"Đưa đến bệnh viện đi." Diệp Vong Xuyên trầm giọng ra lệnh.
Nhìn thấy cô gái đang ướt sũng cả người đáng cúi xuống nhặt ba lô lên chuẩn bị rời đi.
Mùa hè trời nắng, nhưng không có nghĩa là gió thổi không lạnh.
“Kiều Niệm.”
Diệp Vong Xuyên ngăn cô lại, rồi cởϊ áσ khoác, khoác lên cho cô, nắm lấy cổ tay thon thả của cô: "Đi đâu? Anh đưa em đi bệnh viện."
Da cô trắng, vết thương ở vị trí đó rất dễ thấy.
Diệp Vong Xuyên lập tức chú ý tới vết máu trên cổ cô.
Trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô, vết da rách quá rõ ràng.
“Vết thương trên cổ, là do Thần Thần làm sao?”
Anh ta quen đứa trẻ đó?
Kiều Niệm sờ cổ hắn, cảm thấy dính dính: “Đứa nhỏ rơi xuống nước nên sợ hãi, không nghiêm trọng, không cần đi bệnh viện.”
“Đưa tay anh xem." Diệp Vong Xuyên nắm thật chặt, mạnh mẽ mở ra lòng bàn tay cô ra, lòng bàn tay trắng như sứ của cô xuất hiện một tia màu đỏ tươi. Anh mím chặt đôi môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm bây giờ nặng trĩu: “Đi bệnh viện!”
Kiều Niệm không thể vặn tay anh ra, thái dương đột nhiên giật giật, trong mắt tràn đầy kháng cự và chán nản: “ Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, đến hiệu thuốc mua erythromycin về bôi là được.”
Bởi vì bệnh của Kiều Sân, trước đây cô đã đến bệnh viện quá nhiều lần, từ lâu đã có sự chán ghét.
Diệp Vọng Xuyên hoàn toàn không có ý định thương lượng với cô, khuôn mặt tuấn lãng biểu hiện không cho phép cự tuyệt, cầm lấy tay cô không buông: “Đi bệnh viện hoặc là anh sẽ gọi cho ông nội em, hai chọn một, em chọn đi.”
Kiều Niệm: “?”
Anh ta có bệnh à?
Bên ngoài đám đông, Giang Ly vội vã chen vào.
“Xin lỗi, nhường đường chút ạ.”
Sau khi chen qua đám đông, anh lập tức nhìn thấy một người đàn ông nổi bật giữa đám đông. Lúc này anh ta đang nắm lấy cổ tay của một cô gái có làn da trắng mướt, đôi chân thẳng tắp. Bộ quần áo này nhìn quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải...
Giang Ly lại gần, nhìn thoáng qua đã nhận ra khuôn mặt thanh tú thiếu kiên nhẫn của cô, đôi mắt hoa đào lộ ra vẻ kinh ngạc: "Niệm Niệm? sao em lại ở đây?"
Kiều Niệm không ngờ anh cũng tới, bây giờ cô không chỉ đau đầu mà còn cảm thấy bụng dưới hơi đau, không biết có phải mình đã ngâm trong nước quá lâu hay không.
Hôm nay là sao đây, là do cô ra ngoài không xem lịch hả?
“Vọng gia.” Giang Ly chào hỏi Diệp Vọng Xuyên một tiếng, toàn bộ sự chú ý đang đổ dồn lên người Kiều Niệm, thấy cô toàn thân ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, anh lo lắng: “Hai người là sao đây, sao Niệm Niệm ướt sũng thế này? Sao trên cổ lại bị thương?”
Giang Ly đau đầu, may mắn là lão gia tử không ở đây, bằng không nhìn thấy bộ dạng này của Kiều Niệm chắc chắn sẽ gϊếŧ anh mất!
Anh nhìn xung quanh, nghi hoặc nhìn Diệp Vọng Xuyên: “Vọng gia, Kỳ Thần đâu?”
Diệp Kỳ Thần rơi xuống sông mà, sao không thấy người đâu?
Vọng Xuyên cảm giác được người mình cầm tay còn đang giãy giụa, ánh mắt thâm thúy, lặng lẽ buông tay ra, nói: “Cố Tam đưa đến bệnh viện rồi.”
“Không sao chứ?” Giang Ly căng thẳng.
Tiểu tổ tông đó là báu vật của Diệp gia, không xảy ra chuyện gì lớn thì tốt, nếu mà có mệnh gì chắc cả cái Nhiễu Thành nãy sẽ bị lật ngược lên mất!
Diệp Vong Xuyên giống như tùy ý liếc mắt sang bên, nhưng Kiều Niệm lại cảm thấy ánh mắt kia đang rất hung hãn nhìn về phía mình.
Kiều Niệm cau mày, bụng dưới dường như càng đau hơn.
Tiêu rồi, chắc là bà dì đến thăm rồi!
“Không sao. Kiều niệm sơ cứu kịp thời, Thần Thần đã an toàn rồi.” Giọng điệu Diệp Vọng Xuyên nhẹ nhàng, trầm ấm.
____ ____ ____