Chương 38-2: Trở về (2)

Vừa đi lên trạm vào giao điểm trong nháy mắt kia, cả người Trần Ngưỡng liền xuất hiện ở quảng trường phía bắc của trạm ga tàu hỏa.

Chỉ có mình anh.

Trần Ngưỡng không rảnh lo giảm xóc trước cho chính mình, trước tiên từ trong túi lấy ra di động muốn gọi cho Triều Giản.

Tay ấn màn hình điện thoại của anh như bị định trụ.

Anh không có phương thức liên hệ với đối phương.

Trần Ngưỡng trực tiếp đi tìm nhân viên công tác của trạm ga, tới một cái quảng bá tìm người.

"Triều đồng học, ca ca của cậu ở quảng trường phía bắc ngay đài phun nước chờ cậu, triều đồng học, ca ca của cậu đang ở quảng trường phía bắc ngay đài phun nước chờ cậu, nếu đã nghe được thỉnh cậu nhanh đi quảng trường phía bắc cùng hắn hội hợp, nghe được quảng bá thỉnh nhanh đi quảng trường phía bắc......"

.

Trần Ngưỡng đứng cạnh bậc thang ngay đài phun nước, duỗi cổ nhìn đông nhìn tây.

Đợi không sai biệt lắm mười phút, Trần Ngưỡng xác định Triều Giản không ở nơi này.

Không ở trạm ga tàu hỏa, vậy thì có thể ở đâu đây?

Trần Ngưỡng nhảy xuống bậc thang, trong đầu linh quang chợt lóe, anh ôm một tia khả năng nhanh chóng gọi xe chạy về Cầu Tam Liên.

Xe taxi dần dần ngừng ở ven đường, Trần Ngưỡng trong lòng có việc gấp, tiền cũng chưa thói liền xuống xe.

Tài xế sư phó hô với theo một tiếng: "Nhớ cho cái năm sao nha lão đệ."

Trần Ngưỡng lúc này mới nhớ tới phải lên tiếng, dư quang thoáng nhìn cách đó không xa có một đạo thân ảnh cao thẳng, mấy chữ trên đầu lưỡi của anh trong nháy mắt bị anh cắn nát ra.

Bị cắn rớt ra còn có tiếng nói của chính anh: "Cậu như thế nào lại ở đây?"

Người thiếu niên chống song quải trượng, không nhanh không chậm nói: "Tôi trở về liền ở trong nhà anh."

Trần Ngưỡng ngây người ra: "Vậy cậu......"

Đối phương đột nhiên đem chiếc vali bằng da ở phía sau xách tới.

Trần Ngưỡng muốn hỏi cái gì đều đã quên,anh chỉ vào chiếc vali rồi hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Triều Giản vẫn vân đạm phong khinh, miệng lưỡi vẫn như trước: "Tôi về nhà thu thập đồ dùng, suy xét đến việc anh sẽ từ trạm ga trở về, liền ở đây chờ."

Trần Ngưỡng: "......"

Chân mày Triều Giản cau lại: "Không phải nói muốn ở chung sao?"

Trần Ngưỡng giật mình một cái: "Đúng vậy, ở chung."

Ở chung, là có chuyện này, chính anh đề ra.

Ánh mắt phức tạp của Trần Ngưỡng từ trên người thiếu niên giời về phía chiếc rương, mơ màng hồ đồ liền thấy được hành lý của đối phương, vậy xem ra trong khoảng thời gian ngắn đối phương sẽ không trở về nhà lấy đồ vật rồi.

Kế hoạch muốn đến nhìn xem nhà người ta ở tại khu đất nào một lần nữa chính thức thất bại.

Sự kiện ở chung liền định ra như thế.

Thực vội vàng.

.

Trần Ngưỡng mới từ nhiệm vụ thế giới ra tới, không nghĩ tự hỏi vội vàng như thế thì sắp xếp như thế nào cho người ta, cũng không nghĩ động đậy, chỉ nói với Triều Giản ngủ cùng mình.

Hai thằng con trai còn có thể như thế nào.

Một đêm ngon giấc.

Chỉ là đối với Trần Ngưỡng mà thôi.

Ngày hôm sau Trần Ngưỡng mơ mơ màng màng thức dậy vào WC đi tiểu, nhìn thấy bóng người đứng ở bên cạnh cái bồn cầu đánh răng, anh sợ tới mức thiếu chút nữa tiểu luôn trên tay.

"Thực xin lỗi, tôi đã quên trong nhà còn có người."

Trần Ngưỡng nói chuyện còn mang theo chút buồn ngủ kẹp giữa tiếng nước: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"

Triều Giản phun bọt kem đánh răng, súc rửa bàn chải đánh răng, súc miệng rửa mặt, cầm quải trượng đi ra ngoài.

Một loạt động tác được hắn hoàn thành trong im lặng.

Trần Ngưỡng đứng trước bồn cầu, tâm nói, xem ra là không ngủ ngon rồi.

"Tối hôm qua trở về quá mệt mỏi."

Trần Ngưỡng rửa mặt xong đi tìm thiếu niên: "Buổi sáng ăn xong cơm sáng, tôi sẽ dọn dẹp phòng của em gái tôi."

Triều Giản đưa lưng về phía anh đang nhìn ngoài cửa sổ hơi nghiêng đầu.

"Phòng em gái tôi để tôi ở, " Trần Ngưỡng nói, "Cậu ngủ phòng của tôi đi."

Bóng người bên cửa sổ đứng yên một lát mới xoay người hướng trên giường ngồi xuống: "Ngủ nơi nào đều không sao cả, không cần thiết phiền toái như vậy."

Trần Ngưỡng nhìn khuôn mặt đẹp đến mức phi thực tế của thiếu niên, bầu mắt phát xanh do mất ngủ, như là cả đêm chưa hề ngủ, nhưng cảm xúc lại không tồi, tâm tình còn thật không tồi thì phải.

"Một người ngủ quen rồi, bên người nhiều ra một người là ngủ không được ngay, tôi thu dọn rất mau.... Không phiền toái đâu."

Trần Ngưỡng nghĩ thiếu niên nói không quan tâm, là bởi vì không muốn làm phiền anh.

Mặc dù có vẻ như vị này không hề sợ phiền phức.

Triều Giản trầm mặc đứng dậy đi đến chỗ bức tường, lấy vali ra đặt nó nằm xuống, kéo khóa.

Lực chú ý của Trần Ngưỡng lập tức bị hấp dẫn đi.

Đều là quần áo vận động.

Trước kia chính anh cũng là phong cách này, trong tủ hiện giờ còn có không ít, chỉ là đã đều nhỏ, cũng cũ, xếp chồng lên nhau rồi cất đi.

"Vậy trước tiên không cần thu xếp."

Trần Ngưỡng thấy thiếu niên muốn sắp xếp lại quần áo, liền nói: "Chúng ta giống như tùy thời đều sẽ tiến vào thế giới nhiệm vụ, ở lại thế giới hiện thực cũng không tính toán rõ ràng được, trước tiên cứ ùy tùy tiện một chút đi."

Xong rồi,anh lại nói: "Bất quá nhiệm vụ không chỉ có một cái mở đầu, không biết tấm thẻ như giấy CMNN kia sẽ cùng chúng ta buộc chặt bao lâu, chúng ta phải ở chung trong một thời gian dài, cần cái gì cậu có thể nói cho tôi, không cần khách khí."

"Yên tâm." Thiếu niên vẫn cúi đầu lấy quần áo.

Trần Ngưỡng gãi gãi mặt, "Yên tâm" hai chữ này của hắn là đáp lại một đoạn nào của anh vậy?

.

Buổi sáng Trần Ngưỡng đem chăn nệm đều giặt sạch treo ở ban công, khi gió thổi vào, mùi nước giặt quần áo đều tan ra khắp nơi trong không khí.

Triều Giản ngồi ở trên sô pha, trên chân để một cái notebook, âm thanh lạch cạch lạch cạch phát ra từ đầu ngón tay của hắn, nó trở thành nhạc nền cho cái chổi của Trần Ngưỡng.

Cái chổi và cán chổi phân gia rồi, Trần Ngưỡng đang dùng băng dính dán nó lại.

Đồ mới mua đó chứ.

Trần Ngưỡng lấy kéo cắt đoạn băng dính đi, tầm mắt ở trong phòng quét một vòng, lúc anh vừa trở về đã làm qua tổng vệ sinh một lần khắp nhà, làm xong thì tiến vào hai cái nhiệm vụ, hiện tại cũng không đơ mấy.

Ừm, hôm nay không cần dọn dẹp.

Trần Ngưỡng không phải người thích làm việc nhà, ước mơ của anh là có thể sở hữu một robot quét rác, không giới hạn công việc quét dọn, mà là cái loại toàn năng ấy.

Trên đời này sợ là không có cái loại này.

Có cũng mua không nổi.

Trần Ngưỡng không tự giác thở dài, âm thanh lạch cạch cũng ngừng, anh nhìn bóng dáng thiếu niên, không tự giác dùng tới ngữ khí gia trưởng quan tâm hài tử học tập: "Vội xong rồi sao?"

Triều Giản tiếp tục lạch cạch: "Tôi đang tìm phim."

Trần Ngưỡng nghẹn, không phải mới từ chân nhân bản điện ảnh ra tới sao? Anh đứng dậy định lấy cái bàn, thình lình nghe thiếu niên nói: "Phim ma."

"......"

Cáo từ.

Trần Ngưỡng vẫn phải xem hết bộ phim kinh điển kia, là bị ép buộc, cộng sự chỉ dùng hai chữ "Nhanh lên" liền khiến anh không có sức chống trả.

Mức độ kinh hoàng không thể diễn tả hết bằng lời, chỉ có một tràng chửi thề có thể chửi suốt ba ngày ba đêm.

Điều may mắn duy nhất của Trần Ngưỡng là hiện tại anh không sống một mình trong nhà.

"Tôi biết cậu không muốn tôi về sau khi gặp phải ma quỷ liền không có chút lực phản kích nào, muốn huấn luyện tôi trước, chính là cái này thật sự......"

"Lại đây."

Triều Giản đem notebook để sang bên cạnh.

Trần Ngưỡng dùng tay che mặt: "Phương pháp này có lẽ sẽ hữu dụng với người khác, nhưng với tôi thì không."

"Em gái tôi vừa kể chuyện vừa ép tôi xem, nó còn nhét cả hình ảnh đặc tả của một đám lệ quỷ nữa kìa, chuyện như thế đều làm, tôi cũng không hề cảm thấy thân thiết chút nào, cậu vẫn là để tôi tự mình chậm rãi thích ứng đi."

Triều Giản lấy quải trượng đánh anh: "Phim hồi hộp."

Trần Ngưỡng tựa hồ nhẹ nhõm một hơi đi qua, không ma quỷ là được.

Kết quả là......

Vị này ở lúc anh xem phim, ném ra một đống câu hỏi.

Hung thủ là ai, như thế nào gây án, như thế nào tiêu hủy chứng cứ, gϊếŧ người động cơ là cái gì.

Cứ như vậy, Triều cộng sự còn nói giữa trưa muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia, không muốn ăn cái này, không muốn ăn cái kia.

Vừa bắt bẻ lại khó chiều.

Không chút nào nghĩ mình là người ngoài.

Trần Ngưỡng lúc trước cho rằng đối phương khách khí là do anh suy nghĩ nhiều rồi, lúc anh xuống lầu mua rau sẵn tiện đi đến nhà Võ thúc một chuyến.

Võ Ngọc không ở.

"Rạng sáng nó đã ra ngoài rồi." Võ thúc ngồi ở dưới cửa lột đậu que, "Con nói xem, một đứa con gái mới tờ mờ sáng một hai phải hướng bên ngoài chạy, ta cùng thẩm của con nói như thế nào đều không nghe."

Trần Ngưỡng nói: "Hẳn là có việc gì."

"Có thể có chuyện gì, có việc cũng không thể vào giờ đó đi ra ngoài."

Võ thúc chậm rãi vỗ ngực, ông ném cái rổ nhựa kẹp ở giữa hai chân xuống đất, không nói câu nào càng làm cho bản thân tức giận hơn, liền thay đổi đề tài: "Tảo Tảo, con định đi đâu vậy?"

"Con tính đi mua ít rau về nấu."

Trần Ngưỡng liếc về phía cửa sổ phòng của Võ Ngọc, nhớ tới cặp mắt nhỏ kia lúc trước nhìn chằm chằm vào anh, giả vờ tùy ý hỏi: "Con chó của cô ấy đâu rồi thúc?"

"Nó mang đi rồi." Võ thúc nói.

"Lúc trở về thì mang theo, lúc đi ra ngoài cũng không để lại trong nhà, giống như con ruột của nó vậy."

Trần Ngưỡng cười cười: "Con xem con chó đó rất dịu ngoan, cô ấy nuôi nó khi nào vậy ạ?"

Võ thúc làm như muốn nói ra một thời gian nhất định, lại không biết sao cứ như bị thứ gì ngăn chặn, ậm ừ nửa ngày chỉ đưa ra câu trả lời rất mơ hồ: "Được một thời gian rồi thì phải."

Trần Ngưỡng hỏi thông tin liên lạc của Võ Ngọc, rời đi nhà Võ thúc liền gọi điện thoại, đối phương không ở trong khu vực được phục vụ.

Tiến vào thế giới nhiệm vụ rồi?

Tám chín phần mười là thế, Trần Ngưỡng lưu lại số điện thoại, chờ Võ Ngọc trở về lại nói.

.

Khi Trần Ngưỡng mua xong đồ trở về, phòng bếp đều sắp bị dỡ bỏ.

Đầu sỏ gây tội đang rửa nồi.

Quải trượng đã được điều chỉnh thấp xuống, chống dưới cánh tay, một tay y cầm nồi, một tay cầm miếng giẻ rửa chén, động tác không hề gượng gạo.

Trần Ngưỡng nghiêng đầu nhìn, trong bể có mấy thứ bị cháy sém, từng miếng từng miếng, nếu đoán đúng thì chắc là thịt bò hầm khoai tây của anh.

Trước khi ra ngoài vẫn là thịt bò, lúc trở về thì biến thành vật thể không rõ.

"Tôi đã tắt lửa rồi mà, cậu bậc lên hả?"

Trần Ngưỡng để túi lên mặt bàn, xắn tay áo lên cầm lấy chai nước rửa chén: "Bỏ nồi xuống, bỏ giẻ xuống, cậu đi ra ngoài."

Triều Giản yên lặng rửa sạch sẽ bọt biển của chất tẩy rửa trên tay, đỡ quải trượng thoái lui.

Trần Ngưỡng nhìn vết bẩn trên quần áo của hắn, đầu mày hung hăng nhảy dựng lên: "Hai lần trước không phải cậu đều mặc đồ thể dục màu đen sao, sao hôm nay lại mặc màu trắng?"

Triều Giản rũ mắt nhìn người đứng trước mặt mình một cái, nhấp môi nói: "Tôi tự mình giặt."

"Tôi cũng nghĩ thế đấy." Trần Ngưỡng cầm lấy nồi cạo đi đám khét dưới đáy, "Đúng rồi, tôi kiến nghị cậu mau chóng đem nó đi ngâm, để lâu thì giặt không sạch đâu."

Tiếng nạng sau lưng vang lên vài lần rồi dừng lại, tiếp theo là một giọng nói trầm thấp như bị bóp nghẹt.

"Xin lỗi."

"Không sao, không có ai là người hoàn mỹ, đều có những lĩnh vực bản thân không thành thạo mà."

Trần Ngưỡng trước một giây vẫn là người anh trai hiểu ý biết thông cảm với trẻ nhỏ, giây tiếp theo liền biến thành gia trưởng nghiêm khắc: "Nhưng nếu biết chính mình không làm được liền không nên tùy ý đi thử, rất dễ thêm phiền."

Lại có tiếng nạng gõ vào gạch sàn, nhưng thiếu niên không hề động đậy: "Tôi tưởng lửa tự tắt."

Trần Ngưỡng: "?"

"Ừm, đại khái, có lẽ, cũng không phải không có khả năng...... Bất quá tôi sẽ không để loại tình huống này sảy ra, lần sau cậu phát hiện trong nồi có đồ ăn, không có lửa thì cậu coi như không thấy đi nhé."

Bật bếp ga thì phải nhớ canh nồi, không canh thì rất nguy hiểm.

Trần Ngưỡng thở dài: "Cũng trách tôi... về sau tôi sẽ cùng cậu nói trước."

Triều Giản yên lặng chớp mắt một cái: "Còn có cơm trưa không?"

Trần Ngưỡng xoát nồi: "Thịt bò hết rồi, chỉ còn rau."

Sắc mặt Triều Giản tối sầm xuống, cái gì cũng không nói liền rời đi phòng bếp, quải trượng gõ xuống sàn thật vang.

Lực đạo kia giống như miếng gạch dưới sàn nhà cạp trúng chân hắn không bằng.

Trần Ngưỡng: "......"

Tự mình làm cho khét lẹt, ăn không được trách ai chứ.

.

Triều Giản ở thế giới này như là không có vướng bận,từ khi ở lại đây không hề gặp qua hắn gọi điện thoại với ai.

Trần Ngưỡng chỉ nghe qua bác sĩ từ trong miệng hắn, không còn ai khác.

Chuyện cá nhân riêng tư không tiện hỏi thăm cho lắm.

Trần Ngưỡng vẫn chưa lấy ra phần của chính mình, cũng không có tư cách yêu cầu bên đối phương làm được.

Để sau này lại tính.

Quan hệ là ở chung, nhưng không phải thân thích, không phải bạn cùng phòng, thế nhưng sinh tử đều cùng nhau trải qua, khó có thể diễn tả tình hình hiện tại của hai người đang ở mức độ nào.

Cộng sự là điều chắc chắn.

Trần Ngưỡng ở trong phòng em gái mình hơn một tiếng đồng hồ, khi trở về phòng thì thấy trên bàn sách thêm ra một lọ hoa.

Xanh đỏ loè loẹt, như là trực tiếp dùng tay bôi thuốc màu lên, rất thô ráp.

Trong lọ có đất ẩm, còn chưa gieo trồng.

Trần Ngưỡng hỏi thiếu niên đang cầm khăn giấy đến gần: "Đây là cái gì?"

"Hạt giống."

Trần Ngưỡng hỏi: "Mới lấy à?"

Động tác lau chùi của Triều Giản rõ ràng cứng lại.

Sự dị động của Triều Giản thì Trần Ngưỡng lập tức bắt được ngay, nghĩ thầm chỉ sợ số hạt giống này đã để lâu lắm rồi, nên ánh mắt anh nhìn thiếu niên trở nên vi diệu: "Có thể nảy mầm sao?"

"Không cần lo." Triều Giản banh mặt nói.

Trần Ngưỡng gật gật đầu nói: "Vậy cậu dán một tờ giấy trên cái lọ đi, tôi sợ tôi quản không được tay mình."

"Em gái tôi lúc trước trồng hoa đều bị tôi tưới cho chết hết."

Triều Giản cầm lọ hoa lau hai lần, dịch nó đến vị trí có ánh sáng, nhàn nhạt nói: "Người đã qua đời... ít nhắc tới... nhắc nhiều rồi... Ở dưới sẽ sống không yên."

Trần Ngưỡng ngẩn người, bật cười nói: "Này không giống chuyện cậu sẽ nói nhỉ, tôi xem cậu đâu có phải người mê tín."

Mặt mày Triều Giản không có biểu tình gì.

Trần Ngưỡng dừng cuộc trò chuyện không phải rất muốn nói tới này: "Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu có cái gì muốn tôi mua giúp không?"

Triều Giản liếc anh: "Mới trở về, anh liền không ở yên được?"

"Ở yên được chứ," Trần Ngưỡng nói, "Tôi chỉ phải đi mua cái nồi không dính mà thôi."

Triều Giản im miệng.

"Vậy cậu có thiếu thứ gì không?" Trần Ngưỡng rất có kiên nhẫn hỏi lại.

Triều Giản không trả lời.

Trần Ngưỡng thay một chiếc áo khoác dày hơn, cầm chiếc mũ bóng chày cậu mua cho anh lúc trước, cài lại cúc đội lên: "Đi nhé."

Triều Giản không nhúc nhích.

Trong phòng khách truyền đến giọng nói: "Tôi sẽ về trước bữa tối!"

Lời nói hiền hoà dễ nghe giống như một gia đình mà chủ nhân của nó không hề nhận ra.

Như tia nắng đầu tiên sau cơn gió thu.

Mang theo ý lạnh nhưng cũng mang theo chút ấm áp, mơ hồ đang hướng đến một địa phương nóng rực áp sát vào.

Có một loại ảo giác rằng mùa hè nóng bức đang gần kề.

Lúc cánh cửa đóng lại, trong căn phòng cũng chìm vào sự im lặng.

Triều Giản kéo ghế ngồi xuống, chống tay lên môi nhìn chậu hoa một lúc.

Ngắm nhìn một hồi, hắn nhếch khóe môi vô nghĩa, lấy lọ thuốc, đổ thuốc ra, đếm từng viên một.

Giống như một đứa trẻ chưa lớn, cứ đếm đi đếm lại một cách dai dẳng, chấp nhất đếm xong rồi lại đếm lại.

Còn thừa nhiều ít.

Một lọ lại có bao nhiêu viên, còn có bao nhiêu bình.

Giống như có ai đã cho hắn hứa hẹn, chỉ cần hắn đem thuốc uống xong rồi, sẽ được khen thưởng.

.

Trần Ngưỡng nói là đi mua nồi, lên phố liền quên mất chuyện này, anh cứ lang thang không có mục tiêu.

Từ thế giới nhiệm vụ trở về sau, chuyện đầu tiên là tắm nước nóng, ngủ bù, ăn một trận cơm no nê, sau đó lên phố cảm thụ bầu không khí náo nhiệt.

Quá trình này nối liền một mạch như vậy.

Chỉ như thế mới có cảm giác sống lại.

Trần Ngưỡng tiến vào một cửa hàng quen cũ, mua mấy ổ bánh mì, tên vẫn như trước kia, cửa hàng cũng y hệt như trước, bên trong hay bên ngoài cũng vậy, nhưng khối lượng của một ổ bánh mì đã giảm đi một phần ba.

Vừa nhớ lại, cánh tay đột nhiên bị túm, bánh mì trong tay Trần Ngưỡng hơi đong đưa bị anh bóp chặt, anh có dự cảm nào đó như dẫm phải cứt chó mà quay đầu.

Chó dại họ Hướng tên Đông nhe răng nhìn anh.

Cũng giống như lần hắn ta trồi lên từ sau chỗ ngồi của mình trong trạm xe lửa.

Lại xa hơn một chút nữa thì là ngay trước giường của anh trong Bệnh viện Phục hồi chức năng số chín.

Trần Ngưỡng trợn trắng mắt: "Trùng hợp hư vậy?"

Hướng Đông cũng nói: "Lão tử ở trên phố đợi rất lâu rồi, lại bắt không được mày ấy hả, tao liền điều cảnh khuyển cho nó ngửi cái áo rách của mày bị tao lấy đi hồi trước, chạy khắp đường cái, mẹ nó tao không tin đến chó cũng không ngửi ra mùi của mày ở đâu."

Trần Ngưỡng: "......"

Trên mặt Hướng Đông không còn vết thương, chân cũng không tàn, hôm nay ăn mặc cũng nhân mô cẩu dạng, chải chuốt qua chính là một cái đại minh tinh, kính râm mũ cũng chưa mang, giá trị nhan sắc cao như vậy liền bộc lộ bên ngoài trước công chúng.

Ánh mắt của các cô gái trong đám nhất trí theo sát hắn ta, còn hắn ta thì ở trong đám người tìm các chàng trai trẻ tuổi, tự thân mang hệ thống radar đi săn.

Một màn hí kịch cứ như thế mà triển khai.

Trần Ngưỡng nhìn theo phương hướng mà Hướng Đông radar đang định vị: "Đấy vẫn còn là vị thành niên."

"Hừ."

Hướng Đông cà lơ phất phơ cười: "Ánh mắt của mày cứ bị gì ấy, số tuổi tiểu tử kia cùng mày không sai biệt lắm đâu, chỉ là lớn lên nhìn nhỏ tuổi thôi hiểu hông, nó ở quán bar đã cho tao xem giấy CMNN và đưa luôn cả thẻ phòng đấy."

Hắn siết chặt cánh tay đang muốn thoát ra khỏi các ngón tay của mình, chửi: "Đừng mẹ nó muốn chạy trốn, trên con phố này đều có anh em của tao, hôm nay mày mà chạy, tao liền lấy ảnh chụp của mày cho tụi nó xem, nói mày lừa tiền của tao còn bỏ đi theo thằng khác."

Trần Ngưỡng: "......"

Sao mày không dứt khoát nói tao mang bầu chạy luôn đi?

"Đừng lôi lôi kéo kéo."

Trần Ngưỡng rút cánh tay ra dưới ánh mắt ăn thịt người của Hướng Đông, xoa bóp bắp tay đau nhức: "Tìm một nơi uống nước đi."

Câu này coi như hạ bớt sự tức giận của Hướng Đông xuống: "Xem như mày thức thời!"

Tiếp theo lại nói một câu hết sức đương nhiên: "Mày mời tao!"

.

Một lát sau, Trần Ngưỡng và Hướng Đông ngồi ở bên trong KFC, một đứa uống nước cam, một đứa uống cà phê.

Trước mặt là phần lớn khoai tây sợi, cánh gà, bánh trứng, gà viên KFC, đều là hai phân.

Hướng Đông bất mãn nói: "Chỉ có vậy?"

"Tao vừa mới xuất viện, chưa tìm được việc làm. Tiền tiết kiệm đã không tăng mà còn giảm đi từng ngày một." Trần Ngưỡng lấy một cây khoai sợi chấm vào tương ớt, "KFC cũng được tính là hạng trung rồi còn gì."

Hướng Đông nói: "Vậy ý tứ của mày là, chờ mày tìm được việc làm có tiền rồi liền mời tao ăn ngon hơn? Được, đã biết, ông đây chờ."

Trần Ngưỡng làm lơ hắn, ăn khoai tây: "Lúc mày trở về là ở đâu? Nhà ga hả?"

Sắc mặt Hướng Đông ngồi đối diện nhất thời liền thay đổi.

Động tác Trần Ngưỡng hơi dừng lại, qua một giây lại lấy một cây khác: "Sảy ra chuyện ngoài ý muốn à?"

"Đ* con mẹ nó, ngoài ý muốn lớn là đằng khác!" Hướng Đông đè thấp giọng nói, tức giận rũa xã, "Cái thằng Văn Thanh ngu ngốc bệnh hoạn chó chết kia, nó vốn dĩ cùng tao đứng sau lưng hai đứa chúng mày, nhân lúc tao đang thả lỏng, tự nhiên nó quay đầu qua nhìn tao."

Biểu tình của Trần Ngưỡng hơi ngưng, thử hỏi: "Sau đó thì sao, các ngươi không thể trở về?"

"Trở về cục cớt chứ trở về, đi đến một cái trạm ga khác, chúng chỗ đám Họa sĩ!" Hướng Đông uống cà phê đá cho hạ hỏa.

Trần Ngưỡng mấp máy môi, không nghĩ tới lúc ấy tùy tiện đoán loạn thế nhưng thật đúng là như vậy.

Thật sự phải thực hiện quy tắc không thể nhìn vào mặt nhau.

Trần Ngưỡng muốn hỏi thêm càng nhiều, nhưng suy xét đến tính nết của người đối diện, anh chọn cách hỏi: "Hai người các ngươi đã biết đường thoát ra, chỉ cần ở đó đến 3 giờ sáng ngày 27.... trước lúc đó cẩn thận không để bản thân lâm vào nguy hiểm là được.... đến giờ liền ra ngoài trạm xe tìm hai cái bóng đồng hồ cát số 8.... không phải là có thể rời đi rồi sao?"

"Lúc đó tao cũng nghĩ y như mày vậy." Hướng Đông như hồi tưởng lại cái gì, cười lạnh một tiếng, "Nhưng đi vào rồi tao liền biết, đã là cái bẫy rập chết chóc thì làm gì có chuyện tiện nghi như vậy được."

Trần Ngưỡng nhíu mày: "Đường ra bị thay đổi?"

"Họa sĩ và Tôn Nhất Hành nói cho tao, lúc bọn họ rời khỏi mỗi một trạm ga.... quy tắc nơi đó cùng cái phía trước đều không giống nhau.... bất luận là vòng thứ nhất hay là độ vật rớt ra từ máy quét hành lý."

Hướng Đông nói: "Tao và Văn Thanh vừa đi thì phương pháp phá giải cuối cùng cũng bị thay đổi."

Trần Ngưỡng hít vào một hơi, hoá ra bẫy rập còn sẽ được đổi mới.

Căn cứ theo tiến độ của nhiệm vụ giả để điều chỉnh, không hề cho nhiệm vụ chiếm một chút tiện ghi nào!.

Hướng Đông uống hết ly cà phê đá, đặc cái ly thật mạnh lên trên bàn, may mắn bởi vì không gian bất đồng, lúc hắn ta đến cái trạm ga kia cẳng chân đã mọc trở về, bằng không thì rất nhanh thôi hắn ta liền lạnh ngắt.

Trần Ngưỡng nhìn đường phố rộn ràng nhốn nháo bên ngoài, mới từ trong tâm cảnh khủng bố và tử vong thoát ra tới:

"Vậy các ngươi thoát ra như thế nào?"

"Với kinh nghiệm của một vòng trước, một khi lợi thế đã bị mất thì tất nhiên độ khó cũng sẽ tăng lên... lão tử ở nguyên một tháng trong cái chỗ rách nát đó... Cả người đều thúi."

Hướng Đông ngồi ghế trên, lung tung miêu tả lại cả quá trình: "Lúc sau vẫn là thằng họ Văn tìm ra phương pháp phá giải... vẫn là muốn ở trong trạm ga tìm manh mối... bất quá không phải cái bóng như đồng hồ cát.... Mà là một đường hầm.... Hai người không thể đi cùng nhau..... không thể quay đầu lại..... Không thể có bạn.... Phải từng bước từng bước mà đi..... Luôn đi thẳng về phía trước......"

"Tao là đứa đi trước, thằng chó Văn Thanh thì không biết thế nào, theo tao thấy nó muốn thoát ra tùy thời đều có thể."

Trần Ngưỡng lại hỏi Hướng Đông về hai người nãy giờ hắn vẫn luôn tránh không nhắc đến, trong lòng anh mơ hồ đã có được đáp án không được tốt lắm.

"Thế còn Họa sĩ và Tôn tiên sinh?"

"Họa sĩ đi theo ta sau lưng tao, Tôn Nhất Hành đã chết."

Hướng Đông ăn khoai tây, không chấm tương cứ thế mà ăn, tiếng nói hơi mơ hồ: "Họa sĩ trúng chiêu ở đợt thứ hai khi máy quét hành lý đẩy đồ ra, Tôn Nhất Hành vì cứu anh ta, nên đã chết."

Tổng cộng chỉ nói hai câu, không nhiều lời.

Trần Ngưỡng im lặng.

Hướng Đông cũng không nói chuyện nữa, vùi đầu giải quyết đồ ăn trên bàn.

Trở lại là đã trở lại, lần tới lại phải tiếp tục tiến vào một thế giới nhiệm vụ khác, hắn vừa gặm cánh gà vừa liếc mắt nhìn cải trắng ngồi ở phía đối diện một cái.

"Thiếu thương cảm lại đi, đầu của mỗi người đều bị đính chặt trên tấm thẻ thân phận rồi, sớm hay muộn mà thôi."

Trần Ngưỡng vẫn luôn coi cái mặt trên tấm thẻ thân phận chỉ là để nhận diện mà thôi, bọn người Trương Duyên cũng nói như vậy, đây là lần đầu tiên anh nghe người thấy có người nói là đầu.

Tựa hồ còn nói rất đúng.

Không phải mặt, là đầu, nói rụng liền rụng.

Phùng lão cùng người câm sau khi kết thúc vòng thứ ba mới rời đi nhà ga, bọn họ đi tiếp đến cái bẫy rập chết chóc khác, không rõ ràng lắm quy tắc là cái gì, nếu như có một Văn Thanh luôn rất am hiểu chơi trò chơi, đối bọn họ sẽ phi thường có lợi, nếu như không có, tình cảnh liền......

Di động trong túi bỗng vang lên ong ong, chấn đến Trần Ngưỡng tê chân, anh lấy ra tới vừa nhìn.

Điện báo biểu hiện người gọi tới: Giản Giản.

Trần Ngưỡng vuốt ve di động vài cái, thu hồi cảm xúc bởi vì sự việc của Tôn Nhất Hành mang tới, tiếp điện thoại.

"Alo? Hả! Bánh mì? Cái đó tôi đã mua rồi... bánh dứa hả... có."

"Bây giờ còn chưa đến 4 giờ mà, tôi sẽ về trước 6 giờ rưỡi, ừm đã biết..... Được, được .... Trước 5 giờ rưỡi được rồi đi."

"Vậy, vậy tôi sẽ cố gắng sớm nhất có thể."

"Trước 5 giờ? Sợ là không mua kịp đồ đâu, được rồi được rồi, 5 giờ liền 5 giờ, tôi tranh thủ mua xong liền trở về."

Hướng Đông ngồi nghe một hồi, biểu tình trên mặt biến hoá từ, đang ăn cánh gà ngon lành tự nhiên cắn trúng nguyên một con ruồi to tổ bố, như thế nào hắn ta lại cảm giác thấy trong nhà Trần Ngưỡng đang nuôi một con mèo rừng nhỏ còn rất dính người nữa vậy cà?

Xin thông báo chính thức đã cán mốc 1 chương 10 ngàn chữ rồi.