Chương 14: Quỷ dị

Trương Cửu Dương nhíu mày, hắn không thích giọng điệu ra lệnh như vậy, nhưng nghĩ đến đối phương cũng chỉ có ý tốt, nên không nói gì thêm, nhận lấy tảng thịt.

Vương thẩm lại mỉm cười: "Trời nóng, thịt dễ hỏng, nhớ về nhà ăn ngay nhé."

Nói xong, nàng quay người rời đi, dáng đi có chút khập khiễng.

"Vương thẩm, chân thẩm bị sao vậy?"

Vương thẩm dừng lại, quay đầu cười nói: "Không sao, lúc mổ heo bị nó húc phải thôi."

Nhìn bóng dáng nàng khuất dần, Trương Cửu Dương khẽ nhíu mày, nhìn xuống tảng thịt trong tay, lớp mỡ vàng nhạt tỏa ra mùi tanh nồng, khiến hắn có chút buồn nôn.

Màn đêm buông xuống.

Trương Cửu Dương không về nhà mà đi về phía Đông thị trấn. Nơi này khá vắng vẻ, ít nhà cửa, nhà Vương thẩm nằm ở cuối con đường.

Từ xa nhìn lại, trước cửa nhà treo hai chiếc đèn l*иg đỏ, ánh sáng le lói lay động trong đêm tối.

Trương Cửu Dương gõ cửa, nhưng không có ai trả lời. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa, cánh cửa không khóa, từ từ mở ra.

Một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi.

Điều này cũng không có gì lạ, Vương thẩm làm nghề mổ heo, trong nhà lại nuôi rất nhiều heo, có mùi máu tanh cũng là chuyện bình thường. Nhưng điều kỳ lạ là, nhà Vương thẩm nuôi nhiều heo như vậy nhưng xung quanh lại không nghe thấy tiếng heo kêu, yên tĩnh đến đáng sợ.

Một con chó ngao to lớn nằm ườn ra đất, đó là Đại Tráng, con chó mà Vương thẩm thường xuyên cho ăn thịt, xương heo, nên vô cùng hung dữ.

Nhưng lúc này, cho dù Trương Cửu Dương đến gần, nó cũng không kêu lấy một tiếng.

Hắn đưa tay sờ thử, ánh mắt bỗng nhiên co rút lại, bởi vì phần bụng con chó bị xé toạc một mảng lớn, nội tạng bên trong đã không cánh mà bay.

Trong miệng nó còn ngậm một mảnh thịt lẫn với vải vóc dính đầy máu.

Trương Cửu Dương hít sâu một hơi, tiếp tục đi vào trong.

Đi ngang qua chuồng heo, hắn càng thêm kinh hãi, nội tạng heo vương vãi khắp nơi, máu me be bét, ngay cả những chú heo con mới sinh cũng bị gϊếŧ chết.

Cộc!

Cộc!

Cộc!

Từ trong nhà chính, tiếng dao chặt thịt vang lên đều đều, xuyên qua lớp giấy cửa sổ mờ ảo, hắt lên bóng một thân hình mập mạp.

Trương Cửu Dương siết chặt cành liễu trong tay, bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần.

Trên giấy cửa sổ có một lỗ nhỏ, hắn cẩn thận ghé mắt nhìn vào. Trước mắt hắn là Vương thẩm đang cặm cụi chặt thịt.

Trên mặt nàng đầy máu, trên thớt gỗ là một đống thịt nát, bên cạnh còn có một... bàn tay người.

Trương Cửu Dương lập tức cảm thấy buồn nôn, nhưng điều ghê tởm hơn còn ở phía sau.

Hắn thấy Vương thẩm vén váy lên, để lộ bắp chân bị mất một mảng thịt, sau nàng bình tĩnh dùng dao cắt lấy một miếng thịt trên đó, dường như cái chân đang chảy máu kia không phải của mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Vương thẩm đã bị nữ quỷ kia nhập vào, còn chồng nàng e rằng...

Chẳng lẽ bức tranh Chung Quỳ kia không thể trấn áp được ác quỷ sao?

Trương Cửu Dương nhanh chóng tìm được câu trả lời, hắn nhìn thấy bức tranh Chung Quỳ được dán trên vách tường, giờ chỉ còn lại một nửa, nửa còn lại bị nhuốm một màu đỏ sậm như máu.

Trong dân gian tương truyền, máu kinh nguyệt của phụ nữ là thứ cực âm, có thể khiến pháp khí đạo môn hoặc tượng thần khai quang mất đi linh nghiệm.

Vì vậy, một số đạo sĩ thậm chí còn thu mua băng vệ sinh đã qua sử dụng của phụ nữ để luyện thành pháp bảo.

Trương Cửu Dương lập tức hiểu ra, nữ quỷ kia đã nhân lúc Vương thẩm ra ngoài để nhập vào, sau đó dùng máu kinh nguyệt của nàng để hủy hoại bức tranh Chung Quỳ, cuối cùng mới có thể hoàn toàn khống chế nàng.

Còn miếng thịt mà Vương thẩm đưa cho hắn hôm nay, không nghi ngờ gì nữa... chính là thịt của chồng nàng.

"Ngươi không cứu được hắn đâu, trừ phi nói cho ta biết Lỗ Diệu Hưng ở đâu?"

Trương Cửu Dương nhớ lại lời đe dọa của nữ quỷ hôm đó, trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận.

Nữ quỷ kia cố tình đưa thịt cho hắn, đơn giản là muốn chế giễu và khoe khoang, muốn nói với hắn rằng: "Kẻ mà ngươi muốn bảo vệ, cuối cùng vẫn chết trong tay ta, thậm chí ta còn muốn ngươi ăn thịt hắn."

Biết đâu ngày mai, nó còn đến hỏi hắn xem thịt có ngon không...

Trương Cửu Dương siết chặt cành liễu, trong mắt lóe lên sát khí.

Mẹ kiếp, tao sẽ ăn thịt mày!

Cũng đúng lúc bụng hắn đang đói cồn cào.

...

"Chờ chút, sắp chặt xong rồi..."

Vương thẩm quay lưng về phía Trương Cửu Dương, giọng nói the thé, khác hẳn với thường ngày.

Bỗng nhiên, nàn nở một nụ cười quỷ dị, con dao phay trong tay khựng lại, chậm rãi quay đầu, bốn mắt nhìn thẳng vào Trương Cửu Dương.

"Tiểu đạo sĩ đừng vội, đợi lát nữa sẽ làm thịt cho ngươi ăn..."

Hô!

Gió âm thổi mạnh, thổi tung cửa sổ, để lộ bóng dáng một người tay cầm cành liễu, đôi mắt buông xuống. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi đồng tử đen trắng rõ ràng là vẻ lạnh lùng khó tả.

Đối mặt với cảnh tượng quỷ dị này, Trương Cửu Dương không hề sợ hãi như hai lần trước, ngược lại, trong lòng hắn dâng lên một cỗ phẫn nộ khó tả.