Chương 14

CHƯƠNG 14

Chủ nô (hạ)

Edit: Tử Linh Lan

Beta: Mộc

Cậu về phòng xem lướt qua kịch bản. Bộ phim có tên là ""Nữ thần công lược"", là một bộ phim chủ đề tình yêu hài nhẹ nhàng nhân dịp lễ tình nhân, cho nên cái tên thối nát này ngược lại cũng vô cùng thích hợp.

Tình tiết cũng thuộc loại cũ rích dễ đoán, Lâm Tu từ nhỏ đã thầm mến nữ thần Đổng Tuyết. Trải qua rất nhiều năm, thủy chung không dám thổ lộ, mắt thấy nữ thần sắp bị soái ca Lý Hạo Phong cướp mất, lòng anh ta nóng như lửa đốt, tìm bạn tốt Hoa Triển hỗ trợ vạch kế hoạch làm thế nào để cưa đổ nữ thần. Khoảng thời gian đó vừa náo loạn lại pha không ít hài hước, cuối cùng như nguyện ôm được mỹ nhân về nhà. Kịch bản như vậy nếu như đặt trong tay những người khác phỏng chừng số lượng vé bán sẽ ảm đạm, nhưng đường đường có tổ hợp diễn viên trẻ triển vọng – Lục Trần Dương, Thiên Hậu màn ảnh – Khương Yên cùng đạo diễn kim cương – Tạ An Thanh, vẫn rất có lực hút bán vé mạnh mẽ.

Hoa Triển là nhân vật mà Trác Duyệt phải diễn — một gay thầm mến Lâm Tu rất nhiều năm. Đúng như Phương Minh Diễn sở liệu, cậu không có nhiều vai diễn, màn hôn kia là cảnh có phân lượng nặng nhất. Trác Duyệt nhìn kịch bản, bỗng nhiên lại nghĩ tới nụ hôn của cậu và Phương Minh Diễn, mặt dần dần đỏ lên. Cậu lắc lắc đầu muốn tập trung tinh thần học lời kịch, lại dù có thế nào cũng không tĩnh tâm được, một đoạn thoại không dài còn nhớ thất linh bát lạc (không trọn vẹn), cuối cùng ảo não ngửa mặt nằm trên giường thất thần với trần nhà.

Trong gian phòng trên lầu đó, bọn họ đang làm cái gì?

......

Mặc dù ngoài miệng nói không có hứng thú, nhưng mà lòng hiếu kỳ vẫn không ngừng quấy phá thúc giục để cậu bước chân lên lầu. Cánh cửa phòng to lớn tối màu trên tầng bốn kia vẫn rộng mở, ngọn đèn sáng sủa đủ để cho người đứng xa xa ở cửa cầu thang như cậu thấy rõ hết thảy bên trong.

Nick đang bị treo bằng xiềng xích kim loại trên giá hành hình bằng gỗ. Điểm mấu chốt của cái giá này là xà ngang khiến cho cổ tay khó có thể chịu sức nặng thân thể trong thời gian dài, độ cao lại cố tình xảo trá khống chế ở cự ly hai chân khó mà chạm đất, chỉ có tận lực kiễng mũi chân mới có thể miễn cưỡng chạm được mặt đất. Toàn thân hắn đều phiếm màu hồng nhàn nhạt, run nhè nhẹ. Tính khí dâng trào giữa hai chân bị lụa đỏ sặc sỡ gắt gao buộc lấy, còn ác ý kết thành hình nơ con bướm. Nick há miệng thở hổn hển, lên tiếng cầu xin: "Chủ nhân...... Ô...... Cầu ngài......"

Phương Minh Diễn ngồi ở sô pha đối diện cũng không để ý đến hắn, ấn cái gì đó trong tay một chút. Chỉ nghe đối phương kinh ngạc thốt ra tiếng, thân thể run đến mức lợi hại hơn, rêи ɾỉ trong miệng biến thành mơ hồ nức nở, lay động vài cái, một cây mát xa bổng ngắn nhỏ rơi ra từ giữa hai khe mông, ong ong vặn vẹo xoay tròn trên thảm trải sàn.

Chớp mắt kia qua đi, sắc mặt Nick trắng bệch, kinh hoàng nhìn chủ nhân của hắn, cầu xin nói: "Chủ nhân, em không phải cố ý ...... Cầu ngài, tha thứ cho em......"

"Không muốn cái này? Được." Phương Minh Diễn đứng dậy lấy món đồ chơi chạy bằng điện khác từ trong ngăn tủ để bên môi Nick: "Liếʍ ướt nó."

Căn mát xa bổng kia vừa thô vừa dài, trên mặt phủ đầy điểm nhỏ nhô ra. Trong mắt Nick tràn đầy lo sợ không yên, rụt lui về phía sau, nói: "Chủ nhân...... Cầu ngài, em không chịu nổi cái này...... Ngô~~" Lời còn chưa dứt, thứ kia đã thô bạo xâm nhập vào miệng hắn.

Nam nhân nâng cằm hắn lên, khiến hắn nuốt càng sâu, trên mặt là thần sắc băng lãnh: "Nô ɭệ, ta không nhớ rõ đã từng cho ngươi quyền cự tuyệt."

Dị vật vừa thô vừa dài chiếm cứ khoang miệng, mắt Nick đã đẫm nước, hắn cam chịu tận lực phun ra nuốt vào rồi liếʍ láp căn mát xa bổng sắp khiến hắn dục sinh dục tử này, ngẫu nhiên phát ra một tiếng hầu âm mơ hồ. Chờ đến khi mặt ngoài căn mát xa bổng hoàn toàn ướŧ áŧ, Phương Minh Diễn mới đưa rút nó ra, vòng ra phía sau, đem nó từng chút từng chút cắm vào hậu huyệt hư không kia.

Cơ vòng cùng niêm màng bị triệt để mở rộng, Nick tận lực thả lỏng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu vì khuếch trương đến cực hạn, hắn không dám lộn xộn, chỉ có thể cương thân thể tùy ý nam nhân đùa nghịch, thanh âm khóc nức nở rêи ɾỉ: "Ô ân...... Quá lớn, a — chủ nhân......" Lúc chưa đi vào hoàn toàn, Phương Minh Diễn đột nhiên đè huyệt khẩu, kí©h thí©ɧ khiến hắn run rẩy một trận.

"Kẹp chặt, nếu lại rơi ra ta đổi cho ngươi cái thô hơn." Nam nhân lấy ra một roi mềm màu đỏ, đứng trước mặt hắn, trầm giọng nó: "Đêm nay ta sẽ cho ngươi mười hai roi, là trừng phạt đối với sự tự tiện của ngươi. Nô ɭệ, trong quá trình bị phạt, mỗi một lần ta muốn ngươi đếm số rõ ràng, hơn nữa thừa nhận sai lầm. Nếu ngươi giãy dụa hoặc trốn tránh, mười hai roi này sẽ tính lại từ đầu, nghe hiểu không?"

"...... Nghe hiểu , chủ nhân." Nick kính sợ nhìn hắn, nhẹ giọng đáp lại.

"Rất tốt." Phương Minh Diễn lui ra phía sau vài bước, giương tay lên liền không do dự vung roi. Đuôi roi mảnh dài màu đỏ phá vỡ không khí, quật trước ngực trần trụi của Nick.

Trác Duyệt đứng ở góc tối trên bậc thang nào ngờ hắn thế nhưng sẽ ra tay không hề báo trước như vậy, giật mình hít một hơi, may mà thanh âm rất nhẹ, không dẫn tới sự chú ý của hai người trong phòng.

Nick cứng nhắc ăn roi, áp lực kêu rên một tiếng, sau đó chịu đựng đau đớn nói: "Một. Chủ nhân, em sai rồi, cầu ngài tha thứ cho em......"

Tiếp là roi thứ hai, roi thứ ba...... Sau khi quất bốn roi trước ngực, nam nhân cởi dải lụa màu đỏ trói buộc tính khí, sau đó bật căn mát xa bổng trong hậu huyệt, cuối cùng đưa ra mệnh lệnh: "Tám roi còn lại sẽ ở trên lưng, không cho bắn trước khi chấm dứt, bằng không sẽ tính lại lần nữa."

Nick căng thẳng thân thể, đau khổ đè nén du͙© vọиɠ sôi trào trong thân thể. Thời điểm trúng roi thứ mười, giọt lệ chứa đầy trong mắt chịu không nổi mà rơi xuống. Hắn vừa khóc vừa đếm, sau đó nhận sai, giống như một đứa nhỏ lạc đường, kinh hoảng lại không dám rời đi.

Trong nháy mắt roi thứ mười hai quất xong, hắn vừa khóc vừa bắn ra, toàn bộ thân thể vô lực trượt xuống, được Phương Minh Diễn gắt gao ôm vào ngực. Trên thân thể trắng nõn nổi lên hồng ngân sặc sỡ. Phảng phất vết roi hồng rực kia như nhuộm trên thân thể, như hoa văn tạc lên da thịt, trở thành đồ đằng diễm lệ. Sau dư vị cao trào, Nick dần dần bình ổn lại, há miệng thở hổn hển, dĩ nhiên trong thanh âm vẫn ám ách ai thiết, một lần lại một lần khóc nói: "Chủ nhân, em không dám, sẽ không dám ......"

"Nhìn ta, nô ɭệ." Nam nhân cởi bỏ trói buộc trên người hắn, kéo hắn vào trong lòng, thanh âm ôn nhu có thể khiến người bình tâm: "Ngoan, nhìn ta, thả lỏng."

Một hồi lâu, Nick rốt cuộc ngừng khóc, an tĩnh lại.

Phương Minh Diễn lấy ngón tay lau đi giọt nước trên khóe mắt hắn, hỏi: "Ngươi biết vừa rồi chúng ta làm gì, đúng không?"

Nick giật mình, gật gật đầu.

"Rất tốt." Nam nhân vuốt ve cái lưng quang lỏa của hắn: "Quan hệ giữa chúng ta thành lập trên cơ sở bình đẳng, quyền lợi làm chủ nhân của ta đến từ chính sự tín nhiệm của ngươi cho ta, ta sẽ không thương tổn ngươi. Trong quá trình nhận điều giáo, ngươi an toàn, sau khi điều giáo chấm dứt, ngươi tự do."

"Xin lỗi, em vừa rồi quá khẩn trương ......" Nick có chút ngượng ngùng đỏ mặt.

"Bảo đảm an toàn cho ngươi là trách nhiệm của ta." Phương Minh Diễn cười khẽ: "Ta sẽ đem tâm lý không ổn định của ngươi dẫn về quỹ đạo. Tiếp theo, vào thời điểm ngươi cảm thấy quá mức khủng hoảng, có thể sử dụng từ an toàn."

Nick gật gật, dán đầu vào bờ vai của hắn, phảng phất như một con chim nhỏ nằm trên tổ, hoàn toàn không muốn rời xa. Hắn nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhân, tha thứ cho em được không?"

"Chỉ một lần này. Loại chuyện không mời tự đến này, về sau quyết không cho phép phát sinh lần nữa, hiểu không?"

"Vâng, chủ nhân."

Trác Duyệt cứng nhắc đứng trong bóng tối trên bậc thang, nhìn hai người trong phòng, chỉ cảm thấy cả người mình khô nóng. Cậu rón ra rón rén xuống lầu, lặng yên không một tiếng động trở về phòng, lăn qua lộn lại không thể đi vào giấc ngủ. Trong đầu đều là hình ảnh Nick vừa bị trói vừa khóc bắn tinh lúc nãy.

Cậu nằm ngửa mặt, trong bóng tối kinh hoảng mà xấu hổ phát hiện, chính mình cương.