Chương 80

Chương 80

Khúc nhạc dạo (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Sau khi tiễn Lâm Huy, anh nâng bước lên lầu, đẩy cánh cửa màu đen tuyền kia ra.

Bên ngoài cửa sổ sát đất cực lớn là bầu trời xanh thẳm, từng đám mây lặng trôi theo gió. Mùa xuân đã đến, trên cành cây chồi non lộc biếc mơn mởn vươn lên, bừng bừng sức sống.

Chính giữa tấm thảm dày, Trác Duyệt toàn thân trần trụi đang dùng tư thế quỳ đứng tiêu chuẩn, cơ thể mềm dẻo, đường cong duyên dáng cùng thân hình căng đầy lộ ra không sót chút gì, nghe thấy động tĩnh phía sau, tấm lưng càng thẳng tắp hơn vài phần.

Nam nhân mở cửa thủy tinh của phòng vệ sinh ra, nói: "Lại đây."

Trác Duyệt đứng dậy bước vào, thấy ống mềm trên tay anh nhất thời mặt mũi nóng bừng lên. Trước kia, dưới sự chỉ dẫn của nam nhân, cậu cũng từng làm qua vài lần, đương nhiên đã hiểu chủ nhân muốn dùng cái đó làm gì.

"Đi lên, đưa lưng về phía ta, nằm nghiêng, quỳ gối." Mệnh lệnh của Phương Minh Diễn vẫn ngắn gọn rõ ràng, trước sau như một.

Trác Duyệt nằm ngay ngắn trên đài mát xa lớn kia, khi cảm giác được giang quản(ống mềm dùng để nhét vào lối hậu môn) tham nhập, toàn bộ thân thể cậu đều căng thẳng. Cảm giác chất lỏng ấm áp rót vào thân thể thực kỳ dị, bụng mềm dần dần phồng lên. Càng lúc càng nhiều chất lỏng bơm vào, hô hấp của cậu không nhịn được mà nặng nhọc hơn, khó nhịn động động.

"Mỗi lần động đậy sẽ tăng 20 mililit." Thanh âm nam nhân từ phía trên truyền đến, khiến Trác Duyệt khóc không ra nước mắt.

"Chủ nhân, cầu ngài, ân......" Cậu thở gấp gáp quẫn bách nói: "Em nhịn rất khó ......"

Phương Minh Diễn chậm rãi rút giang quản ra, sau đó lưu loát cắm vào một cái giang tắc (vật dùng để chặn ở hậu môn) tương đối nhỏ, nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ nói:"Từ giờ trở đi, nhẫn nhịn ba phút."

Lượng nước cho lần súc ruột này nhiều hơn bình thường, đầy đến mức bụng căng tròn, cảm giác như sắp bài tiết mà lại không thể thật rõ rệt khiến mỗi một giây đều là vô tận dày vò. Trác Duyệt khó chịu cuộn tròn thân thể, từ rêи ɾỉ nhỏ vụn đến nức nở khóc cầu xin tha thứ: "Chủ nhân...... Ô, em đến trung tâm thương mại là muốn mua quà cho ngài, quà bị chen hỏng....ô...ô... Em biết sai rồi, em không nên đến những chỗ như vậy mà chưa được sự đồng ý của ngài. Chủ nhân, cầu ngài tha thứ cho em......" Cậu nguyên bản còn tính toán định giấu diếm, nhưng lúc này làm sao còn để ý được nữa, tất cả đầu đuôi đều khai hết rồi nhận tội.

Nam nhân mỉm cười bên môi, cố ý lấy tay nhẹ nhàng đè bụng cậu, hỏi: "Không phải đã hẹn Lâm Huy ăn khớp khẩu cung, không cho ta biết sao?"

Trác Duyệt cơ hồ muốn khóc òa lên, ném đồng minh lên tận chín tầng mây xanh: "Em sai rồi chủ nhân...... Em không nên gạt ngài......"

Trên thực tế, sau ba phút này giải thoát, còn có hai ba phút tiếp theo chờ cậu. Chờ đến khi thân thể Trác Duyệt được thanh lý sạch sẽ từ trong ra ngoài, một lần nữa quỳ xuống trong L*иg Sắt, cậu cảm thấy mình nhất định là sống sót sau tai nạn. Cậu đoán không ra tâm tư của chủ nhân, chỉ có thể tập trung lực chú ý thấp thỏm nhìn đối phương.

"Tối hôm qua mấy giờ ngủ?" Phương Minh Diễn hỏi.

Trác Duyệt không nghĩ đến anh sẽ hỏi mấy cái này, ngẩn người, đáp: "Em nhắn tin cho ngài xong liền ngủ."

"Bữa trưa hôm nay ăn gì?"

"Sau khi xuống phi cơ liền ăn một cái bánh hamburger trên xe, ân, hình như là thịt bò." Cậu khi đó vội vã muốn đi mua quà, vôi vàng ăn xong, ngay cả hương vị như thế nào cũng không nhớ rõ.

Nam nhân lấy cái hạng quyển cậu từng đeo kia vòng qua cổ cậu rồi khóa lại, treo dây dắt vào. Sau đó, anh bịt mắt cậu.

Tầm nhìn bị tước đoạt, trước mắt một mảnh tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Trác Duyệt không khỏi căng thẳng cơ thể, nhẹ giọng kêu: "Chủ nhân."

"Ta ở đây." Phương Minh Diễn rất nhanh đáp lại, lấy tay sờ sờ đầu cậu, nói: "Đứng lên, thông qua dây dắt mà cảm nhận phương hướng của ta."

Ở điều kiện như vậy mà phán đoán phương hướng và tốc độ đều rất khó, Trác Duyệt vẫn nhịn không được muốn đưa tay sờ sờ lần mò, kết quả trúng một roi. Lúc này, nam nhân tựa hồ đang dùng loại roi da nhỏ nhiều tua rua, đánh vào tay cũng không phải quá đau. Đi một lúc cậu liền hoàn toàn mất phương hướng, chỉ là chưa từng bước xuống lầu mà phán đoán mình còn lưu lại trong L*иg Sắt.

Cậu dựa theo mệnh lệnh của chủ nhân mà dừng lại. Bên tai có thể nghe được đôi chút thanh âm, tựa hồ là tiếng điều chỉnh khí cụ nào đó phát ra, nhưng cụ thể là chất liệu gì lại khó có thể phân biệt. Tiếp theo, hai tay của cậu bị kéo lên cao, trái phải phân biệt, khóa vào hai vòng tròn của vật thể gì đó, căn cứ theo thước tấc này, cậu đoán đây chắc là cái giá hành hình vẫn đặt ở góc phòng kia. Xiềng xích bị kéo cao lên, cậu không thể không kiễng mũi chân mới có thể bảo trì ổn định.

Chương 81