Chương 10: Tu luyện

Vậy là một buổi sáng đã hết, quá nhiều cảm xúc diễn ra, Nghi An và Thanh An sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ liền bắt đầu công cuộc thay đổi. Ở bên ngoài, Nghi An tạo một lớp bảo vệ cả hòn đảo, có nó rồi sẽ báo hiệu có người xâm nhập nhanh hơn, rồi đến nơi An An nói và tạo một phòng giam dưới lòng đất. Xong xuôi liền đi vòng quanh hòn đảo, nắm rõ địa hình của hòn đảo, tạo ra vài khung cảnh để thuận lợi cho việc tu luyện của cả ba. Bên phía Thanh An đang ở trong nhà, Thanh An bày trí một căn phòng để luyện linh đan, một phòng để nghiên cứu thuốc tiên, một phòng đọc sách để thư giãn. Bên ngoài, Thanh An lựa một khoảng đất trống, hất tay một cái, một nhà kính đã hiện ra. Thanh An đi vào trong, chỉ cần một cái phẩy tay, rất nhiều thảo dược tiên xuất hiện. Nhà kính này sẽ là nơi chuyên để cho Thanh An nuôi nấng những cây thuốc phục vụ cho việc bào chế thuốc của bản thân. Nghi An cũng không kém cạnh gì, Nghi An vào trong nhà cũng tạo cho bản thân một phòng chuyên bào chế thuốc độc, một phòng đọc sách chuyên về các câu thần chú, một phòng chuyên nghiên cứu những dụng cụ tra tấn như búa, rìu, dao, tạ…. Sau khi xong xuôi, Nghi An và Thanh An đều đứng ở ngoài nhìn thành quả của mình thì chợt An An bước ra đi đâu đó, hai cô hiếu kì liền đi theo. An An bước đến một cái chuồng khá lớn, cởi nút thắt giật thật mạnh tấm vải đang che cái chuồng, hai con hổ từ từ xuất hiện trước mắt. Nghi An và Thanh An bấy giờ đi đến, ngạc nhiên. An An không nhìn chỉ nói.

- Đây là thú nuôi của tôi, Cream và Nemo. Hòn đảo này có dịp nghỉ nhà tôi mới đến nên những ngày bình thường đều để vắng, vì vậy tôi đã lén nuôi hai em nó từ khi hai em còn nhỏ. Bây giờ không cần phải lén lút nữa, cho hai đứa tự do bay nhảy được rồi.

An An mở cửa chuồng, Cream và Nemo lập tức nhảy lên người cô khiến An An ngã nhào, thi nhau liếʍ láp quấn quít An An, rồi quay sang quan sát Nghi An và Thanh An lập tức gầm gừ. Mắt Nghi An sáng lên tập trung nhìn hai con hổ, Thanh An thì đưa tay ra phía trước, truyền phép vào người hai bé hổ, Cream và Nemo lập tức ngoan ngoãn cúi người xuống, được sự cho phép của An An lập tức ra sân golf chạy nhảy tung tăng. Nghi An nhìn hai con vật tự nhiên có một ý tưởng, dùng sóng điện não truyền ý nghĩ cho Thanh An, Thanh An quay sang nhìn, gật đầu đồng ý.

Sau khi đã ổn định, ba cô đi vào rừng. Sâu trong rừng có một thác nước lớn, bên dưới là một hồ nước rất sâu. Nghi An nhìn An An, nói một câu:

- Đây sẽ là bài tu luyện đầu tiên, cô phải sáng suốt.

Dứt khoát đẩy An An xuống. Quá bất ngờ, An An cứ thế chìm xuống, định hình lại được sự việc, An An nhanh chóng bơi lên nhưng không kịp bơi đã bị đám rong biển ở dưới cuốn chặt lấy chân An An rồi cứ thế lôi An An xuống. An An hoảng loạn không biết làm gì, vùng vẫy trong vô vọng, chìm dần xuống. Cơ thể An An tự dưng được dâng lên, đẩy mạnh An An lên bờ. Nghi An đã dùng phép kéo An An lên bờ, An An ho sặc sụa, mắt đỏ ngầu. “Cô có 2 phút để nghỉ ngơi, hết 2 phút cô sẽ tiếp tục bài tu luyện”. An An lập tức định hình lại, quan sát xung quanh. Chợt trong đầu nảy ra một ý tưởng, An An chạy thật nhanh vào rừng kiếm một thứ gì đó. 2 phút sau, Nghi An mãi không thấy An An xuất hiện, lập tức dùng linh lực hút An An về và cứ thế quăng An An xuống. Lần này An An bình tĩnh hơn, cầm chặt lá răng cưa ở trên tay, dùng linh lực của mình truyền vào trong lá khiến lá cứng lại, cắt từng đám rong biển đang quấn quanh chân mình. Nhân cơ hội đám rong biển không với kịp tới, An An bơi thật nhanh lên bờ. Lên tới bờ, An An nằm rạp xuống, thở hổn hển không còn sức để mở mắt. Nghi An và Thanh An đi tới, dùng phép làm khô người An An.

- Chưa đủ thông minh. Cách làm của cô vừa tốn sức vừa tốn thời gian. Cô có linh lực hệ mộc, cô không hề tận dụng sự thuận lợi đó.

Lời nói của Nghi An như xoáy sâu vào tâm trí An An. Lúc này An An mới nhận ra được điều đó. Nghi An không nói thêm lời nào, trực tiếp lôi An An đến một nơi khác. Đi một đoạn khá xa địa điểm cũ, có một cái hang lớn, Nghi An không nói gì trực tiếp ném An An vào bên trong rồi dùng phép tạo một màn chắn khiến An An không thể bước ra ngoài.

- Lần này sống chết do cô quyết định. Cô đánh bại được thì màn chắn mới biến mất. Hãy thông minh nhất có thể đi.

An An không hiểu chuyện gì, cứ thế để một sinh vật nào đó lôi vào bên trong. An An giãy giụa vô ích, ngước mắt lên nhìn thì phát hiện ra đó là một con gấu nâu to lớn đang gầm gừ như đang đói. Vào sâu vào trong hang, con gấu quăng mạnh An An vào khiến An An đau đớn không thôi. An An co người lại, con gấu nhìn An An bằng ánh mắt hung tợn, răng nanh của nó lộ ra sắc nhọn và đầy nhớp nháp. An An sợ hãi không biết nên làm gì, chợt con gấu lao đến như tia chớp.