Bạn tốt của Kiều Sân, Triệu Tĩnh Vi ngưỡng mộ dùng cùi chỏ cụng vào kiều sân, trong mắt không giấu được sự ngưỡng mộ, nhỏ giọng nói: “Sân Sân cậu hạnh phúc quá nha, có được người bạn trai như đàn anh Phó.”
Phó Qua là thần tượng của học sinh ở Nhất Trung Nhiễu Thành, năm đó anh ta thi đậu vào Khoa Tài chính của Đại học Thanh Hoa với tổng số điểm 678, nghe nói anh ta cũng là hotboy nổi tiếng ở Đại học Thanh Hoa.
Thành tích tốt thì thôi đi, mấu chốt là nhà Phó Qua có tiền, lại cao ráo đẹp trai. Có cô gái nào mà không ngưỡng mộ chứ?
Hai má Kiều Sân ửng đỏ, ngượng ngùng đẩy cô ta: “Tĩnh Vi, đừng nói lung tung.”
Lúc này, một cô bạn cùng lớp đi theo cô ta nhiều chuyện nói: “Sân Sân, chị của cậu nhảy xuống đấy rồi liệu có chuyện gì không?”
Phó Qua từ nhỏ đã là thiên chi kiều tử, lớn lên trong sự khen ngợi của mọi người xung quanh, nhưng lại không để tâm đến những lời khen ngợi của bạn bè Kiều Sân. Anh ta bình thản mỉm cười, nhưng nghe thấy câu này thì hoài nghi, hỏi: “Ai nhảy xuống rồi?”
Lúc này anh ta mới chú ý đến bên cầu, rất nhiều người tụ tập xung quanh để cổ vũ cho người ở dưới cầu, không hề có ai để ý đến bọn họ bên này.
Kiều Sân thầm bực mình người kia nhiều chuyện, không tinh ý như Triệu Tĩnh Vi, cô túm lấy tay áo anh ta, cắn mô nói: “Chị, chị, chị nhảy xuống rồi.”
“Em vốn dĩ định xuống dưới cứu người, nhưng kĩ thuật bơi của em cũng tầm thường.....bác sĩ lại nói em không được để bị cảm cho nên mới gọi điện cho anh, nhưng không ngờ chị lại nhảy xuống cứu người rồi.......”
Phó Qua sửng sốt.
“Em nói Kiều Niệm nhảy xuống dưới cứu người rồi?
Kiều Sân gật đầu, làm ra vẻ vô ý nói: “Trước đây em chưa từng nghe nói chị ấy biết bơi…”
Nước ở dưới đó rất xiết, lỡ như mà có sóng ập tới, vậy thì cô không cần phải gặp Kiều Niệm ở trường nữa rồi!
......
Bên bờ, Kiều Niệm chật vật kéo đứa trẻ ngất xỉu vào bờ, bản thân thì chống đỡ bò lên, nhìn đứa trẻ được cứu lên mặt mày tím tái, hôn mê bất tỉnh, cô biết cậu bé đã uống rất quá nước. Không để ý bản thân nhếch nhác, cô chống người dậy, nhanh chóng tiến hành sơ cứu.
“Cứu được người lên rồi!”
Những người đứng trên cầu nhìn thấy Kiều Niệm cứu được người lên thì hoan hô, đều đi tới đó.
Phó Qua từ xa nhìn thấy, quay đầu thấp giọng hỏi: “Có muốn đi qua xem không?”
Kiều Sân không muốn hai người đó tiếp xúc, nhưng lại không thể thể hiện ra sự tị nạnh của bản thân, không can tâm tình nguyện miễn cưỡng đồng ý, “lương thiện” nói: “Cũng không biết chị gái thế nào rồi, Phó Qua, chúng ta qua đó xem xem, lỡ như có thể giúp được gì đó...."
Cách đó không xa, trong khu vực quản lí giao thông, một chiếc Phaeton chạy qua đám lá rơi, chạy như bay hướng về hướng bên này.
“Vọng gia, Diệp lão gọi điện tới, hỏi sao tiểu thiếu gia lại không nhận video call của ông ấy.”
Tiểu thiếu gia nhà họ Diệp là bảo bối trong lòng người Diệp gia. Vọng gia rất yêu chiều đứa cháu ngoại trai này, lần này nếu không phải là vì để chữa bệnh cho tiểu thiếu gia, Diệp lão tuyệt đối không nỡ để tiểu thiếu gia rời khỏi Bắc Kinh. Ai có thể ngờ rằng người chăm sóc tiểu thiếu gia chỉ chớp mắt một cái liền xảy ra chuyện, người mất tích luôn rồi.....
Nhiệt độ trong xe cực thấp.
Diệp Vong Xuyên có khuôn mặt tuấn tú, đã ba ngày không chợp mắt, lúc này trong đôi mắt của anh toàn là tia máu, ngay cả chuỗi Phật châu trên cổ tay phải cũng khó có thể áp chế được sự hung hãn trên người anh.
“Nói với ông ấy Diệp Kỳ Thần đang ngủ, sẽ gọi lại cho ông sau.”
“Vâng Vọng gia.”
Lúc này, tai nghe của anh lại vang lên.
Diệp Vọng Xuyên một tay đặt trên vô lăng, một tay trả lời điện thoại: “Alo, tra được vị trí cụ thể chưa?”
“Tra được rồi.” Giang Ly cũng biết tầm quan trọng của Diệp Kỳ Thần trong nhà họ Diệp, nên mới không biết nên nói với anh thế nào: “Vạn Xuyên, nói thật với cậu, cậu đừng kích động đấy.”
Trong mắt Diệp Vọng Xuyên sóng ngâm che phủ, môi mỏng lạnh như băng: “Nói!”
____ ____ ____