Chương 2: Chết tiệt….chả hiểu gì hết

"Nếu phu nhân không tiện nói chuyện, vậy chúng ta bói chữ, thế nào?"

Trương Cửu Dương chỉ vào bút mực trên bàn.

Lần này, nữ tử rốt cuộc cũng có phản ứng. Nàng đưa tay cầm bút, chậm rãi viết lên tờ giấy trắng một chữ —— Vinh.

Trương Cửu Dương lập tức toát mồ hôi lạnh, bởi vì chữ này... hắn không biết!

Vốn tự xưng là "bách khoa toàn thư", vậy mà giờ đây lại gặp phải thách thức lớn nhất trong sự nghiệp bói toán của mình. Hắn thậm chí còn nghi ngờ, nữ tử này cố ý đến gây sự với hắn hay sao?

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Trương Cửu Dương hít sâu một hơi, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, nhìn chữ kia thật kỹ, đột nhiên như có tia sáng lóe lên, hắn đã có chủ ý.

Hắn nheo mắt, tập trung tinh thần, sau đó nhìn chữ "Vinh" từ trái sang phải, cuối cùng lắc đầu thở dài: "Không hay, thật sự không hay!"

Nhìn thẳng vào mắt đối phương, Trương Cửu Dương nói tiếp: "Phu nhân xem này, chữ này dù bói cái gì thì cũng là đại hung!"

"Trên đỉnh hai ngọn lửa là nến, ở giữa chữ "miên" có nghĩa là quan tài, bên dưới lại có chữ "mộc" cũng có thể chỉ quan tài, đây là điềm đại hung, âm khí rất nặng, nếu không cẩn thận sẽ có người chết đấy!"

Vừa nói, Trương Cửu Dương vừa quan sát sắc mặt đối phương.

Bói chữ vốn là trò chơi ngôn ngữ, nữ tử này trông cũng không giống người dễ gạt, vì vậy phải dùng lời nói ghê gớm để hù dọa nàng ta trước, đợi nàng ta lo lắng rồi mới đưa ra cách giải quyết, như vậy mới có thể moi được tiền của nàng ta.

Nhưng điều khiến hắn không ngờ là, nữ tử không những không sợ hãi hay tức giận, ngược lại còn gật gật đầu, trong đôi mắt đen láy lóe lên vẻ hài lòng.

"Ngươi quả nhiên có chút bản lĩnh."

Nàng ta lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, giọng nói không hề khó nghe, ngược lại rất trong trẻo êm tai, chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, trong giọng nói hình như có tiếng cát vang lên, rất nhỏ, giống như có hạt cát dính trong cổ họng.

"Ta muốn hỏi ngươi, Lỗ Diệu Hưng... ở đâu?"

Khi nhắc đến cái tên này, cảm xúc của nàng ta có sự biến đổi, nghiến răng ken két.

Lỗ Diệu Hưng?

Trương Cửu Dương sững sờ, mặc dù không biết người này là ai, nhưng vẫn cười nhạt, nói: "Xem ra phu nhân không phải đến để bói chữ, mà là muốn thử bản lĩnh của ta."

Hắn chìa tay ra, nói: "Nhưng một việc là một việc, mời phu nhân thanh toán tiền bói chữ trước đã."

Phải cầm tiền trong tay mới yên tâm, ai biết tiếp theo hắn có bị lộ tẩy hay không?

"Bao nhiêu tiền?"

"Ngài cứ cho là được."

Nữ tử do dự một chút, sau đó mới đưa tay vào trong ngực, lấy ra một chiếc túi tiền đặt lên bàn.

Cạch cạch ~

Một viên kẹo đậu đen lăn đến tay Trương Cửu Dương. Hắn thuận tay nhặt lên, không khỏi nhíu mày, cảm thấy bị trêu đùa.

"Ngươi cho ta một viên kẹo đậu làm gì? Thật quá đáng ——"

Lời còn chưa dứt, Trương Cửu Dương đã ngừng lại, bởi vì một mùi hương kỳ lạ từ viên kẹo đậu bay đến. Ngay lập tức, cơn đói như sóng thần ập đến khiến hắn nuốt nước bọt ừng ực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào viên kẹo đậu.

Giống như rất nhiều ngày qua, cuối cùng hắn cũng gặp được thức ăn thật sự.

Hắn dùng ngón tay cầm viên kẹo đậu đưa lên miệng, cơn đói đang dần khiến hắn mất đi lý trí.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên.

"Lỗ Diệu Hưng... ở đâu?"

Giọng nói của nữ tử trở nên trầm hơn, giống như không thể kiềm chế nổi sự oán hận trong lòng, phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.

Trương Cửu Dương vô thức ngẩng đầu, cảnh tượng trước mặt khiến hắn nín thở, toàn thân nổi da gà, một luồng hàn khí thấu xương bay thẳng lêи đỉиɦ đầu, ngay cả hai chân cũng run lẩy bẩy.

Chỉ thấy mắt trái của nữ tử không biết từ lúc nào đã trở nên trống rỗng, giống như bị người ta dùng dao khoét đi, máu đen chảy ròng ròng.

Dung nhan xinh đẹp kia cũng bị che lấp bởi sự âm u, khuôn mặt vặn vẹo đến đáng sợ, nước bẩn từ trên người nàng ta chảy xuống như một con ma nước vừa mới chết đuối, trong mái tóc còn dính đầy rong rêu và bùn đất.

"Ngươi đã lấy mắt ta thì phải nói cho ta biết, Lỗ Diệu Hưng... hắn ta ở đâu?!"

Nữ tử chậm rãi tiến lại gần, con mắt phải còn lại liếc nhìn khuôn mặt đang tái nhợt vì kinh hãi của Trương Cửu Dương.

"Mẹ kiếp!"

Trương Cửu Dương cuối cùng cũng hiểu ra, nữ tử đến tìm hắn bói toán không phải người mà là quỷ!

Thứ hắn suýt nữa ăn vào miệng không phải kẹo đậu, mà là... con mắt của con ma nữ kia!

Trương Cửu Dương giật mình ném viên kẹo đậu trong tay đi, quay người bỏ chạy, nhưng con ma nữ kia còn nhanh hơn một bước. Mái tóc giống như rong rêu của nàng ta vươn ra như những sợi dây đen quấn lấy người Trương Cửu Dương, cái lạnh thấu xương khiến cơ thể hắn cứng đờ, không thể kháng cự.

Cảm giác như rơi vào hố băng giữa mùa đông.

"Lỗ Diệu Hưng ở đâu..."

Con ma nữ vẫn đang gặng hỏi, Trương Cửu Dương ức chế vô cùng. Hắn định bịa ra một địa danh nào đó, nhưng cơ thể cứng đờ khiến hắn ngay cả miệng cũng không thể mở ra nói chuyện được.