- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thân Phận Bị Phong Ấn
- Chương 3: Mục Đích
Thân Phận Bị Phong Ấn
Chương 3: Mục Đích
Sau gần ba năm thi công và hoàn thiện, hôm nay, tòa cao ốc Star mở cửa chào đón người dân vào tham quan. Vì tầng trên cùng là một đài thiên văn nên nơi này trở thành điểm tham quan mới, thu hút lượng khách vô cùng đông đảo. Để đảm bảo chất lượng phục tốt nhất và tránh trình trạng chen chúc nhau, vé bán ra chỉ dừng lại ở con số năm trăm. Riêng ngày đầu tiên khai trương sẽ diễn ra buổi bốc thăm nhận quà nên chỉ có hai trăm người mua được vé. Hà Dĩ Thiên, Hứa Giai Kỳ và đồng đội cũng nằm trong số những người may mắn này.
Nhưng họ không phải đến đây ngắm cảnh mà đến vì nhiệm vụ. Hai hôm trước, tổ trọng án nhận được một hộp bưu phẩm không có tên người gửi. Bên trong là một chiếc khăn tay màu vàng ghi đầy chữ. Đây là lời khiêu chiến của tên sát thủ bắn tỉa mà cảnh sát đang điều tra.
Nội dung khiêu chiến rất đơn giản, hắn nói mình hơi buồn chán nên sẽ tìm vài con mồi tiêu khiển. Nếu cảnh sát tìm được trước thì hắn sẽ rút lui, ngược lại thì không cần phải nói.
Theo như Hứa Giai Kỳ phân tích thì tên sát thủ bắn tỉa muốn thể hiện tài năng nên sẽ chọn địa điểm đông người qua lại, đài thiên văn này hoàn toàn phù hợp điều kiện hắn đưa ra.
Để đảm bảo an toàn cho lượng khách tham quan nên cảnh sát đã có buổi làm việc riêng với chủ quản nơi này. Khi bán vé, nhân viên được yêu cầu lấy thông tin của khách hàng, và hiện tại, cảnh sát đã có trong tay lý lịch của hai trăm vị khách kia, và họ cũng đã tìm ra được hai mươi người có khả năng là nạn nhân tiếp theo. Họ nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.
**
Năm năm trước, họ tiêu diệt những kẻ cặn bã, những tên đồϊ ҍạϊ mà pháp luật không thể chạm tới. Ẩn mình một thời gian, không ngờ năm năm sau, kế hoạch hồi sinh còn chưa khởi động thì đã chứng kiến cảnh có kẻ to gan dám mạo nhận thủ pháp gϊếŧ người của mình gây ra biết bao huyên náo.
Ẩn nhẫn đã đủ.
Tô Thái Châu: giảng viên đại học.
Quách Thiếu Kỳ: kiến trúc sư.
Lý Minh Hàn: ông chủ quán cà phê.
Hàn Lập Đông: bác sĩ tâm lý.
Hàn Sơ Hạo: tiểu thiếu gia của Hàn gia.
Lâm Chí Khiêm: họa sĩ có tiếng.
Tiêu Đông Hàn: hacker trong bóng đêm.
Bảy con người thiên tài từng đánh lừa toàn bộ hệ thống cảnh sát trong nước của năm năm trước quyết định thức tỉnh. Bây giờ, họ đều có chung một mục tiêu. Để bọn giả mạo chết một cách đau đớn, tàn nhẫn nhất.
**
Lẫn trong đám người tham quan Lâm Chí Khiêm đeo kính, cải trang thành sinh viên cũng đang theo dõi động thái của đám người tình nghi. Từ khi vụ án giả mạo xuất hiện, Tiêu Đông Hàn đã xâm nhập vào hệ thống an ninh của công an để nắm thông tin. Khi bức thư thách thức kia được gửi đến, họ cũng bắt tay điều tra.
Hung thủ lần này lấy khăn tay vàng làm biểu tượng nên Lý Minh Hàn biết mình là người bị khiêu chiến. Khác hẳn cảnh sát, nạn nhân trong mắt Lý Minh Hàn chỉ có bốn người. Chúng đều là những tên không nên tồn tại trên thế gian này.
Theo kế hoạch đề ra, Lâm Chí Khiêm sẽ tiếp cận những đối tượng tình nghi còn Lý Minh Hàn sẽ đi tìm kẻ mạo nhận mình. Hai bên đều là chuyên gia bắn tỉa, chỉ có họ mới tìm được đối phương.
"Mọi người mau nằm xuống."
Hà Dĩ Thiên tinh mắt đã phát hiện ra tia hồng ngoại nên hét lớn. Hắn và đồng đội chưa kịp hành động thì một người dân đã bị một phát đạn ghim vào giữa trán, té ngã xuống sàn gạch.
Á.
Người dân hoảng sợ khi thấy có người bị bắn chết. Họ vội vàng bỏ chạy. Nhưng, cửa ra vào không mở được.
"Không xong!" Lâm Chí Khiêm thấy tình hình ngoài dự liệu, lập tức thông báo cho đồng đội qua tai phone. "Mục tiêu của hắn là người dân vô tội... Lý Minh Hàn, phía cậu thế nào rồi?"
**
"Hướng 8 giờ... Lập tức bao vây nơi đó." Hà Dĩ Thiên thông báo cho đồng đội đang phục kích bên dưới. Hắn đã biết được hướng đạn bay.
"Nằm xuống!"
Thủ phạm vẫn chưa từ bỏ, người dân lại lần lượt di chuyển khiến Hà Dĩ Thiên và Hứa Giai Kỳ lo lắng hét lớn.
"Cẩn thận!"
Phát hiện ra mục tiêu tiếp theo, cả Lâm Chí Khiêm lẫn Hà Dĩ Thiên đều lao đến, đẩy nạn nhân sang một bên. Vì lẽ đó, người này chỉ bị trúng đạn ở tay.
**
Trên sân thượng tòa nhà cách tòa cao ốc Star năm con đường, một thanh niên gần ba mươi, có một vết sẹo dài phía sau cổ đang cảm thấy bất mãn khi con mồi đầu tiên chết quá dễ dàng. Hắn muốn có cảm giác gây cấn nên quyết định con mồi tiếp theo nên chừa lại mạng một lúc. Sau đó, hắn sẽ tuyên án tử cho hắn một lần nữa trước mặt bọn cảnh sát. Ánh mắt bất lực không thể làm gì của chúng là điều hắn muốn thấy.
"Bingo."
Bước đầu tiên đã hoàn thành, tên sát thủ vô cùng hào hứng. Ngắm nhìn con mồi của mình đang được cảnh sát bao quanh, hắn nở nụ cười. Bây giờ, bước thứ hai cũng nên kết thúc là vừa.
Bóp còi, viên đạn bay ra khỏi đầu súng, hướng thẳng về phía tòa cao ốc Star.
Bùm!
Khi cách lớp kính tầm mười mét, viên đạn bị văng ra xa.
"Có thế chứ!"
Tên sát thủ thích thú khi thứ mình mong đợi đã xuất hiện. Hắn lập tức hướng nòng súng về nơi đã bắn phát đạn ngăn cản mình.
**
"Thằng khốn! Xem mày giỏi đến mức nào."
Lý Minh Hàn hai ngày nay đã tính toán rất nhiều địa điểm phục kích tên sát thủ này. Hắn không muốn cứu những kẻ đốn mạt kia. Hắn chỉ muốn gϊếŧ chết kẻ dùng tên mình đi gây án. Nhưng ngoài dự liệu, nạn nhân lại là người dân vô tội. Lý Minh Hàn đã vô tình tiếp tay cho tên sát thủ hại người nên tâm trạng hiện tại không hề tốt.
Tòa nhà này cách cao ốc Star bảy con đường. Lý Minh Hàn tính toán không gian thì tầng thứ năm mươi là địa điểm phục kích tốt nhất. Đạn bắn ra từ nơi này có thể ngăn cản đường đạn của tên sát thủ.
Viên đạn đầu tiên, Lý Minh Hàn nhìn thấy nhưng không ngăn cản. Hắn dùng nó để xác định lại phương hướng nhắm bắn.
Viên đạn thứ hai bay ra, Lý Minh Hàn tính toán thời gian, bóp cò đánh văng nó ra giữa bầu trời.
Cùng là sát thủ bắn tỉa, Lý Minh Hàn tin chắc hành động này của mình đã thách thức đến lòng tự tôn của hắn. Quả nhiên, qua ống kính, Lý Minh Hàn đã nhìn thấy bóng người đang hướng súng về phía mình.
Giữa hai tòa cao ốc cách nhau một khoảng khá xa nhanh chóng diễn ra một trận đấu súng bất phân thắng bại. Những viên đạn va vào nhau một cách vô cùng chính xác rồi bị hất văng ra giữa không trung. Vô số âm thanh va chạm vang lên.
**
Cửa ra vào đài thiên văn đã được mở ra, cảnh sát lập tức di chuyển người dân đến nơi an toàn. Riêng Hà Dĩ Thiên và đồng đội thì đi đến hướng khác.
"Hướng 8 giờ, hướng 12 giờ, rà soát tất cả người ra vào, không bỏ sót bất kì một ai. Tôi sẽ đến đó ngay." Vừa di chuyển, Hà Dĩ Thiên vừa ra lệnh.
"Màn đấu súng ban nãy không thể nào là tình cờ." Bên cạnh Hà Dĩ Thiên, Hứa Giai Kỳ lên tiếng. Khi nãy bên ngoài đài thiên văn, cô đã nhìn thấy hai viên đạn va vào nhau rồi văng đi. Viên đạn ngăn cản là từ tòa nhà hướng 12 giờ.
Hà Dĩ Thiên không trả lời vì hắn cũng không có câu trả lời chính xác.
**
"Cảnh sát đã bao vây gần hết, mau di chuyển."
Lý Minh Hàn và tên sát thủ đều nhận được thông báo từ đồng đội. Màn đấu súng vẫn chưa phân thắng bại nên họ vẫn ngoan cố không rời đi.
Cho đến khi nghe tiếng la hét qua tai nghe, cả hai đành bực tức hoãn trận đấu lại.
"Hắn đã di chuyển, làm theo kế hoạch." Lý Minh Hàn thông báo cho đồng đội.
"Ok!" Tiếng cười đùa vang lên qua tai nghe, Lý Minh Hàn cẩn thận cất súng vào ngăn dưới hộp đựng đàn rồi ung dung rời khỏi như một sinh viên nhạc viện.
Cảnh sát từ sớm đã bao vây bên dưới, tại các ngã tư đường đều có cảnh sát kiểm tra, họ nghĩ như vậy thì hung thủ sẽ không thể nào trốn thoát. Nhưng không, họ đã quên một chuyện quan trọng. Họ vốn không biết được nhận diện hung thủ nên hắn ra sau khi rời khỏi sân thượng đã quăng lại ba lô chứa súng, thay đổi trang phục rồi hòa vào những nhân viên nghỉ trưa đi ăn cơm mà rời đi một cách an toàn.
Nhưng hắn có thể qua mặt cảnh sát chứ không thể qua mặt Tiêu Đông Hàn cùng đồng bọn. Họ đã sớm biết hung thủ sẽ dùng kế này thoát thân nên đã điều tra toàn bộ những người làm việc trong tòa nhà này, khi họ vừa xuất hiện, Tiêu Đông Hàn đã bắt đầu nhận diện khuôn mặt trên phần mềm vi tính. Người không được nhận diện chính là người bọn họ cần tìm.
Tiêu Đông Hàn cùng Quách Thiếu Kỳ đuổi theo chiếc xe chứa hung thủ đi đến một khoảng đất trống, ít người qua lại thì cảm thấy có chút kì lạ. Nếu muốn trốn thì bọn chúng phải lựa nơi nào xe cộ qua lại nhiều thì mới dễ thực hiện, tại sao hắn lại một địa điểm dễ dàng bị lộ thế này?
Đột nhiên, xe của chúng giảm tốc độ rồi dừng lại, mui xe từ từ mở ra, một người đeo mặt xuất hiện, trên tay hắn chính là một khối bom tự chế.
Hai người không chần chừ, lập tức mở cửa xe, phóng ngay ra ngoài. Nhìn chiếc xe mới mua của mình nổ tanh bành, Quách Thiếu Kỳ không kìm được cơn tức giận hét lên mặc dù vết thương trên đầu vẫn không ngừng chảy máu.
Lúc Lâm Chí Khiêm đến nơi thì chỉ nhìn thấy họ đang ngồi bên lề đường dưỡng thương, còn phía trước thì chiếc xe vẫn đang chìm trong ngọn lửa.
"Chuyện thế nào?" Kế hoạch bọn họ chuẩn bị chu toàn như thế không lý nào lại xảy ra sai sót lớn thế này?
"Bọn chúng biết chúng ta sẽ xuất hiện." Tiêu Đông Hàn giải thích ngắn gọn: "Mục đích của bọn chúng chính là chúng ta."
Nhận được tin từ Lâm Chí Khiêm, Thẩm Mộng Tình đập nát ly rượu vang đang uống dở trên tay. Cô không ngờ có kẻ dám tính kế với tổ chức của Thẩm gia.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thân Phận Bị Phong Ấn
- Chương 3: Mục Đích