Chương 89-3: Trở về

Hai mắt Trần Ngưỡng khẽ mở, sáng hôm qua anh nhìn thấy thứ gì đó ở trong nước, lẽ nào là thi thể ?

Đúng lúc này, một thi thể của người dân trong trấn đứng lên, sắc mặt xám xịt, ánh mắt trống rỗng.

Cương thi!

Hai từ này hiện ra trong đầu Trần Ngưỡng, tay anh có động tác trước khi có sự chỉ huy đại não, mở ra ba lô rút súng, bóp cò bắn thẳng vào đầu cái xác.

Toàn bộ động tác bộ liền mạch dứt khoát.

Trần Ngưỡng còn chưa kịp kinh ngạc trước tài thiện xạ của mình thì đã thấy cái xác bị thủng một lỗ trên đầu vẫn đi thẳng lên bờ.

"Đánh về trong sông." Tiếng nói của Triều Giản lạnh lùng nhưng bình tĩnh.

Trần Ngưỡng ném khẩu súng vô dụng của mình rồi lao lên, dơ chân đá cái xác xuống sông, ngay khi đối phương rơi xuống nước thì dần chuyển sang màu đen, rồi bất ngờ tan ra hòa vào trong nước.

Không đợi Trần Ngưỡng định thần lại, những xác chết khác cả đứng dậy.

Cảnh tượng này giống như một buổi phát sóng trực tiếp quy mô lớn, những người chết đứng từng người một rồi lại nằm xuống, video như được phát ngược lại, vô cùng kinh khủng.

Họa gia bị trẹo chân, lại có thói ở sạch, xuất lực có hạn, Triều Giản cũng thế, Trần Ngưỡng chạy khắp nơi một mình, thể lực của anh nhanh chóng cạn kiệt, ngay khi anh muốn chửi thề, Hướng Đông đã trở lại.

Hướng Đông khiêng theo một bó lớn cọc tre dày và dài, hắn nhanh chóng phân phát chúng cho những người khác, mỗi người một cây một.

Gậy trúc đảo qua, có thể quét ngã một đám.

Hướng Đông quét vài xác chết xuống nước, liếc nhìn Triều Giản đang bình tĩnh xử từng cái xác đến gần người, cọc tre là nó bảo mình lấy, nên nó dự đoán được trong sông sẽ có biến, có lẽ trước đó đã để ý xem trong thị trấn chỗ nào có cọc tre, mới được loại vừa dày vừa dài dùng thuận tay thế này.

Chậc, Hướng Đông phất cọc tre, hô to: "Cũng may đám quái vật này không có tính công kích!"

Trần Ngưỡng không thể càng đồng ý hơn.

Nếu là tang thi, thì chỉ vài người như bọn họ đã sớm lạnh rồi.

Trong khi Trần Ngưỡng và những người khác đang bận rộn, một cái xác chết đã ăn cá và rời khỏi dòng sông trong sự hỗn loạn, càng đến gần bờ sông, sự trống rỗng trong ánh mắt càng trở nên ít hơn, ý thức của anh ta đang hồi phục, đôi mắt cá dần dần đổi sang mắt người.

Ngay khi anh ta chuẩn bị bước lên bờ, cô Kiều đột nhiên xuất hiện đạp cho một cú, ném về trong sông.

Chuyện đang diễn ra hiện giờ đã khiến Trần Ngưỡng hiểu rằng, những người dân đã chết của thị trấn không được phép lên bờ, vì lên thì sẽ sống lại.

Đến lúc đó lời nguyền sẽ tiếp tục tuần hoàn.

Thời gian cho bọn họ thực hiện nhiệm vụ sắp hết, không có thời gian ở chỗ này chờ đợi nữa.

"Đều đã chết......" Cát Phi đứng ở bờ sông cúi đầu nhìn, "Tiền Hán, chẳng phải cậu nói nhìn thấy người dân còn sống ở phải tây sao?"

Tiền Hán nói: "Ừ, thấy thật."

Cậu ta túm Cát Phi đi xuống phía dưới: "Không đủ nhân lực, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn."

Cát Phi giãy giụa nói: "Trần tiên sinh, người dân trong trấn sống lại chẳng phải sẽ tốt cho nhiệm vụ của chúng ta hơn sao? Có thế thì chúng ta mới có thể tiếp tục tìm mục tiêu chứ, tất cả đều chết rồi thì tìm bằng cách nào?"

"Lại tiến vào vòng luân hồi tiếp theo, tất cả người ăn cá, có đôi mắt giống cá đều sẽ biến trở về thành người, mọi thứ sẽ bắt đầu lại, điều này tương đương với việc tẩy bài một lần nữa." Hương Tử Mộ từ phía sau đi tới.

"Nói cách khác, mặc kệ chúng ta có để cho bọn họ sống lại hay không, cũng đều tìm không thấy mục tiêu nhiệm vụ chứ gì," Cát Phi đứng im không nhúc nhích nói, "Dù sao đều phải chết, cần gì phải bận tâm chi nhiều, chờ chết cho khỏe."

Hương Tử Mộ nhặt một cây trúc lên, gia nhập đội ngũ, cô múa may rất xảo diệu, nhìn nhẹ nhàn nhưng tất cả các xác chết đều rơi xuống sông.

"Không, chỉ cần không cho một người nào của thị đi lên, ngăn cản vòng luân hồi tiếp theo là được." Hương Tử Mộ nói.

"Ngăn cản, những người này đều hóa thành bột phấn, nhiệm vụ chẳng phải sẽ thất bại sao? Kiếm đâu ra một người ăn cá." Hướng Đông cũng không hiểu, trí thông minh của hắn chỉ là vật đi kèm cho vũ lực mà thôi, không đủ để khoe ra, lên không được mặt bàn.

Có. Trần Ngưỡng không tiếng động nói một chữ, chồng khóe mắt liếc nhìn Tiền Hán, sau đó lướt qua cậu ta...... Dời về phía Cát Phi đang ở bên cạnh.

Ngay giây tiếp theo, cô Kiều chỉ vào vị trí ánh mắt Trần Ngưỡng đang dừng, nói bằng giọng điệu lười biếng đặc trưng của chị ta: "Đông ca, đánh ngất hắn."

Cát Phi nhận ra điều gì đó, hắn điên cuồng đẩy Tiền Hán đang bắt lấy mình ra, ánh mắt bên lộ ở băng gạc tràn đầy khủng hoảng và phẫn nộ.

"Một đám mấy người, đều mẹ nó bảo lão tử làm việc phí sức." Hướng Đông không hề tốn nhiều sức đuổi theo đánh ngất Cát Phi.

Cát Phi té xỉu trên đất, chỉ số thông minh của Hướng Đông đột nhiên tăng vọt, hắn lật người cậu ta lại lột miếng băng gạc ra để xem.

Không có mí mắt, là mắt cá.

.

Mọi người giải quyết hết tất cả các xác chết, sức cùng lực kiệt ngồi xuống bên bờ sông, cả bọn đối mặt với làn nước sông đang lẳng lặng chảy xuôi.

Cô Kiều nằm ở trên đùi Hướng Đông, Hướng Đông không hề thương hương tiếc ngọc đá chị ta văng ra: "Đại tỷ, tuần này chị ngủ với toàn người chết, chị cảm thấy thế nào?"

"Không tệ lắm." Cô Kiều nháy mắt, "Tang thi chị đều ngủ qua rồi."

Mọi người: "......"

Hướng Đông dịch dấu chấm lửng của bọn họ: "Vậy tại sao bà chị lại không bị cắn chết thế?"

"Tối hôm qua lúc tôi đi tìm Cao Đức Quý, ổng cũng đã chết rồi, tôi lười đi trở về, nên kiếm lại một chỗ ngồi nghỉ ngơi một đêm."

Cô Kiều mệt mỏi, không muốn nói đùa nữa, chị ta cởi đôi giày cao gót bất chấp hình tượng của mình, xoa xoa lòng bàn chân đau nhức: "Còn về việc tại sao ngày sinh tháng đẻ của chúng ta lại được đặt trên giường trong những căn phòng đó, chỉ có thể về sau lại thăm dò."

"Về sau?" Trần Ngưỡng đột nhiên nhìn chị ta, "Nhiệm vụ sẽ nối liền với nhau?"

Cô Kiều không có biểu hiện như đã nói lỡ miệng, chị ta chỉ ấn đôi môi đỏ của mình, nói ra câu trả lời không mấy rõ ràng: "Ai mà biết được."

Nói xong, cô Kiều chuyện chủ đề sang một người khác: "Chuyện của tôi là chuyện nhỏ, bây giờ là lúc nhân vật chính của chúng ta lên sân khấu, xin mời bạn học Tiền."