Trầm Tùng Quốc vô thức nói: "Tất nhiên không cần đổi họ, nó đã được nuôi dưỡng trong nhà họ Trầm lâu như vậy, đổi cái gì mà đổi!"
"Vậy anh trai cũng được nuôi dưỡng trong nhà họ Tạ 5 năm, tại sao nhất định phải đổi họ?"
Trầm Sơ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bởi vì anh trai được nhận lại rồi sao? Vậy sau này nếu có người thân tìm đến, ba mẹ đã nuôi dưỡng con lâu như vậy, người thân nói muốn con đổi họ, con cũng phải đổi sao? Đổi tới đổi lui, thật phiền phức."
"Mẹ, sau khi đổi họ, con có trở thành người khác không?"
Tô Lạc Duyệt lắc đầu, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Trầm Sơ: "Sẽ không, con vẫn là con."
"Vậy tại sao nhất định phải đổi họ?"
Nói đến đây, Trầm Sơ trợn tròn mắt nhìn Trầm Tùng Quốc, ánh mắt này có "nội hàm" rất phong phú...
Trầm Tùng Quốc: "..."
Không biết tại sao, ông ấy cảm thấy bị xúc phạm.
Kết quả bị Trầm Sơ chen ngang như vậy, Trầm Tùng Quốc cũng không nói tiếp được nữa, giận dỗi chống gậy đi mất, đi rất nhanh, sinh động thể hiện cây gậy trong tay mình chẳng qua chỉ là một món đồ trang trí.
Hiệp hai, một lần nữa kết thúc với chiến thắng của Trầm Sơ.
Double Kill!
Đến tối, Trầm Tùng Quốc gọi mọi người đến thư phòng.
Phía sau chiếc bàn gỗ tử đàn rộng lớn, Trầm Tùng Quốc ngồi trên một chiếc ghế gỗ tử đàn chạm trổ, bên cạnh là một ông lão mặt tròn đang đứng, là quản gia luôn theo sát Trầm Tùng Quốc, họ Chu, tuổi tác tương đương Trầm Tùng Quốc, nhưng nhìn hiền hòa hơn Trầm Tùng Quốc rất nhiều.
"Hai đứa nhỏ này cũng đến tuổi, nên học thêm một số thứ mới đúng."
Nói xong, Trầm Tùng Quốc ra hiệu cho bác Chu bên cạnh.
Quản gia Chu nghe vậy lập tức cười hì hì, cầm một xấp giấy đi tới, sau đó đưa cho Trầm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt.
"Đức trí thể mỹ cần phát triển toàn diện, Trầm Sóc và hai đứa kia từ nhỏ đã chọn thứ mình muốn học, ở đây ngoài thư pháp và hội họa cần luyện tập, còn chọn thêm một loại nhạc cụ nào đó để rèn luyện tâm hồn, tu thân dưỡng tính."
Trầm Sơ vô cùng nghi ngờ, Trầm Tùng Quốc nói đến cuối, có liếc nhìn mình một cái!
"Hai con và hai đứa nhỏ xem xem, chọn một cái, ngày mai ta sẽ để bác Chu sắp xếp người đến, trên này còn có lịch trình, thời gian còn rất dư dả, nếu còn thứ khác muốn học thì cũng nói luôn, đánh trước nền tảng, vừa hay tốt cho trẻ con, khỏi phải suốt ngày chỉ biết xem phim hoạt hình, lãng phí thời gian, chơi bời sa đọa!"
Chắc chắn luôn, ông nội đích thị nhắm vào hắn.
Trầm Sơ khẽ hậm hực trong lòng, quả nhiên, sau khi Trầm Tùng Quốc ám chỉ hắn xong, lại bắt đầu nói về Trầm Sóc, giống như Trầm Sóc xem phim hoạt hình nửa tiếng đã phạm phải tội lỗi gì ghê gớm lắm.
Mà hắn chính là kẻ kéo Trầm Sóc phạm tội.
Xem phim hoạt hình thì sao, đâu phải không học hành!
"Con có thứ muốn học."
Bên cạnh truyền đến tiếng nói, là Trầm Minh Châu và Tô Lạc Duyệt đang hỏi ý kiến Tạ Thì Minh, tuy nhiên hai người không hỏi Tạ Thì Minh muốn học môn gì, mà là hỏi Tạ Thì Minh có muốn học hay không, kết quả Tạ Thì Minh lại nói muốn học một nhạc cụ.
Cái này Trầm Sơ biết, Tạ Thì Minh muốn học là…
"Con muốn học sáo huân."
"Huân?"
Đầu Trầm Minh Châu đầy dấu chấm hỏi: "Cái gì vậy?"
Tô Lạc Duyệt biết, đó là một loại nhạc cụ dân tộc, chỉ là không ngờ Tạ Thì Minh nhỏ tuổi như vậy, lại biết loại nhạc cụ này.
Huân không chỉ là nhạc cụ dân tộc, mà còn là loại nhạc cụ khá nguyên thủy, không thường được học trong trường lớp, mà như Trầm Sóc, Trầm Dật và Trầm Tuỳ lựa chọn đều là nhạc cụ phương Tây, hiện tại Trầm Dật đã học thêm vài loại nhạc cụ khác, nhưng lựa chọn ban đầu cũng là violin, Trầm Sóc là piano, Trầm Tuỳ là cello.
Như Trầm Sơ, trước đây cũng chỉ theo đám đông, chọn loại nhạc cụ phổ biến như piano.
Nhưng có thể thấy, so với Trầm Sóc, hắn chơi không tốt lắm, căn bản là không có năng khiếu cộng thêm không có kỹ thuật, thật không hiểu tại sao lúc đó hắn lại nhất quyết muốn chọn piano, chỗ nào cũng muốn hơn thua với người ta, nào biết ngay từ đầu đã thua kém.
Lần này, hắn muốn chọn thứ khác biệt.
Dù sao Trầm Tùng Quốc chắc chắn sẽ không đồng ý để bọn họ không chọn gì cả, chi bằng tự mình nghĩ xem nên chọn cái gì.
Bên này Tạ Thì Minh mở miệng nói muốn học thổi sáo huân, Trầm Tùng Quốc nghe xong, lại cảm thấy khá hài lòng, ông ấy luôn đề cao truyền thống dân tộc, nói là bảo thủ cũng được, tóm lại tốt hơn những thứ của người phương Tây.
Nhưng Trầm Tùng Quốc cũng biết lý lẽ, học piano, violin cello gì đó thì ông ấy cũng sẽ không có ý kiến.
Tuy nhiên lúc này ông ấy lại hiếm khi có cái nhìn ôn hoà, còn khen Tạ Thì Minh vài câu.
"Con cũng nghĩ xong muốn học nhạc cụ gì rồi!" Trầm Sơ giơ tay lên nói.
Trầm Tùng Quốc nhìn qua: "Con muốn học gì?"
Trầm Sơ phát âm rõ ràng: "Kèn xô-na!"
Trầm Tùng Quốc: "Kèn gì?"
"Kèn xô-na ạ."
"Cái gì?"
"Kèn xô-na! Kèn xô-na!"
Trầm Tùng Quốc: "..."
Trầm Sơ vẫn đang lấy tay minh hoạ trước miệng: "Chính là loại có thể phát ra âm thanh "bíp…" ấy, kèn xô-na!"
Trầm Tùng Quốc mở miệng ra như muốn nói gì đó.
Chỉ thấy Trầm Sơ nghiêng đầu, chớp chớp mắt vô tội nhìn ông: "Ông nội, cái này không được sao? Nhưng mà vừa nãy không phải ông nói chọn nhạc cụ dân tộc rất tốt sao? Chẳng lẽ kèn xô-na không phải nhạc cụ dân tộc? Ông nội phân biệt đối xử với kèn xô-na sao?"
"Ông nội còn khen anh trai chọn tốt, không khen con một tiếng sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm Tùng Quốc: Ta thật sự khen không nổi.
Nhà hát nhỏ dành cho bé con học kèn xô-na:
Địa điểm: Khu vườn phía sau trang viên cũ.
Trầm Tùng Quốc đang phê bình Trầm Minh Châu.
Trầm Sơ: "Bíp…"
Trầm Tùng Quốc đang giáo dục Trầm Sóc.
Trầm Sơ: "Bíp bíp…"
Trầm Tùng Quốc đang rao giảng đạo lý Tạ Thì Minh.
Trầm Sơ: "Bíp bíp bíp…!"
Là tiểu mập mạp giải cứu người nhà khỏi biển lửa.
Dũng cảm lên nào Sơ Sơ, thần công kèn xô-na!