng thẳng giờ đã trướng đến mức phiếm hồng, đầu đỉnh chảy ra một ít chất lỏng trong suốt, như đang lã chã khóc.

"Nói cho ta biết em sai ở đâu."

"Em không có quyền nói không cần......" Thanh âm cậu có chút nghẹn ngào: "Cơ thể của em thuộc về ngài."

"Nhớ kỹ điểm này." Phương Minh Diễn cởi bỏ trói buộc ở tay chân cậu, nâng eo cậu lên, một phát cắm thẳng côn ŧᏂịŧ đến tận gốc, sau đó thẳng lưng trừu sáp, lực đạo rất lớn, túi thịt to bự va vào hai bờ mông phát ra tiếng vang ba ba.

Trác Duyệt chỉ cảm thấy mình sắp bị côn ŧᏂịŧ kia đâm chết, tuyến thể bị đè ép mang đến tê dại khiến cả khối thân thể chìm trong đau đớn và sung sướиɠ nổi chìm. Tầng tầng kɧoáı ©ảʍ từ khắp tứ chi bách hài hội tụ ở hạ thể, cảm nhận rõ rệt mà sinh động. Nhưng mà cấm chế không thể cao trào khiến mỗi phút mỗi giây đều là dày vò. Chỗ kia không thể giải phóng kɧoáı ©ảʍ khiến cậu triệt để quên xấu hổ, khóc cầu xin: "Cầu ngài cho phép em bắn...... Ô ân, cầu ngài......"

Khi du͙© vọиɠ sắp vỡ đê, Phương Minh Diễn tháo dải lụa trên tính khí của cậu, nói: "Ngoan, cùng ta." Tiếp, lại nhanh chóng đâm thêm vài cái vào điểm mẫn cảm, Trác Duyệt nhịn không được, uốn cong người lên bắn ra, kẹp chặt dũng đạo khiến nam nhân thở gấp đồng thời cũng rót bạch dịch vào trong cơ thể cậu.

Chớp mắt kia, hết thảy mọi thứ chung quanh tựa hồ đều tiêu thất.

Chỉ có người bên cạnh, ôm nhau, tựa như vô tận trôi trên biển.

Hô hấp bên tai, tần suất tim đập, độ ấm trong lòng bàn tay, hơi thở của nhau, làm cho người ta bình yên ấm áp.

Thật muốn cứ như vậy phiêu lưu đến tận cùng thế giới, hóa thành gió, lại hóa thành mưa, vĩnh viễn không rời xa.

Cao trào quá mức kịch liệt trong lần đầu tiên thể nghiệm khiến Trác Duyệt ngắn ngủi mất ý thức. Cậu vô lực nằm, đôi mắt khép hờ, há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, khàn giọng kêu: "Chủ nhân."

Nam nhân hôn một cái lên trán cậu, mỉm cười nói: "Ta cũng yêu em, tiểu nô ɭệ."

Tiểu Lan: òa òa~ k nỡ để các nàng xinh đẹp đợi lâu nên cố làm nhanh 2 chương nè đó, mau khen ngợi ta nhoaaaaa~~~~ mà các nàng đọc rồi thì biết ổng tác giả ổng ý miêu tả H siêu biếи ŧɦái huhu~ nhiều lúc ta rất muốn thổ tào =))))) so với chả sánh ~"~