Trần Ngưỡng lo lắng về nhiệm vụ nên không cho lão đầu quá nhiều thời gian đắm chìm trong vui sướиɠ vì được sống lại.
"Phùng Lão, ngài tìm đâu ra ba mảnh giấy ghi chú đó vậy?"
Phùng Lão biết ý tứ của anh nên nói: "Không có, những chỗ phụ cận ta cũng đã tìm, không còn gì khác."
Nói là nói như vậy, nhưng Phùng Lão vẫn tiết lộ ra ba vị cho Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng ghi nhớ lại dự định đi tìm một chút, hiện tại tinh thần của anh cũng giống như con thỏ nhỏ, không được tốt cho lắm, rất dễ bỏ sót thứ gì đó, vẫn phải nhân lúc thân thể còn chưa ngã xuống tìm được càng nhiều manh mối càng tốt.
"Vậy thì ngài lý giải ra sao về ba mảnh giấy?"
Phùng Lão không trả lời ngay mà nghiêm nghị hỏi: "Chữ viết tay trên ba mảnh giấy ta đưa cho cậu và mảnh giấy cậu cùng đồng đội mình tìm được có so sánh ra được không?"
Trần Ngưỡng nói: "Đã so sánh, hai trong số ba mảnh giấy của ngài đưa là được viết bởi cùng một người, còn mảnh giấy có từ "chết" có thể ghép cùng mảnh giấy bên tôi."
Ghép lại sẽ thành một câu hoàn chỉnh: " lên xe chết, không lên xe, chết".
Kết quả này làm cho Phùng Lão có chút bất ngờ: "Những thứ này không phải cùng một người viết."
Ông vuốt vuốt chòm râu trắng, trầm ngâm nói: "Vậy chính là do hai người của đợt nhiệm vụ trước để lại."
Trần Ngưỡng nói trong lòng, cái này thì hay rồi, chỉ có thể nói là nhiệm vụ này quá khó, cả hai vị nhiệm vụ giả đợt trước cũng bị bứt tới tinh thần sụp đổ.
Chỉ sợ bọn họ còn không cùng một đợt.
Vậy thì càng đáng sợ.
"Ba mẩu tin tức mà lão già ta tìm thấy của hai người làm nhiệm vụ đợt trước để lại, lý giải của ta là như thế này."
Phùng Lão nói ra suy nghĩ của mình một cách rõ ràng: "Thứ nhất, trong trạm xe có một quỷ hồn của trẻ con, nó cho những người làm nhiệm vụ như chúng ta gợi ý, chỉ là đối phương không hiểu. "
" Thứ hai, người kia không biết bị cái gì đó kí©h thí©ɧ, cảm thấy cả hai con đường đều chết không bao giờ thoát ra được, sau lại dường như đã nhận ra có điều gì đó có liên quan đến trạm xe. Còn liên quan như thế nào thì lão già ta không rõ. "
Phùng Lão không hề bị thông tin trên tờ giấy ảnh hưởng tới.
Chủ nhân của hai mảnh giấy kia chắc hẳn cũng đã được ghép cặp bởi một món đồ vật nào đó được đẩy ra từ máy kiểm tra an ninh, tình hình xem ra cũng giống như những người làm nhiệm vụ trước đó.
Chỉ là số rất xui, được sự giúp đỡ của đứa trẻ quỷ nhưng vẫn không thể nào phá được tử cục.
Thấy thời gian quy định sắp hết, liền phát điên.
Phùng Lão từng thấy qua rất nhiều nhiệm vụ giả như thế này, đều bị tuyệt vọng đè ép nhưng vẫn không muốn chết, giãy dụa muốn đứng lên lại không làm được, liền biến thành như vậy.
"Bất luận là ta tìm hay các cậu tìm thì thông tin do nhóm người đó để lại đều không thể xác định được trạng thái tinh thần của bọn họ có được bình thường hay không, cũng như không thể đánh giá độ chính xác của những thông tin đó, giá trị tham khảo rất khó nói, mấy người các ngươi tự thảo luận đi. "
Phùng Lão thở dài, vòng của ông xem như đã vượt qua rồi, chiều mai sẽ đợi xe đến sẽ lên xe rời đi.
Thanh niên trẻ tuổi này ở tốp cuối cùng, phải đợi đến hơn chín giờ tối mai, không biết sẽ còn gặp phải những chuyện gì, sống hay chết còn chưa biết.
Phùng Lão liếc nhìn người thiếu niên bên cạnh Trần Ngưỡng: "Vẫn là phải tìm lỗ thủng bên trong quy tắc."
Trần Ngưỡng nặng nề không nén ra được nở nụ cười: "Chúng tôi biết."
Phùng Lão biết không thể trao đổi thông tin liên lạc trong thế giới nhiệm vụ được, nhiệm vụ giả có thể gặp nhau trong thế giới thực chỉ có thể xem duyên phận.
Ông hy vọng sau này mình có thể gặp lại người thanh niên này.
Ngoài ra còn có Tôn Nhất Hành một nhân viên nghèo khó không tình nguyện tham gia trò chơi, tiền bạc và công việc bây giờ xem ra đều ổn.
.
Phùng Lão muốn đi nằm một chút, ổn định lại nhịp tim của mình.
Trần Ngưỡng lấy ra trang sách bị xé xuống từ cuốn hoàn thư, lại lấy mảnh giấy nhỏ của chính mình bới được trong đống rác ra tạo thành một tấm hoàn chỉnh rồi lại đặt hai mảnh còn lại do Phùng Lão đưa cho ở dưới.
【Tôi không về được. 】
【Lên xe, chết, không lên xe, chết. 】
【Đứa trẻ kia sao không đi ra nữa, lại giúp tôi với, tôi sắp chết rồi! ! ! ! 】
【Không thoát được, không bao giờ thoát ra được, trạm xe... Tôi biết rồi! Là trạm xe! ]
Nếu không phải chữ viết khác nhau, vừa nhìn sẽ rất giống như tiếng lòng của một người trong lúc tuyệt vọng viết ra, thứ tự cũng không có vấn đề.
Sự hỗn loạn giữa các hàng chữ ngày càng tăng dần.
Trần Ngưỡng tuỳ ý đánh tan chúng nó, thay đổi thứ tự xắp xếp: "Cậu nói xem những nhiệm vụ giả đợt trước sẽ có những quy tắc nào, cũng giống như chúng ta sao?"
Triều Giản chống đầu, hai mắt hơi nhắm lại: "Có lẽ."
Trần Ngưỡng lại nói: "Vậy thì vòng một của bọn họ cũng dùng quy tắc" không được cho người khác xem vé "quét sạch một đợt, sau đó lại dùng máy kiểm tra an ninh lấy ra đồ vật đặt quy tắc? Không biết người đã viết các ra những mảnh giấy này ở vòng nào."
" Phùng Lão nói đúng, giá trị tham khảo thông tin của những mảnh giấy này không rõ ràng, không thể cứ xoay quanh nó nếu không sẽ gặp bị vây chặt trong đó không ra được."
Trần Ngưỡng đang suy nghĩ gì đó, mảnh giấy trên tay anh liền rơi xuống: "Bọn họ cũng là bốn đoàn tàu này?"
Vừa nói anh vừa nghiêng về phía thiếu niên.
Ánh mắt Triều Giản vẫn còn lộ ra một chút khe hở chưa khép lại, cùng với đường quai hàm hoàn hảo: "Vị trí nhiệm vụ giống nhau, thì sẽ chỉ có cùng nhiệm vụ."
Trần Ngưỡng ngồi chở lại, vậy thì tất cả đều giống nhau.
Không biết có bao nhiêu người trong số những người đó có thể sống sót thoát ra ngoài.
.
Đồng phục của Họa sĩ là Văn Thanh tìm ra.
Trần Ngưỡng đã đoán đúng trò đùa đầy ác ý của quy tắc, bộ đồng phục quả thực vừa bẩn vừa thúi, còn có máu và những miếng thịt vụn li ti dính ở phía trên.
Có vẻ như nó vừa được kéo ra từ một cái xác đã phân huỷ được kha khá.
Là một sĩ quan trong giờ trực ca, nhất định phải ăn mặc chỉnh tề, khẳng định không được khoác qua loa bên ngoài.
Họa sĩ phải cởϊ áσ khoác ngoài mặc vào.
Họa sĩ sắp hết máu.
Họa sĩ chết rồi.
Mấy người Trần Ngưỡng đều bày tỏ sự cảm thông, người bình thường không bị khiết phích mặc vào cũng đã là một loại cực hình rồi.
Chớ nói chi đến một kẻ ưa sạch sẽ luôn cảm thấy cả thế giới đều bẩn thỉu như Họa sĩ.
Trước mặt Họa sĩ có hai con đường, muốn mạng thì phải chống lại cơn buồn nôn rồi vượt qua chướng ngại tâm lý trong lòng mình.
Họa sĩ đứng im không nhúc nhích kế cột đá điêu khắc bên ngoài sạp báo, sống chết kéo thời gian cho đến hơn mười một giờ.
"Tan ca lúc 0 giờ, bây giờ là 23:10, còn 50 phút nữa."
Văn Thanh báo cáo thời gian, đây là lần báo cáo lần thứ tư trong buổi tối của hắn, mỗi một lần hắn báo cáo, mặt mũi vàng như nến sáp của Họa sĩ càng ngày càng nứt ra lợi hại hơn.
Nhìn xem người khác sống không bằng chết, vừa kí©h thí©ɧ vừa chơi vui.
"Tôi kiến nghị anh nên mặc nó ngay bây giờ."
Trần Ngưỡng thật lòng nhắc nhở: " Trong quy tắc của Phùng Lão có cạm bẫy, anh cũng sẽ có."
"Có lẽ nhân viên ca đêm sẽ về sớm."
Mi mắt Họa sĩ giật giật.
Tôn Nhất Hành còn lo lắng hơn anh ta, ấp úng nói: "Vậy thì ... Vậy mặc vào đi, ngài Họa sĩ, tính mạng là quan trọng nhất, ngài cố chịu đựng một chút, lúc trực ban thì đừng nghĩ tới, sáng mai tan làm là có thể cởi ra, lúc đó ngài có thể dùng nước khử trùng xịt nhiều vào. "
Họa sĩ:" Không còn nữa. "
" Nước khử trùng không còn nữa. "Anh ta sống không còn gì luyến tiếc.
Mọi người: "..."
Quá thảm.
.
Họa sĩ mặc đồng phục bước vào sạp báo sớm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Thân hình cao gầy căng ra đến cực điểm.
Trần Ngưỡng gọi họa sĩ: "Không đơn giản như vậy, nhân viên trực ban sẽ không giống như anh cứ như lâm đại địch như vậy, hoảng thời gian từ 0 giờ đến 6 giờ sáng, trạm xe lửa sẽ tương đối vắng vẻ, cũng không cần tuần tra nhiều, cơ bản bọn họ đều ngồi ở trong đây nghĩ ngơi rất thư thái, thậm chí nhàn rỗi ngủ gà ngủ gật."
Họa sĩ lại muốn chết thêm một lần nữa.
Quá nửa đêm, những người khác cũng không tới gần sạp báo, bọn họ đều ngồi dựa vào tường ở lầu một, thay phiên nhau gác đêm.
Trần Ngưỡng lấy ra tất cả các mảnh giấy ghi chú, chân thành nhìn những người khác.
"Của các người tìm được đâu?"