"Ninh Tuyết, ngươi biết lai lịch hai câu này sao?" Bạch Thương Đông nhìn Ninh Tuyết đang lộ ra vẻ mặt vẻ kinh ngạc hỏi.
Ninh Tuyết có chút không dám xác định nói: "Ta nhớ được hai câu này hẳn là tác phẩm tiêu biểu của Tâm Mộng Hiền Nhân."
"Tâm Mộng Hiền Nhân? Chẳng lẽ chính là vị Hiền Nhân trong truyền thuyết đã biến mất ở trong thanh âm bi thương thiên cổ mấy trăm năm trước, sống không thấy người chết không thấy xác?" Lưu Thiên Thành trợn to mắt nhìn hai câu trên tấm bia đá kia.
Bạch Thương Đông đanh định nhắc nhở bọn họ đừng nhìn vào tấm bia đá, miễn khỏi bị tấm bia đá ảnh hưởng tới tâm tình, nhưng nhìn bộ dáng ba người Ninh Tuyết, hình như cũng không chịu ảnh hưởng, để cho trong lòng Bạch Thương Đông hơi cảm thấy có chút nghi ngờ không hiểu.
"Chẳng lẽ lúc trước Tâm Mộng Hiền Nhân không chết ở bên trong thanh âm bi thương thiên cổ, mà là giả chết núp ở nơi này?" Chu Phong đột nhiên lộ ra vẻ hưng phấn: "Nếu quả thật là như thế, Tâm Mộng Hiền Nhân đã ẩn cư ở chỗ này mấy trăm năm rồi, sợ rằng sớm đã chết, vậy những chí bảo mà hắn mang trên người kia, há chẳng phải là đều ở nơi này."
"Ngươi đang nói tới thanh thần binh Thánh phẩm cấp Hiền Nhân Ngàn Năm Một Giấc Mộng sao?" Ánh mắt của Lưu Thiên Thành cũng sáng lên.
"Coi như Ngàn Năm Một Giấc Mộng chỉ là một truyền thuyết, di sản của một vị Hiền Nhân cũng không phải là chuyện đùa, tùy tiện một món vật phẩm cấp Hiền Nhân, chỉ sợ rằng chỉ là hạ phẩm, đối với chúng ta thì cũng là tài sản vô cùng lớn." Chu Phong vừa nói xong liền định bước lên trên thềm đá.
"Phía trên khả năng là có nguy hiểm." Bạch Thương Đông ngăn cản hắn.
"Nguy hiểm? Có nguy hiểm gì?" Chu Phong trợn mắt nhìn Bạch Thương Đông hỏi.
"Ta không biết, là hắn nói." Bạch Thương Đông chỉ chỉ vào Tử Y.
"Ngươi không biết? Ngươi đương nhiên là không biết, ngươi biết cái gì? Ngươi không biết ngươi là Bạch Thương Đông hay sao? Ngươi không biết là có người đuổi gϊếŧ ngươi hay sao? Ngươi không biết được là sẽ liên lụy tới chúng ta hay sao? Ngươi không biết bọn Liên Sơn đã bị gϊếŧ chết hay sao?" Chu Phong tức giận đẩy Bạch Thương Đông ra: "Nếu như không phải là ngươi, bọn Liên Sơn cũng sẽ không chết."
Tâm tình vốn vẫn một mực kiềm chế bùng nổ, Chu Phong trợn mắt lên nhìn Bạch Thương Đông nói: " Được, ngươi nói phía trên có nguy hiểm, vậy ngươi nói xem chúng ta phải làm gì bây giờ? Ngồi ở chỗ này chờ Phương Kiếm Hào tìm tới gϊếŧ chết tất cả chúng ta hay sao?"
Bạch Thương Đông im lặng không nói gì, theo như lời của Chu Phong cũng không phải là không có đạo lý, đúng là hắn làm liên lụy tới bọn Chu Phong, hơn nữa Tử Y nói dọc theo đường đá đi về phía trước sẽ có nguy hiểm, dọc theo thềm đá đi lên cũng có nguy hiểm, bọn họ căn bản là không có đường để đi, một mực chờ ở chỗ này, sớm muộn cũng sẽ bị Phương Kiếm Hào tìm tới, đến lúc đó vẫn chỉ là một con đường chết.
"Các ngươi là theo ta đi tìm di vật của Tâm Mộng Hiền Nhân, hay là theo bọn họ ở đây chờ chết?" Chu Phong một bước leo lên thềm đá, lại cũng không có chuyện gì xảy ra, lại đi lên thêm mấy tầng bậc thang, vẫn không có chuyện gì xảy ra, lúc này Chu Phong mới bình tĩnh lại, quay đầu nói với Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Lưu Thiên Thành cùng Ninh Tuyết nhìn Bạch Thương Đông một chút lại nhìn Chu Phong cùng hai câu trên bia đá kia một chút, sau khi nghĩ ngợi trong chốc lát, liền chậm rãi đi về phía Chu Phong.
Di sản của một vị Hiền Nhân, cám dỗ đối với bọn họ thực sự là quá lớn.
"Đông... Bạch sư đệ, ngươi cũng đi cùng đi, sớm muộn gì tên Phương Kiếm Hào kia cũng sẽ đuổi tới, ở lại nơi này cũng không an toàn." Ninh Tuyết đứng ở trên thềm đá nói với Bạch Thương Đông.
"Ngươi để ý đến hắn làm gì, hắn lưu lại cũng được, sau khi Phương Kiếm Hào gϊếŧ đi kẻ cầm đầu là hắn, nói không chừng cũng sẽ không tiếp tục đuổi gϊếŧ chúng ta nữa." Chu Phong lạnh lùng nói.
"Bây giờ không phải là lúc so đo những chuyện này, còn không biết trên thềm đá có phải là chỗ Tâm Mộng Hiền Nhân ẩn cư hay không, cũng khó nói là có đúng như Tử Y nói, là một nơi nguy hiểm hay không, bây giờ chúng ta hẳn là nên đoàn kết nhất trí vượt qua cửa ải khó khăn này mới tốt a." Lưu Thiên Thành cũng ở bên cạnh giảng hòa.
"Lời của người điên kia há có thể tin tưởng, nếu không phải là hắn, chúng ta cũng sẽ không rơi vào hiểm địa như vậy." Chu Phong hừ lạnh nói.
"Vậy thì cùng nhau đi lên xem một chút đi." Bạch Thương Đông cũng không nhiều lời, cũng bước lên trên bậc thang.
Dù sao thì nơi này cũng đã là tử địa, xông vào một lần nói không chừng thật sự có thể có đường sống.
Bọn họ dọc theo thềm đá đi lên mấy bước, Bạch Thương Đông nhìn thấy Tử Y cũng theo sau, chỉ là cúi đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Tử Y, có thể nhớ được phía trên này có nguy hiểm gì không?" Bạch Thương Đông đi ở bên cạnh Tử Y hỏi.
Con ngươi đen nhánh như mực của Tử Y nhìn Bạch Thương Đông một chút, sau đó lắc đầu một cái, sau đó lại cúi đầu xuống không biết là lại suy nghĩ chuyện gì.
"Ngươi hỏi hắn cũng vô dụng, không biết rốt cuộc là hắn khờ thật hay là giả ngốc, nói không chừng chính là hắn cố ý dẫn chúng ta tới nơi này, không chừng là có ý gì." Chu Phong tức giận nói.
Ban đầu mấy người còn cẩn thận từng li từng tí đi đường, sợ trên thềm đá có gì đó cổ quái, nhưng sau khi đi một hồi, phát hiện ra thềm đá hoàn toàn không có chỗ nào đặc thù, đừng nói là cơ quan ám khí Ma Nhân Ma Vật gì đó, ngay cả rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng không có một con.
Mấy người giữ yên lặng đi lên trên, nhịp bước cũng nhanh hơn rất nhiều, nhưng mà sau khi đã đi được một lúc lâu, mấy người đều cảm giác có cái gì đó không đúng.
Bọn họ đã leo lên trên thềm đá ít nhất cũng hơn một giờ, ban đầu mặc dù hơi chậm một chút, nhưng dựa theo tốc độ phía sau, bây giờ coi như là một ngọn núi cao mấy ngàn mét, bọn họ hẳn là cũng đã leo lên rồi, nhưng mà ở trên thềm đá này vẫn không thấy được phần cuối, chỉ có những hạt châu hiện ra ánh sáng nhạt kia một mực quanh co hướng lên, giống như là sợi dây ánh sáng nối liền trời đất, giống như là chỉ cần dọc theo nó mà đi là có thể leo tới Thiên Giới vậy.
"Người điên Tử Y kia đâu?" Lúc Chu Phong ngừng đi đứng lại nghỉ ngơi, sắc mặt đột nhiên đại biến.
Ba người bọn Bạch Thương Đông đều biến sắc, bọn họ một mực buồn bực không lên tiếng đi lên trên, Tử Y đi ở phía sau cũng không biết từ lúc nào đã không thấy.
"Ta liền biết tên khốn kia có gì đó quái lạ rồi mà." Chu Phong hận hận nói.
"Ta thấy thềm đá này rất cổ quái, phía trên không biết còn xa nữa không, bây giờ tên Tử Y kia lại mất tích không thấy đâu nữa, chúng ta lui trở về trước đã đi?" Trong lòng Lưu Thiên Thành có chút bồn chồn.
"Trước tiên lui trở về xem một chút, nói không chừng Tử Y chỉ là thể lực không chống đỡ nổi tụt lại phía sau không theo kịp mà thôi." Ninh Tuyết nói.
Trong lòng mấy người đều cảm thấy nơi này có chút cổ quái, liền Chu Phong cũng không kiên trì tiếp tục tiến lên nữa, mọi người lại dọc theo thềm đá quay trở lại, nhưng mà đã đi một hồi lâu, cũng không thấy bóng dáng của Tử Y đâu.
Lần này lại đi được một hai giờ, đến lúc này, sắc mặt của bọn Bạch Thương Đông đều trở nên vô cùng khó coi.
Lúc bọn họ đi xuống, tốc độ nhanh hơn nhiều so với lúc đi lên, nhưng bọn họ đã đi hơn hai canh giờ rồi, còn lâu hơn so với thời gian đi lên, nhưng lúc bọn họ nhìn xuống một chút, phía dưới vẫn là vô tận thềm đá cùng hạt châu tản ra ánh sáng màu nhạt, căn bản là không thấy được thủy đạo lúc tới.
"Không cần đi nữa, chúng ta đã bị đồ vật loại hình ảo thuật vây khốn." Bạch Thương Đông cau mày nói.
Kính Tâm Nhãn thì hắn chỉ luyện thành một chút da lông, nếu không thì đã sớm nhìn ra cái thềm đá này có vấn đề.
"Ngàn Năm Một Giấc Mộng... Nhất định là Ngàn Năm Một Giấc Mộng... Thềm đá này nhất định chính là Ngàn Năm Một Giấc Mộng biến thành..." Ninh Tuyết đột nhiên vui mừng nói.
"Không sai, không sai, nhất định là Ngàn Năm Một Giấc Mộng rồi, nghe nói thanh Ngàn Năm Một Giấc Mộng này của Tâm Mộng Hiền Nhân, chính là nắm giữ lực lượng có thể để người ta đắm chìm trong ảo ảnh hư vọng của giấc mộng, thềm đá này nhất định là Ngàn Năm Một Giấc Mộng biến thành rồi." Chu Phong cũng hưng phấn kêu lên.