Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Phẩm Đạo Thánh ( Dịch )

Chương 45: Hai Người Đều Có Thể Ném

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chuyện này đơn giản, nhưng mà ta cũng không dám hứa sẽ chắc chắn mở ra được phẩm cấp nào." Bạch Thương Đông nhìn Thánh Vật Lệnh của Lưu Thiên Thành một chút, là một thanh Thánh Nhận Lệnh Thượng phẩm, phía trên vẽ một thanh kiếm to vừa dầy vừa nặng, suy nghĩ một chút liền nói ra.

"Không sao không sao, Bạch sư đệ chịu hỗ trợ là được." Lưu Thiên Thành mừng rỡ, vội vàng đem Thánh Nhận Lệnh kín đáo đưa cho Bạch Thương Đông.

Bạch Thương Đông nhìn hình vẽ phía trên Thánh Nhận Lệnh, trong lòng âm thầm suy tư: "Mặc dù thơ hay hảo cú miêu tả kiếm cũng không ít nhưng nếu như tùy tiện dùng ra, sau này chẳng may lúc Thánh Đạo Bi yêu cầu, không phải là sẽ không lấy ra được hay sao, đây chỉ là một thanh Thượng phẩm mà thôi, cũng không cần thơ thực sự hay, đơn giản thử nhìn một chút xem bài kia có được hay không."

Trong lòng có chủ ý, Bạch Thương Đông vận chuyển kình khí, rất nhanh ở phía trên Thánh Nhận Lệnh khắc họa ra bốn câu.

"Sinh mệnh thật đáng giá. Tình yêu quý biết bao. Tự do đòi đánh đổi. Cả hai cũng đành trao." Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết đều ở trong lòng lẩm nhẩm bốn câu mà Bạch Thương Đông viết, đều cảm thấy bài thơ này vô cùng đặc biệt, nhưng lại có chút không hiểu rõ, phiên hiệu là nói cái gì, mầm mống là mầm mống gì, tại sao có thể có quan hệ gì với đại bảo kiếm.

Trong lúc ý nghĩ đang thay đổi, đột nhiên thấy hào quang trên Thánh Nhận Lệnh trong tay Bạch Thương Đông tỏa sáng, biến thành một thanh đại bảo kiếm vừa nặng lại dầy, thoạt nhìn vô cùng hoa lệ bắt mắt.

"Thượng phẩm... Còn là cấp chín..." Sau khi Lưu Thiên Thành xem xong liền vui mừng quá đỗi, vốn chỉ cầu có thể mở ra Thượng phẩm đã là tốt rồi, không nghĩ đến lại là cấp chíntốt nhất bên trong thượng tam phẩm, giống như lục trúc của Ninh Tuyết.

"Bạch sư đệ quả nhiên là đại tài, tùy tiện một bài thơ đều có được thành tựu như thế." Trong ánh mắt của Ninh Tuyết tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ.

"Như thế cũng được?" Bạch Thương Đông trợn to hai mắt, ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, bài kia thật sự có thể mở ra cấp chínbinh khí, muốn trách thì chỉ trách nguyên tác « Tự Do Và Tình Yêu » của Bùi Đa Phỉ thật sự là quá tốt.

"Bạch sư đệ, bài thơ này thật sự là rất hay, nhưng trong đó có vài thứ ta vẫn không rõ ràng cho lắm, phiên hiệu là cái gì? Mầm mống lại là mầm mống gì? Tại sao có thể dính líu quan hệ tới bảo kiếm được?" Ninh Tuyết vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng, mặt đầy vẻ ham học hỏi, hy vọng Bạch Thương Đông có thể giải đáp nghi vấn cho nàng.

"Khụ khụ, chuyện này hả, phiên hiệu là một loại bí pháp đúc kiếm, mầm mống chính là chỉ tài liệu đúc kiếm tốt, nếu muốn luyện chế tốt, hai thứ này ắt không thể thiếu." Bạch Thương Đông ho nhẹ nói ra.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Thì ra là như vậy, Bạch sư đệ thật sự là học rộng tài cao, bí pháp bực này cũng thông thạo, khó trách lại có được thành tựu như thế. Về sau chúng ta cần phải hướng Bạch sư đệ học tập nhiều thêm mới được. Đúng rồi, không biết nơi nào mới có mầm mống, người nào biết rõ phiên hiệu đây?" Lưu Thiên Thành đạt được cấp chínbinh khí, không nhịn được khen ngợi Bạch Thương Đông.

"Đều đã thất truyền." Bạch Thương Đông nháy mắt một cái nói, ở thế giới này nơi nào có được phiên hiệu cùng mầm mống.

"Thì ra là như vậy, thật sự muốn tận mắt nhìn thấy phiên hiệu cùng mầm mống, nhìn một chút xem một thanh kiếm tốt rốt cuộc là được luyện thành như thế nào." Mặt Ninh Tuyết đầy ngóng trông.

Bạch Thương Đông thiếu chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài, trên trán đều là gân xanh, vội vàng dời đề tài đi: "Cũng không biết là Minh Nguyệt Tâm giở trò quỷ gì, nếu đã đồng ý lưu chúng ta ở chỗ này, tại sao cũng không cho chúng ta rời khỏi cung điện này, ở trong phòng, im ắng đều sắp chết ngộp rồi."

Ninh Tuyết trầm ngâm nói: "Ta hoài nghi nơi này có thể là một nơi nguy hiểm nào đó trong bốn chỗ thiên ma hiểm địa, nếu không thì mặc dù Thiên Ma Tràng rộng lớn, mặc dù Ma Ngân nhiều vô số kể, nhưng bình thường đều là Ma binh bình thường mà thôi, ngay cả một Ma Tướng cũng rất khó trông thấy, căn bản là không khả năng có nhiều Ma Vương như vậy, càng thêm không có khả năng có Ma Đế tồn tại. Nếu như nói địa phương nào có thể có, đó chính là ở bên trong

Thiên Ma Tứ Hiểm, mới có thể tồn tại những nhân vật khủng bố như thế."

"Ninh sư muội nói không sai, ta hoài nghi nơi này rất có thể chính là Tử Sơn hoặc là Tiên Phong." Lưu Thiên Thành đồng ý nói.

"Nếu như trong Thiên Ma Tràng có một vị Ma Đế, lại có nhiều Ma Vương như vậy, lực lượng thủ vệ của Nam Ly thành chúng ta căn bản là cũng không đủ nhìn a, đại trận phòng ngự giam cấm Thiên Ma Tràng khẳng định là cũng không phòng bọn họ được, tại sao bọn họ còn có thể để mặc cho Nam Ly Thư Viện chúng ta chiếm cứ Thiên Ma Tràng?" Bạch Thương Đông nghi ngờ không hiểu.

"Những chuyện này sao chúng ta có thể nghĩ rõ ràng, suy nghĩ của những đại nhân vật kia, Văn Sĩ nho nhỏ chúng ta không hiểu cũng là bình thường." Dừng một chút, Lưu Thiên Thành lại nói tiếp: "Tên Tử Y kia cũng là kỳ lạ, ở trên thềm đá liền không thấy tăm hơi như thế, hắn đã đi nơi nào, ta thấy tiểu tử kia căn bản là đang giả điên giả ngốc, cố ý dẫn chúng ta tới địa phương quỷ quái này, hắn không phải cũng là người do Xích Long Hiền Nhân phái tới, cố ý đem ngươi dẫn

vào bên trong tử lộ đấy chứ?"

Bạch Thương Đông khẽ lắc đầu: "Không giống lắm, nếu như hắn thật sự là người của Xích Long Hiền Nhân, lúc gặp Phương Kiếm Hào đã không cứu chúng ta thoát khốn, lúc ở trong động đất, cũng sẽ không cần cứu các ngươi, trực tiếp gϊếŧ các ngươi không phải là sẽ tốt hơn sao."



"Nói cũng đúng, nhưng nếu như hắn không phải là người của Xích Long Hiền Nhân, vậy tại sao lại không thấy hắn đâu? Lúc đó thềm đá kia đang bị lực lượng Ngàn Năm Một Giấc Mộng khống chế, làm sao hắn lại có thể đi ra ngoài?" Lưu Thiên Thành vẫn là lòng đầy nghi hoặc.

Bạch Thương Đông cũng nghĩ không thông, trên người Tử Y xác thực là tràn đầy nghi vấn, chỉ là hắn cũng không tiện kết luận, Tử Y đến cùng là tốt hay xấu, hoặc thật sự chỉ là một người mất trí nhớ.

Minh Nguyện Tâm chỉ cho phép bọn họ hoạt động ở trong cung điện, tuyệt đối không cho phép đi ra ngoài cung điện, mặc dù cung điện này khổng lồ, so với cao ốc lớn nhất trên địa cầu còn rộng lớn hơn, nhưng mà trong cung điện đều là Ma Nhân Ma Vật cường đại, ba người Bạch Thương Đông bị bọn họ nhìn chằm chằm luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ, cho nên cũng không có tâm tư đi lang thang, trò chuyện trong chốc lát, cũng không trò chuyện ra kết quả gì, liền trở về

gian phòng của mình đi nghỉ.

Bạch Thương Đông nằm ở trên giường đá, nhắm mắt lại cũng không ngủ được, suy nghĩ tới chuyện Phương Kiếm Hào cùng Xích Long Hiền Nhân, hắn cũng không muốn ở cả đời trong chỗ quỷ quái Thiên Ma Tràng này, nhưng hắn lại không biết đến cùng là tại sao Xích Long Hiền Nhân lại muốn gϊếŧ hắn, hoặc đòi mạng hắn không chỉ có Xích Long Hiền Nhân.

Bạch Thương Đông đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác là lạ, hình như có chỗ nào đó không đúng, cả người cảm thấy không thoải mái, mở hai mắt ra, lập tức bị làm cho sợ hết hồn.

Chỉ thấy trần nhà ngay phía trên giường đá, một người giống như là con thằn lằn dán ở phía trên, cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông, Bạch Thương Đông mở mắt, bốn mắt lập tức gặp nhau, làm cho Bạch Thương Đông sợ hết hồn, định thần nhìn lại, mới vừa định kêu thành tiếng, nhưng phát hiện ra người dán ở trên trần nhà, lại là Tử Y.

Nhìn thấy Bạch Thương Đông há miệng muốn kêu, Tử Y ra dấu chớ lên tiếng với hắn, sau đó nhẹ nhàng nghiêng người, liền rơi xuống trên giường đá, lúc này Bạch Thương Đông mới nhìn thấy bên trên trần nhà bị Tử Y khoét đi một phiến đá, Tử Y chính là từ bên trong chui ra ngoài.

Sau khi Tử Y rơi ở trên giường đá, dùng ngón tay ở trên mặt giường đá viết mấy chữ: "Đừng lên tiếng, viết chữ."

"Lúc ở trên thềm đá, tại sao không thấy ngươi đâu? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Bạch Thương Đông không kịp chờ đợi viết ra câu hỏi của mình.

"Ngươi không thể ở lại chỗ này, cần phải mau chóng rời đi, nếu không sẽ có nguy hiểm." Tử Y lại không trả lời câu hỏi của Bạch Thương Đông, lại viết xuống một câu nói như vậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »