Chương 22

CHƯƠNG 22

Giáo huấn (thượng)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Sáng sớm hôm sau, Trác Duyệt liền ra khỏi nhà.

Lâm Huy mang cậu đi xem chung cư. Vừa thăm quan xong căn nhà thứ nhất cậu liền gật đầu đồng ý.

"Anh Trác Duyệt, còn vài nơi nữa cũng không tồi, chúng ta có nên đi xem một chút hay không?" Lâm Huy nhỏ giọng hỏi. Cậu nhỏ hơn Trác Duyệt hai tuổi, cho nên gọi cậu là anh, nghe có vẻ thân cận gần gũi hơn hẳn.

Tòa nhà chung cư cao tầng này có cảnh quan rất đẹp, diện tích thích hợp, chỉ cần dọn đồ vào ở ngay. Mặt khác, trong tiểu khu này còn có phòng tập thể thao và bể bơi riêng. Trừ vị trí có chút xa trung tâm thì không có khuyết điểm nào khác. Trác Duyệt đứng bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà xa xa kia nối tiếp san sát nhau, cậu nhàn nhạt cười: "Nơi này so với chỗ ở trước kia của anh đã tốt hơn rất nhiều, trừ yên tĩnh ra anh không có yêu cầu gì khác."

"Vậy được, anh Trác Duyệt, anh xem hợp đồng đi, em đi nói chuyện với người môi giới." Lâm Huy đưa hợp đồng thuê nhà cho cậu. Một lát sau trở về, thấy Trác Duyệt còn ngồi trên ghế xem hợp đồng, im lặng đợi một lát mới phát hiện có chỗ không thích hợp. Tầm mắt Trác Duyệt đặt trên trang giấy căn bản không nhúc nhích, nếu ánh mắt có nhiệt độ thì tờ giấy đã sớm bị thiêu đốt. Này, này, chỗ nào giống như đang xem hợp đồng a, rõ ràng là đang thất thần.

Lâm Huy ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Anh xem xong chưa? Còn có vấn đề gì không?"

Trác Duyệt hồi phục tinh thần, qua loa lật lật, ký tên rất nhanh rồi đưa cho cậu, hỏi: "Buổi chiều cậu rảnh sao?"

"Có chuyện gì ạ?"

"Anh còn có vài thứ đặt ở Hàm Quán, muốn trực tiếp chuyển qua đây."

Lâm Huy sửng sốt: "Gấp như vậy? Phương tổng đã biết chưa?" Vừa mở miệng hỏi đã thấy trên mặt Trác Duyệt có chút xấu hổ liền biết mình lỡ lời, lập tức chữa cháy: "Em không có ý tứ khác...... Vậy buổi chiều em tìm vài người đem đồ đạc bên đó chuyển qua đây."

"Không cần gọi người, anh cũng không có đồ đạc gì nhiều, sắp gọn cũng chỉ có hai túi du lịch." Trác Duyệt nói: "Vất vả cho cậu rồi."

"Đây đều là chuyện trong nhà, anh cũng đừng khách khí với em nha." Lâm Huy gãi gãi đầu.

Nhằm đúng buổi chiều Phương Minh Diễn không ở nhà để chuyển đồ, thực sự có chút lén lút. Cho đến khi Trác Duyệt chuyển tất cả đồ đạc đến chỗ ở mới, ngồi trên sô pha nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chính mình làm như vậy vô cùng không ổn. Chung quy người ta có ý tốt thu lưu mình, không chào hỏi liền chạy đi như vậy thực thất lễ, hơn nữa đêm qua là mình thất tha thất thần mà chạy lên tầng bốn...... Làm cái loại chuyện kia, đối phương ngoại trừ giúp cậu...... đạt đến "sung sướиɠ" ra, không thực sự làm chuyện gì quá giới hạn. Là lỗi của cậu, không thể trách người bên cạnh. Theo tình theo lý, cậu nên nói một tiếng tạm biệt.

Trác Duyệt suy xét nhiều lần, quyết định viết một tin nhắn. Tuy chỉ có mấy câu mà cậu cũng phải xóa đi, rồi sửa lại vài lần.

"Tôi tìm được một phòng ở rất tốt, hôm nay đã chuyển qua. Cám ơn Phương tổng đã chiếu cố cho tới bây giờ, ngày sau mời anh ăn cơm."

Đơn giản mà quy củ, khách sáo lại cẩn thận, giống như ngôn từ xã giao cơ bản.

Trước khi gửi tin nhắn thì không biết phải nói điều gì. Đến khi tin nhắn đã được gửi đi thì ngược lại càng thêm khẩn trương, mỗi lần màn hình di động sáng lên, hô hấp sẽ không tự chủ mà có chút co quắp. Kết quả tin nhắn hồi đáp của Phương Minh Diễn chậm chạp không đến, Trác Duyệt vượt qua cả một buổi chiều đứng ngồi không yên.

Đợi đến bữa tối, chuông cửa vang. Cậu tưởng Lâm Huy đến đưa cơm, mở cửa lại phát hiện Phương Minh Diễn đứng ngoài cửa, nhất thời sững sờ tại chỗ.

"Như thế nào, không chào đón tôi đến?" Nam nhân mặc áo khoác màu xám bên ngoài tây trang và áo len, như cười như không nhìn cậu.

"Không phải......" Trác Duyệt hồi phục tinh thần, mặt bất giác có chút hồng, nghiêng người tránh ra: "Mời vào."

Phương Minh Diễn tham quan một vòng, bình luận: "Cũng không tệ lắm."

Từ sau sự kiện kia tối hôm qua, mỗi lần Trác Duyệt nhìn thẳng anh đều có chút xấu hổ, lúc này cúi đầu rót nước cho anh, nói: "Không mua trà, chỉ có nước."

Nam nhân tiếp nhận cái cốc: "Hành tung của cậu tất yếu phải để Lâm Huy biết. Đây là quy củ trong hợp đồng ký kết, cũng là vì bảo vệ an toàn cho cậu, minh bạch chưa?"

"Minh bạch."

"Được, thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm."

Trác Duyệt ngẩn ra, giương mắt, chỉ thấy bên trong cặp con ngươi đen láy của Phương Minh Diễn ẩn chứa tiếu ý nhàn nhạt: "Cậu không phải nói muốn mời tôi ăn cơm sao, tôi chỉ có đêm nay là rảnh."

Cậu nhất thời nghẹn lời.

Đến thời điểm gọi món ăn, Trác Duyệt càng hối hận gấp bội vì sao mình lại tiện tay nhắn thêm một câu "ngày sau mời anh ăn cơm" này.

Gần đây có nhà hàng nổi danh cao cấp, đồ ăn nước Pháp. Xa hoa đến mức quyển thực đơn còn khảm viền vàng, giá cả trong đó đắt giá đến mức khiến Trác Duyệt cơ hồ đứng ngồi không yên. Nơi này cậu đã từng đến một lần, là ký hợp đồng hợp tác với nhà đầu tư, khi đó cậu có tiền, không thèm để ý giá cả, hiện tại thoạt nhìn thật sự là xa xỉ muốn chết. Nay cậu đã rơi xuống núi, ngay cả tiền thuê nhà cũng do công ty ứng ra trước, mấy ngàn đồng trên người kia phỏng chừng miễn cưỡng có thể gom đủ chi phí bữa ăn hôm nay.

Nam nhân căn bản không có bất cứ ý tứ tiết kiệm tiền cho cậu, từ gan ngỗng đến nấm cục Truffle, từ thịt vịt hun khói đến thịt cừu nướng, còn gọi một chai rượu vang, cuối cùng thập phần lịch thiệp hỏi thăm ý kiến Trác Duyệt: "Còn muốn ăn chút gì không?"

"Không cần." Trác Duyệt bất đắc dĩ, đành phải nhắn tin cho Lâm Huy xin giúp đỡ, muốn mượn tiền để ứng trước chi phí bữa ăn, lại thật lâu không có hồi âm.

Từng món ăn được phục vụ, Phương Minh Diễn chậm rãi ăn, trong mắt rất nhanh lóe qua một tia trêu tức: "Như thế nào, ăn cơm với ta nên không có khẩu vị sao?"

——-

Edit: Marvin, a bày trò quá đi ~ thật thiếu đánh ~~

Mộc: Cũng tại bạn Trác Duyệt nhà ta dám bỏ nhà đi bụi nga~~~~

Đây là bạn Nấm cục Truffle trắng, còn được mệnh danh là "kim cương trong làng ẩm thực".Thần Phục 2 - Chương 22CHƯƠNG 23