Chương 47

CHƯƠNG 47

Ống kính (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Bắt đầu từ cơm trưa, Trác Duyệt không còn quyền ngồi trên ghế ăn cơm. Dựa theo quy củ, sau khi cậu làm cơm xong, cần chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, sau đó quỳ gối bên ghế dùng cơm. Toàn bộ chuyện gắp thức ăn đều do chủ nhân cậu phụ trách, may mà cậu không có thói quen kiêng ăn cái gì, chỉ chăm chú yên lặng ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nam nhân ngồi bên cạnh.

"Có lời muốn nói?" Phương Minh Diễn hỏi.

Trác Duyệt có chút ngượng ngùng nói: "Tôi nấu dựa theo khẩu vị của mình, sợ ngài không thích."

"Cũng không tệ lắm." Nam nhân nhìn lướt qua bát cậu, nói: "Xới thêm nửa bát cơm nữa."

Từ hồi tinh thần không tốt tới nay khẩu vị của Trác Duyệt vẫn không tốt, cho nên chỉ xới non nửa bát, lúc này đã thấy đáy. Nghe thấy Phương Minh Diễn yêu cầu, đành phải đi lấy thêm cơm.

"Ba giờ tiếp ta cần xử lý một số văn kiện, ta cho phép ngươi tự do quản lý khoảng thời gian này." Sau khi bữa cơm chấm dứt, Phương Minh Diễn liền vào thư phòng.

Trác Duyệt rửa bát xong, cởi tạp dề xuống, nhìn tầng một trống rỗng phát ngốc một lát, đành pha một tách cà phê bưng lên lầu, đứng trước cửa thư phòng do dự hồi lâu, vài lần nâng tay muốn gõ cửa, lại buông xuống.

Hoa Thịnh có thể theo gió vượt sóng trong giới giải trí, không thể không kể công của Phương Minh Diễn. Vài năm gần đây, công ty dưới sự quản lý của anh hoạt động nhịp nhàng đâu vào đấy, trừ thủ đoạn của anh ra, còn có sự chuyên nghiệp. Trác Duyệt rất rõ ràng, đối phương sở dĩ mang tất cả công việc về nhà làm, một phần nguyên nhân rất lớn là vì cậu. Cậu áy náy trong lòng, muốn làm gì đó để bù lại, lại sợ bản thân mình sẽ quấy rầy công việc của nam nhân. Cậu không khỏi cười khổ, lúc nào mình lại trở nên sợ đầu sợ đuôi lo được lo mất như vậy.

Cà phê dần dần lạnh, nhưng thủy chung vẫn không lấy được dũng khí gõ cửa, cậu thở dài muốn rời đi, cửa bỗng dưng mở ra. Trác Duyệt hoảng sợ, tay run lên, cà phê trong tách thiếu chút nữa đổ ra ngoài.

Phương Minh Diễn mở cửa thấy cậu cũng có chút kinh ngạc, tầm mắt từ tách cà phê chuyển tới mặt cậu, hiển nhiên là đang chờ một lời giải thích.

"Chủ nhân." Trác Duyệt có chút quẫn bách mở miệng: "Tôi...... Vốn là muốn pha cho ngài một tách cà phê......"

"Vốn là?"

Cậu lắp bắp giải thích: "Bởi vì...... Chậm trễ một chút nên bị lạnh."

"Từ tầng một đến tầng hai cà phê cư nhiên lạnh, như vậy xem ra nhà ta quả thực thật lớn." Nam nhân trong lòng đoán được đại khái, trêu tức nói: "Lần sau có thể chạy Marathon trong nhà."

Hai má Trác Duyệt phiếm hồng, cúi đầu nói: "Tôi đi pha tách mới cho ngài." Vốn muốn vội vàng chạy trối chết, cổ tay lại bị bắt lấy.

Phương Minh Diễn cầm cái tách trên cổ tay của cậu, đưa lên miệng, uống một ngụm, sau đó trái ngược đem ly dán bên môi Trác Duyệt nói: "Nếm thử xem." Hành động như vậy khiến hai gò má Trác Duyệt càng thêm đỏ lựng, cậu dựa theo mệnh lệnh mà cúi đầu uống một ngụm nhỏ, hương vị thuần túy của cà phê tan ra trong miệng.

"Lần sau nên pha đậm thêm một chút, hơn nữa, không cần ở ngoài cửa đợi lâu như vậy." Nam nhân buông tay cậu ra, nói: "Vào đi." Trác Duyệt xấu hổ muốn chết, cúi đầu đáp một câu "Vâng", liền bước theo Phương Minh Diễn vào thư phòng.

"Muốn đọc sách gì tự mình lấy." Ngắn gọn chỉ đạo xong, nam nhân một lần nữa trở lại bàn máy tính xử lý những báo cáo kia. Trong phòng im lặng chỉ có âm thanh anh đánh chữ gõ bàn phím. Trác Duyệt tìm quyển ""Nghệ thuật biểu diễn"" trước kia mình còn chưa đọc xong, ngồi trên sô pha lật xem.

Ngón tay lật lật những trang giấy đầy chữ, mà tầm mắt lại không tự giác chuyển nhầm phương hướng. Góc độ này, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy gò má của Phương Minh Diễn.

Nghiêm túc, chuyên chú, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy an tâm kỳ lạ.

Hai người trong cùng một phòng, làm chuyện của riêng mình. Đến khi xử lý xong công việc, nam nhân ngồi xuống bên cạnh Trác Duyệt, cầm lấy quyển sách của cậu, tùy ý hỏi: "Xem chương này, có tâm đắc gì?"

Cậu nghĩ nghĩ, đáp: "Biểu diễn cần tự nhiên hóa, nghĩa là cần thông qua sự lý giải nghiền ngẫm đối với nhân vật để diễn xuất nhập vai, làm diễn viên không chỉ thấu hiểu tính cách nhân vật trong kịch bản, mà còn phải hiểu cốt truyện tạo nên toàn thể bối cảnh, tỷ như phim cổ trang, ngôn từ và cử chỉ đều phải hợp quy phạm thời đại; khi biểu diễn, diễn viên cần thông qua càng nhiều lời nói và cảm xúc để thể hiện nội tâm nhân vật. Cái gọi là tự nhiên hóa, là nội tâm và bề ngoài kết hợp tạo ra cao độ thống nhất."

"Cũng không tệ lắm." Phương Minh Diễn nhếch môi cười: "Thì ra trong lúc thất thần nhìn ta vẫn còn thời gian đọc sách."

Bị vạch trần Trác Duyệt cứng đờ, hận không thể đào hố chôn mình, mặt lại đỏ lên.

"Có đôi khi không tập trung lực chú ý cũng là một loại chuyện tốt." Nam nhân nâng cằm cậu lên, để cậu ngẩng đầu nhìn sang một góc độ khác.

Đặt ở tầng cao nhất trên giá sách kia là một chiếc máy ảnh màu đen, thời điểm nó xuất hiện trong tầm mắt, Trác Duyệt chỉ cảm thấy phút chốc cả người bắt đầu rét run.

——

CHƯƠNG 48