Chương 27: Lão Điếu gia

Sau đó, Trương Cửu Dương cảm thấy có thứ gì đó được nhét vào miệng mình. Trong chớp mắt, toàn thân hắn như được khai thông, từng luồng khí mát lạnh tràn vào cơ thể.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của A Lê hiện lên vẻ lo lắng. Nàng đã nhét Tị Thủy Châu vào miệng Trương Cửu Dương, sau đó ghé vào tai hắn gọi lớn, cố gắng đánh thức hắn.

A Lê vẫn chưa chết?

Trương Cửu Dương vui mừng khôn xiết, nhưng khi nhìn kỹ lại, hắn phát hiện cơ thể A Lê gần như trong suốt, mờ ảo trong nước, rõ ràng chỉ là linh hồn.

"Cửu ca, mau đi đi!"

Không giống những thủy quỷ khác bị Vân Nương khống chế sau khi chết đuối, A Lê dường như vẫn giữ được ý thức bình thường. Nàng nhe hai chiếc răng nanh ra, lao về phía Vân Nương.

Gầm!

Cùng lúc đó, linh hồn của Giang thúc cũng xuất hiện trước mặt Trương Cửu Dương, mỉm cười hiền hậu, vẫy tay với hắn.

Ngay sau đó, sắc mặt Giang thúc bỗng trở nên nghiêm nghị, ông túm chặt lấy chân Vân Nương, kéo nàng ta ra khỏi lưng Trương Cửu Dương. Ba con quỷ lập tức lao vào đánh nhau.

Giang thúc quả thực không tầm thường, dù chỉ là một hồn ma mới chết, nhưng lại có thể ngăn cản Vân Nương trong chốc lát.

Điều này thật kỳ lạ. Cùng là người bị quỷ hại chết, sau khi chết đi biến thành quỷ, đáng lẽ chỉ có thể bị thao túng bởi hung hồn kia, nhưng Giang thúc và A Lê lại là ngoại lệ. Đặc biệt là Giang thúc, thậm chí còn có thể đánh ngang tay với Vân Nương một lúc.

Dòng nước cuồn cuộn như thủy triều dâng, sóng cuộn dữ dội.

Trương Cửu Dương bị sóng nước cuốn đi, lơ lửng trôi lên.

Nhưng chưa kịp lên bờ, một bóng người mặc váy đỏ tươi đã xuất hiện. Bầu trời u ám, Vân Nương bước trên mặt nước, chỉ có chiếc giày bên chân trái là vẫn giữ nguyên màu trắng.

Giang thúc và A Lê không thể cản nàng ta được lâu hơn nữa.

Trương Cửu Dương hai tay kết ấn.

"Trời tròn đất vuông, người độn chín chương, Thanh Long tương trợ, Bạch Hổ giúp đỡ..."

Một luồng uy thế vô hình tỏa ra, nhưng chưa kịp để hắn niệm xong Chung Quỳ Sát Quỷ Chú, dường như cảm nhận được nguy hiểm, Vân Nương lập tức dừng lại.

"Lão Cao, mau hỗ trợ!"

Trương Cửu Dương hét lớn, hắn biết chỉ dựa vào sức mình thì không thể nào đánh bại được Vân Nương.

Cao Nhân đã hành động từ trước khi Trương Cửu Dương lên tiếng. Hắn lấy ra một chiếc bình đen luôn mang theo bên mình, dứt khoát xé bỏ lá bùa vàng trên nắp bình, mở nó ra.

Là một Ti Thần dày dặn kinh nghiệm của Khâm Thiên Giám, chỉ cần nhìn qua là hắn đã biết pháp khí thông thường không có tác dụng với Vân Nương. Chỉ có thể dùng đến thứ này, liều một phen vậy.

"Lão Điếu gia, xin hãy ra tay!"

Cao Nhân hét lớn. Ngay sau đó, từ trong bình bay ra một sợi dây gai cũ kỹ nhuốm đầy máu tươi, âm khí nồng nặc.

Tim Trương Cửu Dương khẽ run lên. Sợi dây gai này rõ ràng là át chủ bài của Cao Nhân, chắc chắn là một pháp bảo lợi hại!

Ngay cả Vân Nương cũng phải lộ vẻ mặt ngưng trọng, lùi lại phía sau một chút. Âm khí tỏa ra từ sợi dây gai kia không thể xem thường, nàng ta có thể cảm nhận được một luồng oán khí mạnh mẽ từ đó.

Trước sự chứng kiến của người và quỷ, sợi dây gai trong tay Cao Nhân tự động bay đến một cành cây liễu gần đó, thắt thành một vòng tròn.

Trương Cửu Dương nheo mắt. Cảnh tượng này sao trông quen quen...

Không thể nào, nhất định là mình suy nghĩ nhiều quá rồi.

Ngay sau đó, Cao Nhân bỗng nhiên nhảy lên, cổ tự động chui vào vòng tròn dây gai. Hai chân hắn quẫy đạp, thân hình mập mạp đung đưa trong gió, sắc mặt nhanh chóng tím tái.

Hắn... treo cổ tự tử!

"Ta xxx ngươi..."

Trương Cửu Dương còn chưa kịp chửi thành tiếng, đã nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị. Vân Nương ở đằng xa cũng đưa tay ôm cổ, toàn thân run rẩy, há to miệng nhưng không thể phát ra tiếng động nào.

Trông nàng ta chẳng khác nào Cao Nhân đang treo cổ tự tử!

Mắt Trương Cửu Dương sáng lên, khen ngợi: "Làm tốt lắm!"

Hắn nhân cơ hội bơi về phía Vân Nương, đến gần nàng ta, hai tay kết ấn, lần nữa niệm Chung Quỳ Sát Quỷ Chú.

"Trời tròn đất vuông, người độn chín chương, Thanh Long tương trợ, Bạch Hổ giúp đỡ. Tiên trảm ác quỷ, hậu trừ hung vương. Thần ma không phục, tà chướng khắp nơi, san bằng toàn bộ!”

Ngón tay như kiếm, điểm thẳng vào người Vân Nương.

Ầm!

Một lượng lớn khói đen tỏa ra, hồn phách Vân Nương như tuyết gặp nước sôi, nhanh chóng mờ nhạt.

Trước là sợi dây gai quỷ dị, sau là Chung Quỳ Sát Quỷ Ấn, giờ phút này, Vân Nương đã rơi vào đường cùng.

Lựa chọn duy nhất của nàng là nhập vào người khác!

Vân Nương quyết định làm liều, hồn phách hóa thành làn khói đen, chui vào cơ thể Trương Cửu Dương.

Nhưng nàng ta không nhìn thấy, sau khi Trương Cửu Dương buông ấn xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười quỷ dị.

Cuối cùng cũng được ăn no rồi.