Chương 8

CHƯƠNG 8

Nhận đóng phim (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Buổi chiều Trác Duyệt cùng nữ thư ký Jolie của Phương Minh Diễn đi một vòng trong công ty, làm quen một chút. Trừ khi có cuộc họp, các nghệ nhân bình thường đều không ở trong công ty, đi dạo một vòng lớn, chỉ nhìn thấy những viên chức bình thường bận rộn, cùng nhóm thực tập sinh tập luyện chăm chỉ, mồ hôi như mưa trong các phòng tập. Nhàn rỗi thì nhàn rỗi, cậu tìm một chỗ yên lặng im lặng đọc kịch bản.

Kịch bản trên tay chỉ có một đoạn không đầy đủ, ngắt đầu bỏ đuôi. Nhân vật nam chính muốn thổ lộ với nhân vật nữ chính, lại sợ thất bại, vì thế đến tìm bạn bè, chính là nhân vật nam số ba để tập luyện một chút. Nhân vật nam số ba này là gay, hơn nữa vẫn luôn thầm mến nhân vật nam chính, chịu đựng khó chịu trong lòng phối hợp luyện tập với đối phương. Tình cảm vẫn luôn đè nén, cho đến khi luyện tập hôn môi cuối cùng, tình cảm bùng phát chủ động hôn môi nhân vật nam chính.

Thế này thì diễn như thế nào?

Trác Duyệt buồn rầu thở dài một hơi. Diễn gay với cậu mà nói đã là khiêu chiến, cố tình còn có cảnh hôn......

Cậu thử tĩnh tâm lại, coi bồn cây cao lớn trước mặt là nhân vật nam chính, thể hiện tình cảm tha thiết với nó, một câu lại một câu theo lời kịch. Thế nhưng biểu tình trên mặt vẫn luôn cứng nhắc không được tự nhiên, đến cảnh hôn thì trong đầu đều là hình ảnh tối hôm trước bị Phương Minh Diễn đặt trên sô pha hôn sâu, ngay cả miệng tựa hồ như lại lần nữa cảm nhận thấy vị chát của rượu.

Gặp quỷ... Vì cái lông gì mà luôn nhớ tới chuyện này chứ...

Trác Duyệt lắc lắc đầu, cố gắng ném đoạn ký ức ngắn ngủi kia ra khỏi đầu. Lại thử vài lần, tay chân vẫn lóng ngóng như cũ, đã ngồi tập rất lâu mà vẫn khó có thể nhập vai vào nhân vật khiến cậu cảm thấy nôn nóng, phiền muộn đi qua đị lại mấy bước.

Thời điểm Phương Minh Diễn xử lý xong công việc rồi xuống dưới tìm cậu, cậu đang sầu mi khổ kiếm ngồi xổm trước mặt một chậu cây xanh, ngón tay đùa bỡn lá cây, trong miệng nho nhỏ đọc lời kịch. Nam nhân cảm thấy thú vị, đứng sau lưng cậu nhìn một lát, chỉ thấy Trác Duyệt tâm phiền ý loạn, hai tay ngắt luôn chiếc lá trong chậu rồi thở dài: "Muốn điên rồi......"

Phương Minh Diễn sửng sốt chớp mắt, không nhịn được bật cười. Đây là lần đầu tiên cậu thấy bộ dáng này của Trác Duyệt, bình thường vẫn luôn nghiêm trang mặt lạnh cuối cùng cũng có biểu tình phát điên lên, ngược lại thực có ý tứ muốn trêu đùa.

Trác Duyệt bị tiếng cười kia làm cho hoảng sợ, mạnh mẽ quay đầu, thấy anh thì trên mặt khô nóng một mảnh, quẫn bách đứng lên, nói: "Anh như thế nào lại đến đây...

"Tan tầm." Nam nhân trêu tức nhìn cậu: "Cậu đang trao đổi tình cảm với cái cây này sao? Bằng không tôi kêu người giúp cậu đem nó về nhà cho các ngươi tiếp tục trò chuyện?"

"......" Trác Duyệt nghẹn họng không nói gì.

Ngồi trên xe của Phương Minh Diễn trở lại khu biệt thự cạnh hồ ở thành Đông, Trác Duyệt lúc này mới chú ý tới hai chữ khiêm tốn hàm súc trước cổng. Tối hôm qua không thấy rõ, sáng nay quên xem, hiện tại cậu mới biết được nhà nam nhân ở "Hàm quán", được xưng là "Khu nhà thần bí của người giàu" Đây là sản nghiệp trên danh nghĩa của Kim Ưng, chỉ cho người quen vào sống, người bên ngoài dù có nghìn vàng cũng khó cầu.

Xe thuận lợi xuyên qua tầng tầng an ninh nghiêm ngặt dừng trước cửa một ngôi biệt thự, Trác Duyệt nhìn thấy trước cổng có treo biển "No.15".

Số 15 Hàm Quán. Nhà của Phương Minh Diễn. Cũng là nơi cậu tạm thời ở nhờ.

Trác Duyệt rất có tính tự giác mình ăn nhờ ở đậu, sau khi bữa tối kết thúc, cậu chủ động đi rửa bát. Người hầu khó xử nhìn quản gia, quản gia khó xử nhìn chủ nhà. Phương Minh Diễn ngồi trên sô pha xem tin tức giải trí, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Để cậu ta rửa."

Trác Duyệt từ nhỏ đã phải trải qua cuộc sống khó khăn, cha mất, mẹ phải nuôi cậu từ nhỏ, nhưng khi cậu sáu tuổi cũng qua đời. Không có thân thích nào nguyện ý nhận nuôi, cuối cùng vợ chồng cậu họ Trác Thanh thu lưu, cùng được nuôi nấng và lớn lên với con trai của cậu họ – Trác Hải. Hai vợ chồng đối với cậu không thể nói là không tốt, nhưng đem so sánh, xác thật không thể cẩn thận như với con trai ruột được. Trác Duyệt khi đó đã hiểu chuyện, biết mình phải sống nhờ dưới mái hiên người khác, tiêu tiền của người khác, nhận sự chiếu cố của người khác, vì thế thường thường chủ động giúp mẹ nuôi làm việc nhà.

Trác Hải đối với người anh trai lớn hơn mình một tuổi này không có chút cảm tình nào, nhất là mẹ luôn khen anh hiểu chuyện, càng làm cho Trác Hải phiền chán, thường xuyên thay đổi biện pháp khi dễ Trác Duyệt, bắt cậu đeo túi sách, làm bài tập, giặt quần áo cho mình, lớn lên thành tích học tập không bằng Trác Duyệt, dứt khoát kết giao với đám tiểu lưu manh cả ngày quấy rối, chơi bời lêu lổng, lại chả làm được chuyện gì đứng đắn. Trác Duyệt ban đầu nhận biểu diễn là vì kiếm tiền, hồi cậu đi làm công việc giao hàng bởi bị chủ biên tạp chí xã nhìn trúng vì ngoại hình xinh đẹp, hỏi cậu có nguyện ý làm người mẫu trang bìa hay không. Thường xuyên chụp hình cũng khiến cậu dần có kinh nghiệm với máy quay, quyết định đi học biểu diễn, học phí cũng do chính cậu một mình trang trải.

Trác Duyệt rửa sạch bát đĩa, dùng khăn lau khô, bỏ vào tủ tiêu độc. Sau đó đi đến bên cạnh Phương Minh Diễn nói: "Nếu không có việc gì, tôi về phòng trước."

"Thử vai cho ngày mai đã chuẩn bị tốt rồi?" Nam nhân giương mắt hỏi.

Biểu tình của cậu cứng lại: "Vẫn chưa." Có chút nhục nhã cúi đầu: "Tôi có thể thuộc lòng lời thoại, nhưng vẫn không biết làm thế nào mới thể hiện được tình cảm..."

"Bởi vì cậu không phải là đồng tính luyến ái, hơn nữa nội tâm cậu bài xích quan hệ đồng tính thân mật." Phương Minh Diễn thản nhiên nhìn cậu: "Tôi mặc kệ trong lòng cậu có suy nghĩ thế nào, làm một diễn viên muốn nổi tiếng, nhiệm vụ của cậu chính là diễn tốt nhân vật của mình."

Trác Duyệt hơi mím môi, mang theo chút xấu hổ hạ quyết tâm mở miệng: "Anh có thể hay không...... Giúp tôi?"

Khóe môi nam nhân khẽ cong lên, nói: "Lấy kịch bản ra đây."