Vương thẩm cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn không buông chồng xuống, run rẩy kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra, hôm nay sau khi nàng đóng cửa hàng về nhà, phát hiện chồng mình đang nằm mê man trên giường, giữa trời hè mà người lạnh toát, giống hệt như tình trạng của Trương Cửu Dương bên bờ sông Tiểu Vân Hà lúc trước. Nhưng khác biệt là, dù nàng có gọi thế nào, chồng nàng cũng không tỉnh lại.
Sau đó, nàng tìm đến thầy lang trong huyện, cho chồng uống mấy thang thuốc, cuối cùng hắn cũng khá hơn một chút. Không ngờ đến tối, khi đi tiểu đêm, nàng lại bắt gặp chồng mình đang ngồi soi gương, thoa son điểm phấn. Ánh mắt và cử chỉ của hắn khiến ngay cả một nữ tử như nàng cũng phải sởn gai ốc.
Vương thẩm lập tức biết chồng mình đã bị trúng tà. Mà trong toàn huyện Vân Hà này, người duy nhất có thể giải quyết chuyện này chính là Lâm mù lòa!
Tuy nhiên, Lâm mù lòa đã chết, chỉ còn lại người đệ tử Trương Cửu Dương.
Mặc dù trong huyện đều đồn đại rằng Lâm mù lòa chỉ là kẻ lừa đảo, còn Trương Cửu Dương tuổi còn trẻ, lại càng không có bản lĩnh gì. Nhưng đối với Vương thẩm đang trong lúc tuyệt vọng thì đây là tia hy vọng cuối cùng của nàng.
"Ngươi đã ăn mắt của ta, mau nói cho ta... Lỗ Diệu Hưng... ở đâu?"
Giọng nói the thé của nam nhân vang lên, hốc mắt trái bắt đầu chảy máu, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Trương Cửu Dương hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn vội vàng chạy vào phòng Lâm mù lòa, bê chiếc ghế tre ra, sau đó bảo Vương thẩm đặt chồng nàng lên ghế.
"Vương thẩm, thẩm giữ chặt hắn lại."
Trương Cửu Dương dặn dò.
Có lẽ sự bình tĩnh của hắn đã phần nào trấn an được Vương thẩm, khiến nàng lấy lại được chút tỉnh táo trong cơn hoảng loạn. Nàng lập tức làm theo lời Trương Cửu Dương, đưa tay ra sau ghế, ghì chặt lấy chồng mình.
Vương thẩm vốn là người cao lớn, thường xuyên mổ heo, sức lực hơn hẳn nam nhân bình thường. Thế nhưng, nàng vẫn phải rất vất vả mới có thể khống chế được người chồng đang vùng vẫy.
"Lỗ Diệu Hưng... ở đâu?"
"Lỗ Diệu Hưng ở đâu!!!"
Giọng nói của nam nhân càng lúc càng the thé, gào thét điên cuồng, khiến màng nhĩ người ta đau nhức.
Thấy Trương Cửu Dương không chịu nói ra câu trả lời mình muốn, hắn ta càng thêm điên cuồng, tiếng gào thét càng thêm chói tai, khiến cửa sổ xung quanh rung lên bần bật.
"Mau nói cho ta, Lỗ Diệu Hưng —— "
"Ở trong bụng mẹ ngươi ấy!!!"
Trương Cửu Dương giận tím mặt, hét lớn một tiếng, sau đó vung cành liễu trong tay lên, quất mạnh vào nam nhân.
Bốp!
Nam nhân hét lên một tiếng thảm thiết. Tuy bên ngoài có lớp áo, nhưng chỗ bị cành liễu quất trúng lại bốc lên một làn khói đen, trông vô cùng quỷ dị.
Quả nhiên có tác dụng!
Trong lòng Trương Cửu Dương đã chắc chắn, tiếp tục không chút lưu tình vung roi, phát ra những tiếng "Bốp bốp" giòn giã.
"Lỗ Diệu Hưng là ai? Ta căn bản chưa từng nghe đến bao giờ!"
"Ngươi không phải quỷ sao? Giỏi như vậy sao không tự mình đi tìm hắn, quấn lấy chồng người ta làm gì?"
"Quỷ khốn kiếp, ta đánh chết ngươi!"
Mỗi roi quất xuống, kèm theo tiếng kêu thảm thiết the thé là bao nhiêu uất ức dồn nén trong lòng Trương Cửu Dương được trút ra.
Từ một sinh viên sắp tốt nghiệp, bỗng dưng xuyên vào thế giới quỷ quái xa lạ này, còn bị một con quỷ dữ bám theo đòi hỏi tung tích của một người mà hắn chưa từng quen biết...
Chết tiệt, đừng nói là không biết, có biết thì ta đã sớm nói cho ngươi rồi!
Lỗ Diệu Hưng có phải cha ta đâu mà ta phải bao che cho hắn?
Trương Cửu Dương liên tiếp quất hai mươi roi, chỉ cảm thấy trong lòng hả hê sung sướиɠ, còn nam nhân trên ghế tre thì không ngừng rêи ɾỉ, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
"Mau ra khỏi người hắn ngay!"
Trương Cửu Dương lại quất thêm một roi, quát lớn.
Thế nhưng, nam nhân lại nhếch mép cười nham hiểm, hàm răng nhuốm đầy máu tươi.
"Ngươi... không cứu được hắn đâu, trừ phi... nói cho ta... Lỗ Diệu Hưng... ở đâu?"
Giọng nói líu nhíu, khó nghe.
Không ổn!
Trương Cửu Dương bỗng nhận ra, ả nữ quỷ đang thao túng nam nhân cắn đứt lưỡi của chính mình!
Trong lúc nguy cấp, hắn vô thức vận chuyển dòng nhiệt lưu trong đan điền, rót vào cành liễu. Trong nháy mắt, cành liễu như được bao phủ bởi một lớp hào quang mờ ảo.
"Cút!"
Trương Cửu Dương dồn sức quất xuống. Lần này, cành liễu không chỉ khiến nam nhân bốc khói đen mà còn để lại một vết bỏng rát.
"A..."
Nam nhân bỗng phát ra tiếng hét thảm thiết đến xé lòng, sau đó cơ thể đang giãy giụa kịch liệt bỗng chốc yên lặng, ngã gục trên ghế.
Vù...
Một trận gió lạnh thổi qua, cửa sổ xung quanh rung lên bần bật, nhiệt độ trong phòng giảm xuống rõ rệt.
Trương Cửu Dương nhìn thấy một bóng nữ tử từ trong cơ thể nam nhân bay ra. Nàng ta tóc tai rũ rượi, ướt sũng, hốc mắt trái trống rỗng, con mắt phải còn lại nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ oán độc, nhưng lại không dám tiến lại gần vì e ngại cành liễu trong tay hắn.