Chương 31-2: Hành khách xin chú ý (3)

Trần Ngưỡng nghĩ về lời nói của người phụ nữ trên mặt đất: "Các người nói xem, có thể khiến người khác chết thay cho mình hay không?"

"Ví dụ, tôi đã tìm ra một quy tắc, biết rằng sẽ chết nếu sử dụng giấy vệ sinh, nhưng miễn là tôi đổi một cuộn rồi đưa cho người khác, tìm cách để người đó sử dụng, còn mình thì tránh được một kiếp đúng không. "

" Được, quy củ cho phép thì cái gì cũng được, nếu thay được thì đều sẽ làm như vậy. "

Phùng lão chắp tay sau lưng bước ra ngoài:" Con người đều ích kỷ. "

Văn Thanh đuổi theo:" Phùng Lão, có phải đang nghĩ tới chuyện gì vui vẻ không? Tuổi tôi còn trẻ chưa trải sự đời, ông nói cho tôi biết đi, để tôi tăng thêm kiến

thức ... "

Khi Phùng Lão và Văn Thanh rời đi, Tôn Nhất Hành cũng đi.

Hướng Đông cũng đi cùng ông ta, hai người bọn họ ở cùng một phòng chờ.

Đây đều là ý của Trần Ngưỡng, để cho hắn ta trông coi người một chút, nếu không hắn sao có thể quản cái này rách việc?

Người họa sĩ ở sau Hướng Đông vài bước, mái tóc dài xõa ngang vai, chất lượng tóc rất tốt, không bết dầu không bị khô chẻ ngọn, rất dẻo dai, nhưng không phù hợp với khuôn mặt gầy gò ốm yếu của anh ta chút nào.

Khi Hướng Đông bước tới cửa, cảm ứng được gì đó nhìn lại phía sau một cái, cùng ánh mắt của Trần Ngưỡng giao nhau, mày hơi nhướng, cất bước đi đến phòng chờ thứ tư bên cạnh.

Ngay sau khi Trần Ngưỡng bước vào, anh để Triều Giản đóng cửa lại.

Hướng Đông như quý phi say rượu nằm dựa vào mấy cái ghế: "Tìm tao tới làm gì, chơi ba người?"

Dưới chân Trần Ngưỡng lảo đảo một cái, anh nhấc chân đá vào cái chân đang run run của Hướng Đông: "Mày làm sao quen biết với họa sĩ? "

Hướng Đông thu hồi sắc mặt vàng đi:"Làm gì? "

Trần Ngưỡng:" Hỏi chút thôi. "

" Mày hỏi anh ta? Mày không có tật xấu đó chứ, "Hướng Đông không thể tin được," Anh ta như vậy mà mày cũng ưng được? "

Trần Ngưỡng trong tư thế" Trẫm mệt rồi "định ngồi dậy đi về chỗ ngồi với Triều Giản.

"Quay lại!"

Hướng Đông từ quý phi say rượu trở thành đại vương núi cướp, khoanh chân ngồi dậy hút thuốc: "Nói đi, mày muốn hỏi cái gì?"

Trần Ngưỡng hỏi: "Mày đυ.ng phải anh ta bao nhiêu trong thế giới nhiệm vụ rồi? "

Hướng Đông duỗi ra hai ngón tay:" Lần thứ nhất, tao là người mới, anh ta không phải. "

"Vậy anh ta so với mày làm nhiều lần nhiệm vụ hơn? "

Hướng Đông chỉ nói:" Số nhận dạng của anh ta là năm chữ số. "

Trần Ngưỡng bất động thanh sắc nghĩ, Võ Ngọc cũng là năm chữ số.

Cô ấy sẽ biết họa sĩ chứ?

Trần Ngưỡng lại nói: "Tác hong xử lý mọi chuyện của họa sĩ như thế nào?"

Hướng Đông không biết nhớ lại cái gì, cổ họng cuộn trào, nuốt một ngụm nước bọt: "Khó nói."

Trần Ngưỡng nhìn hắn ta: "Khó nói là có ý gì?"

Trong phút chốc Hướng Đông Nam nóng nảy biến thành cô dâu nhỏ: "Khó nói chính là khó nói, sao mày lại phiền như vậy, đừng hỏi nữa!"

"..."

"Họa sĩ làm nghề vẽ tranh sao? Hay là còn làm một công việc khác," Trần Ngưỡng nói: "Hoặc là trước đây còn vẽ, bây giờ không vẽ nữa."

Hướng Đông liếʍ đầu thuốc lá của mình, nói: " Tao không thích anh ta."

Trần Ngưỡng buồn bực: "Chuyện này có liên quan gì đến những gì tao đã hỏi?"

"Chuyện này liên quan lớn là đằng khác," Hướng Đông liếc mắt, "Vì tao không thích nên tao không quan tâm anh ta làm gì ngoài đời thực."

Trần Ngưỡng: "..."

Hướng Đông khuỵu tay đè lên hai chân nhìn Trần Ngưỡng, đem khuôn mặt bị thương lại gần, toát ra vẽ kiêu căng ngạo mạn.

"Mày sẽ không ở không gây sự đi hỏi thăm ai."

Trần Ngưỡng cười cười: "Tao cùng mày nói chuyện, chỉ có trời mới biết, mày biết tao biết."

Hướng Đông giơ tay chỉ: "Hắn là người chết?"

Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn thiếu niên không biết đã ngồi lại đây từ lúc nào, lặng lẽ đổi lời: "Trời biết đất biết, mày biết tao biết cậu ấy biết."

Hướng Đông tuy tính tình hung bạo ngang ngược, vô lý khác thường, nhưng hắn ta không bỏ lỡ việc chính sự.

Chưa nói được mấy câu đã đi mất.

Trần Ngưỡng lấy trong túi ra một thứ, đó là vé tàu của người đàn ông tóc dầu.

Anh lợi dụng lúc mọi người không chú ý thuận tay lấy đi.

"Quy định của vòng thứ hai đã ra..." Trần Ngưỡng lẩm bẩm, "Bốn món đồ do máy kiểm tra an ninh chuyển đến chẳng lẽ chỉ là sai lệch, không liên quan gì đến quy tắc?"

"Không đúng, hẳn là có liên quan, sẽ liên quan thế nào đây? Tôi không chết, không có nghĩa là không vi phạm quy tắc, vì tôi là tuyến K1856, ngay phía sau là T57, dựa theo thứ tự số tàu để thanh lý, vẫn chưa tới lượt tôi."

"Chẳng lẽ lần này không phải trên diện rộng mà chết bốn người, xác định theo quy tắc nhất định là người tóc dầu, còn có thêm ba người phải chết?"

"Dù sao người ở 3291 toàn bộ an toàn. "

Trần Ngưỡng thốt lên đầy đầy cảm khái, nửa ngày không ai đáp lại, anh nhìn thiếu niên đang cúi xuống đọc sách, lại cảm khái thêm một tiếng trong lòng nữa.

Người và người không thể so sánh.

Vị này thực sự rất thong dong trầm tĩnh, không có gì có thể làm hắn động dung mảy may.

Trừ khi lúc vung gậy.

Trong lòng Trần Ngưỡng tràn đầy cảm kích, anh làm sao có thể buông tha cho một người đồng đội luôn ra mặt giúp mình được.

"Mấy giờ rồi?"

Triều Giản không hỏi anh tại sao không nhìn vào điện thoại trên tay chính mình, hắn chỉ tự mình bấm vào điện thoại của mình xem: "Chín giờ mười hai."

"3291 còn mấy tiếng nữa mới khởi hành."

Giọng nói của Trần Ngưỡng trầm xuống trong chốc lát, bên ngoài vang tiếng gõ cửa, là người câm đến tìm anh.

Người câm đưa cho Trần Ngưỡng một tấm ghi chú.

Trên đó viết: Còn thiếu một cái nữa.

Trần Ngưỡng suy nghĩ một chút liền hiểu rõ câu nói không đầu không đuôi này, anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

Cô có hai bím tóc, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ, cái miệng nhỏ, trên mặt có rất nhiều tàn nhang, giống như chét màu sơn nâu nhạt lên vậy.

Cân nhắc đến việc không quá lịch sự khi nhìn chằm chằm vào một cô gái, Trần Ngưỡng tập trung nhìn vào ánh mắt của cô: "Là ai?"

Người câm vẽ gì đó trên tờ giấy ghi chú rồi quay sang đưa cho Trần Ngưỡng.

Một người diêm.

Có mái tóc ngắn xoăn mì tôm, trên cổ có vẽ vài chỗ màu xám, viết tay đánh dấu "khăn lụa", bên dưới còn có một mũi tên ghi "Treo hai vòng dây chuyền trên áo len bạch kim" ở bên cạnh.

Trần Ngưỡng nhớ lại tất cả những người làm nhiệm vụ, tìm ra người phù hợp dựa trên những đặc điểm này, đó là một phụ nữ trung niên được bảo dưỡng rất tốt.

Lại một tấm giấy ghi chú được đưa qua.

[Anh trai, khi nhiệm vụ chưa bắt đầu thì đây là trạm xe lửa thật, em tình cờ nghe được giọng nói của bà ấy, nên mới biết bà ấy là toa 3291. ]

Trần Ngưỡng làm ra bộ dáng rất hiếu kì: "Vậy em nghĩ như thế nào, tại sao bà ấy lại không có đứng ra?"

Tiếp một tờ giấy ghi chú.

[Không có cảm giác an toàn, đề phòng, lựa chọn ẩn nấp trước, đợi khi đến thời gian soát vé, lại xuất hiện. ]

Trần Ngưỡng tuỳ ý mà hỏi: "Đổi lại là em, em sẽ làm như thế nào?"

Người câm không giống hai lần trước viết câu trả lời nhanh như vậy, cô nàng suy nghĩ một chút mới cẩn thận viết ra đáp án.

[Em sẽ nói với anh trai. ]

.

Sau khi đưa thuốc mỡ, bây giờ lại cho Trần Ngưỡng một thông tin mà anh muốn biết.

Đây là muốn giao hảo đúng nghĩa.

Trần Ngưỡng nhìn dòng chữ và hình ảnh trên tờ giấy ghi chú:

" Cậu nghĩ người câm là người như thế nào?"

Triều Giản nói, "Không để ý."

Trần Ngưỡng khoác tay lên lưng ghế lạnh buốt: "Vậy thì cậu để ý ai? "

Triều Giản:" Không liên quan quan, không quản. "

Trần Ngưỡng không hiểu nói:" Nhưng chúng ta phải làm nhiệm vụ, dù là đồng đội tạm thời hay người trong thế giới này, cũng không có ai không liên quan. "

Triều Giản im lặng nhìn hai trang sách, phun ra một câu: "Nói chuyện với anh thật là lao lực."

Trần Ngưỡng ngập ngừng nói: "... Là vì khoảng cách thế hệ sao?"

Mặt Triều Giản không hề cảm xúc nhìn anh.

Trần Ngưỡng mím miệng, ánh mắt đầy vẻ vô tội.

Triều Giản cau cau mày: "Anh đang bán manh sao?"

Trần Ngưỡng bị đã kích rất lớn, giọng nói đều biến âm: "Cậu đừng nói vậy, rất đáng sợ, tôi không bao giờ bán manh cả. "

"......"

Triều Giản đem sách khép lại: "Xuống lầu!"

"Tôi cũng có ý này. "

Trần Ngưỡng lập tức thoát ra khỏi trạng thái biệt nữu: "Tôi luôn cảm thấy mấy đồ vật máy kiểm tra đẩy ra rất có tính mấu chốt, tôi định cẩn thận từng cái một ..."

Không đợi anh nói xong, Triều Giản đã rời khỏi ghế.

Trần Ngưỡng gãi trán, tại sao thiếu niên lại có vẻ khó chịu? Thực sự không thể đoán được.

Anh thở dài theo sau, lúc nào anh cũng phải ở gần Dương khí.

.

Dù ở thời đại nào hay thời điểm nào, người đầu tiên ăn cua cũng cần phải có dũng khí rất lớn.

Trần Ngưỡng đang do dự, không đưa ra quyết định được.

Mãi đến khi Triều Giản đem đồ vật đẩy đến trước mặt anh, giúp anh làm lựa chọn.

Khi Trần Ngưỡng thấy thiếu niên làm như vậy, lập tức yên lòng.

Lúc đồ vật mới xuất hiện thiếu niên không cho anh chạm vào, bây giờ lại dùng gậy để chuyển mọi thứ cho anh, vậy chứng minh những thứ này không có vấn đề nữa.

Một đội ngũ, niềm tin tưởng là nền tảng tuyệt đối.

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống bên cạnh máy kiểm tra, không mở gói hàng, anh chỉ cầm lên, nhìn ở khoảng cách gần.

"Các loại dầu gội, sữa rửa mặt, và hai túi giấy vệ sinh đều được sản xuất trong năm nay, còn rất gần."

"Quy tắc rất không logic, bất cứ điều gì cũng có thể, thật sự rất khó để tìm."

"Hãy nghĩ thử xem quy tắc ở vòng đầu tiên, [không thể cho người khác xem tấm vé của mình] , Ai có thể nghĩ ra điều này chứ, những người thận trọng thì có, còn lại hầu hết như đều gặp may."

Tiếng nói lảm nhảm của Trần Ngưỡng dừng lại,"May mắn của tôi trong nhiệm vụ lần này không phải rất kém sao?"

Triều Giản lười nhìn anh:" Trước khi biết được quy tắc, anh muốn đưa vé cho tôi xem những hai lần, tôi đã ngăn lại. "

" Trong tiềm thức của cậu luôn biết không thể lấy ra à. "

Trần Ngưỡng há há miệng, không có ấn tượng gì.

Đây là ân nhân cứu mạng của anh, ăn nhiều thì ăn nhiều đi, sau này phải nấu nhiều món ngon hơn cho hắn ăn mới được.

Trần Ngưỡng ngưng thần, tiếp tục nhìn bốn món đồ vật.

"Bốn món... Hai đôi...."

Trần Ngưỡng đột nhiên hưng phấn, nhanh chóng đặt dầu gội và sữa rửa mặt ở hàng thứ nhất, hai túi giấy vệ sinh ở hàng thứ hai.

Lần lượt dùng các ngón tay chạm vào trước mặt chúng.

"Cậu xem, có hai nhóm, mỗi nhóm hai cái!"

Lúc khi đồ vật ra khỏi máy kiểm tra an ninh, mọi người đều tập trung vào thông tin trên mặt của chúng.

Không có ai đề cập đến số lượng mỗi lần đồ vật xuất hiện.

Có lẽ là vì thứ đồ có thể được nhìn thấy trong nháy mắt, cho nên bị bọn họ vô thức bỏ qua.

Chế độ tư duy cố định của mỗi con người sẽ làm phức tạp hóa các vấn đề.

Thứ đơn giản sẽ trực tiếp bỏ qua.

"Hai cái một nhóm."

Trần Ngưỡng tim đập nhanh: "Chẳng lẽ đây là quy định lên xe đợt này, chỉ có hai người được lên xe?"

Nếu là như vậy... 3291 còn lại ba người.

Trần Ngưỡng đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Hình như vừa rồi có một đôi mắt đang nhìn anh.

Ảo giác sao?

Một lúc sau Trần Ngưỡng quay lại thông tin mới phát hiện được, anh không thể chắc chắn 100%, nhưng ngay cả khi quy tắc này là đúng, vậy thì phải làm sao đây?

Nói với bọn họ rồi để bọn họ gϊếŧ chết một người?

Nếu không nói, ba người cùng lên một xe, vậy ai trong số họ cũng không thể lên được.

Trần Ngưỡng muốn Triều Giản đưa ra một chủ ý.

Triều Giản chống nạng gõ trên mặt đất hai lần: "3291 giờ xuất phát là hơn bốn giờ sáng, còn sớm, kiểm tra lại thêm một chút."

"Nghe lời cậu, kiểm tra rõ ràng sẽ ổn thỏa hơn."

Trần Ngưỡng lật lại tất cả đồ vật một lần nữa, đột nhiên một mùi dầu hoa thoảng qua, anh ngửi thấy liền biết là Tôn Nhất Hành.

Đối phương tập tễnh bước tới, câu đầu tiên là: "Cậu Trần, thì ra có ba người ở tuyến 3291, ngoài cặp đôi sư huynh muội ra còn có một bà chị."

Trần Ngưỡng ngây ra: "Sao ông biết?"

Tôn Nhất Hành nhìn anh qua cặp kính mờ vỡ nát: "Tôi nghe một vài hành khách nói."

"Bọn họ dường như vừa đi xuống từ tầng trên, bọn họ vừa nói vừa đi về phía khu D, bị tôi nghe được. "

Mí mắt Trần Ngưỡng rũ xuống, là ai tiết lộ? Người câm? Không cần thiết.

Vậy còn ai khác biết được, còn lan rộng truyền nó ra ngoài.

Động thái này là có ý gì?

Trần Ngưỡng bị cái mùi gây mũi xộc vào làm cho nhức đầu: "Ông lấy dầu hoa hồng ở đâu vậy?"

"Thân thể tôi đau, nên muốn tìm một ít thuốc xoa bóp, vốn tôi muốn tìm Vân Nam Bạch Dược, nhưng không có, chỉ có cái này."

Quần áo trên người ông ta bóng loáng, bàn tay cũng vậy:" Tôi vặn nắp không kĩ nên bị đổ toàn bộ, trên người tôi không có giấy, nên muốn đến siêu thị lấy. "

Ông ta chỉ túi giấy bên chân Trần Ngưỡng,"Nhưng giấy bên trong cũng giống loại này, tôi không dám dùng nên không lau, trên người còn dính rất nhiều ..."

Trần Ngưỡng cầm đống giấy lên, "Loại này? Siêu thị cũng có?"

Tôn Nhất Hành hình như vẫn còn sợ đồ vật này có liên quan đến quy tắc, sợ hãi lùi lại: "Có, có."

Hai tay cầm giấy của Trần Ngưỡng có chút tê, loại vật dụng cần thiết hàng ngày này rất phổ biến ở các trạm xe.

Tại sao lại không nghĩ tới chứ?

Bất kể có manh mối hay không, vẫn nên đi xem thử.

.

Khu D

Trần Ngưỡng bước vào một cánh cửa dưới sự hướng dẫn của Tôn Nhất Hành, đi thẳng đến cái giá trong góc.

Có những túi giấy bên hông, được xếp ngay ngắn và sát nhau.

Bởi vậy khoảng trống được bỏ trống kia rất bắt mắt.

Tâm tư Trần Ngưỡng hơi động, tiến lại gần đặt đống giấy mang theo lên lấp đầy khoảng trống.

Vừa vặn.

Hàng giấy vệ sinh này cũng giống như loại giấy của Trần Ngưỡng dùng, là nhãn hiệu xx, có tâm, loại giấy cuộn, 12 cuộn.

Ngày sản xuất cũng cùng một đợt.

Túi giấy vệ sinh được đẩy ra từ máy kiểm tra an ninh là được lấy ở đây.

Bây giờ trở lại vị trí ban đầu của nó.

"47."

Trần Ngưỡng nghe thấy tiếng nói sau đầu, sửng sốt hỏi: "Cái gì?"

Chiếc nạng gõ từng lớp từng lớp giấy vệ sinh trên kệ, rồi đếm cho anh nghe: "Giấy ở tầng bốn."

Sau đó chiếc nạng lại chỉ vào khe hở ban đầu, đống giấy máy kiểm tra an ninh đẩy ra được đặt về vị trí của nó: "Hàng thứ bảy."

Trong đầu Trần Ngưỡng có rất nhiều suy đoán, nhưng không có cái nào thành hình, toàn bộ như bào thai đều chết trong bụng.

47 đại biểu cho cái gì?

Triều Giản trầm mặc một lát: "Còn có những khu khác?"

Trần Ngưỡng suy nghĩ một chút: " Chắc là có, ABCD hay sao đó, tôi cũng không để ý lắm, hẳn là giống với trạm xe Thanh Thành ngoài hiện thực."

Triều Giản: "Tới khu A".

" Mang theo ba thứ kia."

.

Trên lầu hai, ánh mắt của hai sư huynh muội đều hoàn toàn xám xịt.

"Không được, không được, không được."

Lâm sư huynh kiên quyết lắc đầu: "Không thể làm như vậy, anh làm không được, Tiêu Tiêu, chúng ta không thể làm như vậy, đó là gϊếŧ người!"

"Em cũng không muốn, lúc thường ngày thấy con sâu lớn một chút em còn không dám dẫm lên nữa. "

Tiêu Tiêu ngẩng khuôn mặt trầy xước của mình lên, mờ mịt luống cuống nói:" Vậy thì anh làm sao bây giờ, thừa ra một người. "

Lâm sư huynh nghẹn ngào," Có lẽ chúng ta cả nghĩ quá rồi. "

Tiêu Tiêu nhìn anh, xã xôi nói khẽ: "Nếu không phải cả nghĩ thì sao? Sư huynh, trong lòng anh thiên bình nghiêng về phía nào, trong lòng anh rõ nhất."

Lâm sư huynh không nói nên lời.

"Mỗi nhóm gồm có hai món vật phẩm, không nhất thiết đối với số người được lên xe, có thể không có nhiều ý nghĩa như vậy, tùy tiện xuất hiện mà thôi."

Lâm sư huynh cố gắng lảng tránh: "Tiêu Tiêu, không phải em nói rằng em nhìn thấy anh Trần bày ra mới ý thức được sao?"

"Đã lâu như vậy rồi mà anh Trần không thông báo cho mọi người, có nghĩa là anh ấy chưa kết luận được đây là quy tắc chính xác, anh ấy vẫn đang điều tra, chúng ta không thể làm như vậy."

"Bà dì đó cũng giống như chúng ta, đang đợi xe để về nhà, bây giờ trong lòng bà ấy cũng rất vui vẻ chỉ cần không vi phạm quy tắc, đợi vài tiếng nữa là có thể về nhà, chúng ta sử dụng phương thức gϊếŧ chết để xoá bỏ bà ấy vậy thì quá tàn nhẫn, anh thực sự không làm được. "

Tiêu Tiêu ngồi yên lặng một lúc lâu, vai run lên, cô khóc nói: "Sư huynh, em xin lỗi, chuyện này em không giải quyết được, chỉ có thể ném cho anh, anh tới quyết định đi."

Đôi môi trắng của Lâm sư huynh run lên, mạng chỉ có một cái, không có cơ hội để thử nghiệm.

Hai con đường, phải đi như thế nào đây?

.

Khu B, trong một chuỗi các cửa hàng.

Có một người phụ nữ trung niên đang đi lại trước các kệ hàng, bà hình như có thói quen tìm kiếm mỹ phẩm, nhìn dáng vẻ của bà có lẽ thường ngày rất chú ý đến việc bảo dưỡng, hầu hết còn là đều sử dụng các nhãn hàng hiệu đắt tiền.

Mặc dù là một chuỗi cửa hàng có tiếng tăm nhưng không có cái nào lọt vào mắt xanh của bà, khi chuẩn bị đi ra ngoài, bà vô tình tìm thấy một miếng mặt nạ trên kệ.

Không phải là nhãn hiệu trong cửa hàng, bà cũng chưa từng thấy qua, trông khá cao cấp.

Không biết cảm giác khi đắp lên mặt sẽ như thế nào.

Ý nghĩ này chợt thoáng qua trong lòng người phụ nữ trung niên.

Ngoài cửa chợt xuất hiện thêm hai người, là Lâm sư huynh và Tiêu Tiêu, cả hai dường như đã phải trải qua một thử thách cực lớn, gian nan lựa chọn mình phải sống sót.

Còn phải qua một cửa nữa mới được giải thoát.

Tiêu Tiêu cụp mắt xuống: "Em sẽ nói chuyện với bà ấy trước."

Lâm sư huynh hô lên vào lúc cô chuẩn bị bước vào: "Tiêu Tiêu!"

Cơ thể cứng ngắc của Tiêu Tiêu càng thêm cứng đờ.

Lâm sư huynh nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, sư huynh nhất định sẽ đưa em trở về."

Tiêu Tiêu bước vào mà không nói gì.

.

Người phụ nữ trung niên quay lưng về phía Tiêu Tiêu, hình như đang lướt điện thoại.

Tiêu Tiêu nhéo chặt lòng bàn tay, kiềm chế sự căng thẳng trong giọng nói của mình lại: "Dì ơi."

"Ai vậy? Đi không phát ra tiếng như vậy, có thể hù chết người đó có biết không?"

Người phụ nữ trung niên quay người lại nói, Tiêu Tiêu vốn đang hoảng hốt đến khi nhìn thấy khuôn mặt bà thì trực tiếp giật mình.

"Biểu tình này của cô là có ý gì?"

Người phụ nữ trung niên luôn luôn quan tâm đến dung nhan của mình, không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm tư, bây giờ bị một người cùng giới trẻ trung hơn mình rất nhiều nhìn như vậy, tất nhiên sẽ tức giận.

Tiêu Tiêu biết mình bị bà hiểu lầm, nên cô cười cứng ngắc nói: "Xin lỗi dì, tại cháu không thường xuyên đắp mặt nạ, lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc mặt nạ màu đen nên mới có phản ứng như vậy."

Người phụ nữ trung niên không thể giải thích được: "Mặt nạ gì?"

Tiêu Tiêu nói "Chính là mặt nạ trên mặt dì..."

"Nói bậy bạ gì đó, trên mặt tôi làm gì có mặt nạ!"

Người phụ nữ trung niên cắt ngang trước khi Tiêu Tiêu nói xong, giọng điệu rất không vui: "Làm sao tôi còn có thể đắp thứ đó vào lúc này kia chứ!"

Không biết ai đã biết số hiệu chuyến tàu của bà, còn thất đức phát tán nó ra ngoài.

Có lẽ cô gái nhỏ này đến đây để chào hỏi, nhưng lại không biết cách nói chuyện làm người ta vui.

Tiêu Tiêu bối rối chỉ vào mặt bà nói: "Không phải, dì ơi, trên mặt dì đang đắp một cái."

Người phụ nữ trung niên thấy Tiêu Tiêu không có vẻ gì là đang nói dối, bà cũng choáng váng, nhanh chóng bật camera trước của điện thoại lên xem.

Thực sự có một chiếc mặt nạ trên mặt bà!

Đen kịt, các góc cạnh hoàn toàn dán sát vào mặt, bám rất chặt, không có một chút nếp nhăn.

Người phụ nữ trung niên nhìn mình trong máy ảnh, chiếc mặt nạ chỉ lộ ra mắt, mũi và miệng, không để lộ thêm một chút da thịt nào, bà cảm thấy ngột ngạt kinh khủng, nghĩ đến điều đó thì bà liền đi lên kệ.

Miếng mặt nạ lúc trước đã biến mất!

"Sao lại biến mất, vừa rồi còn ở đây, là tôi nhớ lầm rồi sao, không phải, nó chính là ở chỗ này....."

Người phụ nữ trung niên đột nhiên im bặt, điện thoại rơi xuống đất.

"Dì ơi?"

Tiêu Tiêu bất an nói: "Dì đang tìm cái gì vậy? Nói cho cháu biết, cháu sẽ giúp dì tìm."

"Nó đây rồi..... ở tại trên...."

Người phụ nữ trung niên hoảng loạn sờ sờ mặt mình, dùng tay nắm lấy góc mặt nạ bên mép cằm, muốn kéo nó xuống.

Tiêu Tiêu khó giải thích được sởn cả tóc gáy, cũng quên mất mục đích của mình tới đây, cô hét lên: "Dì ơi, đừng....."

Trước khi cô dứt lời, người phụ nữ trung niên đã phát rồ xé bỏ chiếc mặt nạ xuống.

Cùng với khuôn mặt của chính mình.

Các bạn có thấy mấy chương đầu cách chấm câu, hay xuống dòng đều rất khác với mấy chương sau không.

Thông báo một chút, từ chương sau tui sẽ từ một chương thành hai chương nhé, hơi bị đuối.