Chương 82

Chương 82

Bữa ăn chính (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Trác Duyệt dùng đôi mắt sáng như ngọc thạch kia nhìn Phương Minh Diễn, ngửa mặt xấu hổ nhẹ giọng nói lại: "Chủ nhân, ngài ôm em đi, cầu ngài......" Cậu chưa bao giờ chủ động cầu hoan như vậy, nên lúc này dĩ nhiên đã bức mình đến cực hạn, khuôn mặt tuấn tú trướng đỏ bừng, trên người quanh quẩn mùi mật đào ngọt ngào, giống như một món điểm tâm ngon miệng.

Những lời này khiến nam nhân vẫn luôn cực lực duy trì lãnh tĩnh hoàn toàn bùng cháy, du͙© vọиɠ nơi nháy mắt cuồn cuộn như sóng biển. Một tay anh ôm lấy người trong lòng lên, bước xuống lầu trực tiếp ném vào giường lớn trong phòng ngủ chính, ra lệnh nói: "Mở chân ra."

Trác Duyệt ngửa mặt vùi người trên đệm giường mềm mại, dưới cái nhìn chăm chú của đối phương mà e lệ chậm rãi quỳ gối, mở hai chân, lộ ra bộ phận bí ẩn nhất của mình, không hề che lấp trước mắt anh. Đương lúc ngón tay của Phương Minh Diễn đặt trước cửa hậu huyệt, thân thể theo bản năng sinh ra kháng cự, một khắc Trác Duyệt khép lại hai chân liền biết mình phạm phải sai lầm, run rẩy kêu: "Chủ nhân......"

"Hiện tại hối hận đã chậm." Nam nhân nhướn mày, rút ngón tay ra. Từ tủ nhỏ bên giường lấy ra hai bộ còng tay, đè lại đầu gối cậu, kéo đôi chân thon dài kia mở rộng ra, sau đó đem hai tay cậu lần lượt khóa cùng với hai mắt cá chân, khiến hai chân chỉ có thể duy trì tư thế mở rộng hình chữ M.

Lót gối đầu dưới bụng, kẽ mông bị cưỡng chế tách ra, u huyệt xinh đẹp dính trơn dịch như một đóa hoa khẽ nở ngậm sương sớm ban mai, chờ quân vương đến hái.Trác Duyệt biết rất rõ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cậu thẹn thùng nghiêng đầu nhắm mắt lại, chờ đợi nam nhân xâm nhập.

"Nô ɭệ, mở to mắt nhìn ta." Phương Minh Diễn cởϊ qυầи áo trên người dưới ánh nhìn e thẹn của cậu, thân hình căng đầy mạnh mẽ chậm rãi áp xuống, lấy khuỷu tay chống lên phía trên Trác Duyệt, côn ŧᏂịŧ cực nóng mà cao ngất cứ như vậy đặt trên bụng cậu, nói: "Kế tiếp ta sẽ cho em quyền lựa chọn, nghĩ kỹ rồi trả lời ta."

"Vâng, chủ nhân." Trác Duyệt chỉ cảm thấy từ trên người cậu truyền đến nhiệt độ kinh người, phảng phất như chính mình cũng bị nướng cháy.

"Muốn hôn môi hay vuốt ve?" Nam nhân đưa ra lựa chọn thứ nhất.

Cậu do dự một chút, đỏ mặt nói: "Hôn môi."

Phương Minh Diễn trong mắt có tiếu ý, cúi người hôn xuống, cuốn đầu lưỡi mềm mềm kia vào trong miệng, ôn nhu giao triền. Trong đầu Trác Duyệt lóe lên rất nhiều rất nhiều mảnh ghép hồi ức ngắn ngủi cậu từng có với anh. Cậu nhớ tới lần đầu tiên nam nhân bắt cậu uy rượu trong ghế lô ở Mê Thành; nhớ tới cảnh hôn với anh khi cậu còn ở số 15 Hàm Quán; nhớ tới anh giải vây cho cậu trong buổi liên hoan thường niên; nhớ tới anh đưa cậu thoát khỏi ác mộng trường kỳ...... Đáy mắt ướŧ áŧ như có sương mù, cậu ngẩng cổ càng thêm chủ động đáp lại, phảng phất như một hồi khiêu vũ khó phân bua. Còn chưa kịp bình ổn từ nụ hôn kí©h thí©ɧ mà nóng bỏng, môi nam nhân đã sượt qua bên tai, vừa liếʍ láp vành tai cậu vừa hỏi: "Bên trái hay bên phải?"

Vấn đề này khiến Trác Duyệt mờ mịt một mảnh, cậu tùy ý chọn trái. Sau đó, đầṳ ѵú bên ngực trái còn chưa kịp khôi phục từ lần chà đạp vừa rồi lại bị khoang miệng nóng ướt bao bọc. Môi răng dán vào ngực, khi nhẹ khi mạnh chà đạp đóa sắc vi xinh đẹp, vừa mυ"ŧ vào vừa khẽ cắn, lại vừa dùng răng kéo ra phía ngoài, cảm giác đau tê mà kí©h thí©ɧ bất ngờ xông đến khiến Trác Duyệt rêи ɾỉ. Cậu hãm sâu trong đau đớn mà ngọt ngào này, không ngừng sa vào, khát cầu càng nhiều.

"Kế tiếp, phía trước hay phía sau?" Phương Minh Diễn tiếp tục hỏi.

Trác Duyệt đoán được vài phần, quẫn bách nói: "...... Phía trước."

Nụ hôn nhỏ vụn một đường từ ngực đi đến dưới bụng, tay anh nắm lấy côn ŧᏂịŧ của mình và căn tính khí đang ở trạng thái bán cương của Trác Duyệt cùng một chỗ, thong thả ma sát. Bộ vị mẫn cảm đυ.ng chạm lẫn nhau khiến tiểu huynh đệ của Trác Duyệt nháy mắt đứng thẳng lên. Cậu đỏ mặt kêu: "Chủ nhân......"

"Mẫn cảm như vậy thì một lát em sẽ không dễ chịu." Phương Minh Diễn nhếch nhếch môi cười, rút ra một dải lụa từ áo ngủ, buộc ở gốc tính khí bán cương của Trác Duyệt, còn ác ý kết thành nơ con bướm, thản nhiên nói: "Trước khi ta cho phép, em không có quyền bắn tinh."

Mỗi động tác của anh đều khiến du͙© vọиɠ của Trác Duyệt càng tăng lên, bất hạnh thay cậu lại không dám lộn xộn, chỉ có thể không nhịn được mà thở dốc, bất đắc dĩ đáp lại rất đáng thương: "...... Vâng, chủ nhân."

"Hiện tại nói cho ta nghe, em lựa chọn trước mặt hay là sau lưng." Nam nhân tùy ý trêu chọc căn tính khí đang bị trói buộc kia, không nhanh không chậm nói: ""Hảo hảo suy xét, tiểu nô ɭệ, đây chính là tư thế ta tiến vào em."

Cậu cứng đờ, cắn môi do dự một lát, nhẹ giọng nói: "Trước mặt, em muốn...... Nhìn ngài."

Phương Minh Diễn cười khẽ một tiếng, ngón tay tẩm thuốc bôi trơn lại lần nữa chen vào u kính kia. Hậu huyệt vừa khuếch trương đã được chuẩn bị đầy đủ, dần dần thích ứng các ngón tay chen thêm vào, khi khuấy động rồi vô tình xoa ấn đến điểm mẫn cảm, Trác Duyệt sẽ run rẩy một cái dưới thân anh.

Cả khối thân thể đều tê dại, rơi vào khát cầu kɧoáı ©ảʍ, hết thảy đều mất đi khống chế. Ngón tay mô phỏng trừu sáp khiến Trác Duyệt động tình lại cố đè nén tiếng rêи ɾỉ, hậu huyệt co rút phảng phất như muốn giữ lại ngón tay đang rút ra. Phương Minh Diễn đặt côn ŧᏂịŧ thô to đã cứng rắn hồi lâu trước huyệt khẩu giữa hai chân cậu, giọng nói của anh vì nhẫn nại du͙© vọиɠ mà khàn khàn: "Nô ɭệ, nói cho ta nghe em thuộc về ai."

"Tất cả mọi thứ của em đều thuộc về ngài, chủ nhân." Trác Duyệt thấy tính khí có thước tấc kinh người kia, cố nén khẩn trương và hoảng sợ, cố gắng mở thân thể ra.

Chương 83