Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Phẩm Đạo Thánh ( Dịch )

Chương 21: Tỷ Thí Đạo Thơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Theo ý của ngươi, văn đạo thượng thừa là thế nào?" Kính Trần Hiền Nhân cau mày nhìn Bạch Thương Đông.

"Ngươi muốn thu ta làm đồ đệ, truyền thụ cho ta văn đạo thượng thừa, hiện tại lại hỏi ngược ta như thế?" Khóe miệng Bạch Thương Đông hơi cong lên, sau đó mới nói tiếp: "Cũng được, dạy ngươi cái gì là văn đạo thượng thừa cũng không phải không được, nhưng ta không phải sư phụ ngươi, không có nghĩa vụ dạy ngươi không công, ngươi muốn ta dạy cho ngươi vậy thì phải trả chút phí dạy chứ."

"Ta một lòng cầu đạo, đã mười năm nay chưa bước ra khỏi Kính Thai Đảo, trên người không có vật gì, trừ văn đạo trong lòng ra, sợ rằng không có vật khác có thể cho ngươi." Kính Trần Hiền Nhân lạnh nhạt nói.

"Ta không muốn cái khác, chỉ cần một môn công pháp cấp Thánh phẩm." Bạch Thương Đông nói ra mục tiêu của mình.

Bị vây trên Kính Thai Đảo này, nếu như Kính Trần không chịu dạy công pháp cho hắn thì hắn không có công pháp thể luyện, dù có Chân Mệnh Đạo Ấn Thánh Phẩm cũng thành vô dụng, cả đời này cũng không thể tăng cấp lên Văn Sĩ cấp một. Bây giờ đối với Bạch Thương Đông, công pháp mới là thứ quan trọng nhất.

Thấy Kính Trần Hiền Nhân trầm ngâm không nói gì, Bạch Thương Đông khoát tay nói: "Hóa ra Kính Trần Hiền Nhân được ca tụng là có cảnh giới văn đạo đệ nhất cũng không có gì hơn thứ này, cứ coi như ta chưa từng nói gì là được rồi, ngươi cứ ếch ngồi đáy giếng, coi tiểu đạo không đáng giá một xu này thành là Văn đại đạo rồi tự sướиɠ đi."

"Vậy ngươi nói xem, nếu thật sự có tài năng, ta có thể cân nhắc truyền thụ công pháp cho ngươi." Kính Trần Hiền Nhân nói.

"Vậy thì ngươi không cần suy tính nữa." Bạch Thương Đông bĩu môi khinh thường, đi tới bên cạnh đại thụ, ngồi xuống rễ cây đại thụ, tìm một thế ngồi thoải mái rồi dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như đã hoàn toàn mất đi nói chuyện hứng thú cùng Kính Trần Hiền Nhân, nhưng trong miệng vẫn thấp giọng tự lẩm bẩm: "Bài thơ khó nghe như vậy cũng coi là đại đạo? Còn văn đạo số một Nam Ly? Ta thấy Nam Ly Thư Viện thật sự không có người nào rồi."

"Được, nếu ngươi thật sự có thể nói ra đạo lý khiến ta tâm phục khẩu phục, ta sẽ truyền cho ngươi công pháp Thánh phẩm, nhưng nếu ngươi không nói ra đạo lý có thể khiến ta tin phục thì từ nay về sau ngươi phải đàng hoàng đi theo ta tu hành văn đạo, không thể nghĩ đến những chuyện khác nữa." Có câu nói Phật cũng có 3 phần hỏa, huống chi Kính Trần Hiền Nhân là người hiểu văn đạo nhất ở Nam Ly Thư Viện, cho dù là viện trưởng của Nam Ly Thư Viện cũng cực kì tôn

trọng ông ta, những người khác lại luôn sùng bái, chưa từng có người nào dám coi thường chê bai ông ta như thế, hơn nữa còn bị một Văn Sĩ nho nhỏ chê bai lĩnh vực mà mình am hiểu nhất như thế, cho dù biết rõ là Bạch Thương Đông đang khích tướng, Kính Trần Hiền Nhân cũng không thể không để ý tới hay không hỏi gì.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Được, chúng ta quyết định như thế đi, ông đường đường là Hiền Nhân, đến lúc đó thua cũng đừng chơi xấu." Bạch Thương Đông phủi mông đứng lên từ dưới đất, nói với Kính Trần Hiền Nhân.

"Kính Trần ta không nói dối." Kính Trần Hiền Nhân nhìn Bạch Thương Đông rồi hờ hững nói: "Ngươi nói xem, bài thơ này của ta kém ở chỗ nào hả?"

"Bài thơ này hẳn là ông tự cảm ngộ cùng cảnh giới đúng không?" Bạch Thương Đông hỏi ngược lại.

"Không sai." Kính Trần Hiền Nhân gật đầu.

"Vậy thì khó trách, viết ra bài thơ như vậy cũng không trách ông được, dù sao cảnh giới của ông quá thấp, có thể viết ra bài thơ như vậy cũng coi như đã làm khó ông rồi." Bạch Thương Đông nói với vẻ ông đã làm rất tốt, nhưng thiên phú của ông lại quá kém.

Nếu không phải Kính Trần Hiền Nhân luôn tu thân dưỡng tính chỉ chuyên nghiên cứu văn đạo, đừng nói là một Hiền Nhân, dù chỉ là cái Chân Nhân, lúc này đã bị Bạch Thương Đông chọc tức đến mức nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên từ lâu rồi, đánh một chưởng đập chết Bạch Thương Đông.

"Cũng được, ta cũng làm một bài đạo thơ, ông sẽ rõ ràng cao thấp khác biệt ngay thôi." Bạch Thương Đông đã nhận ra Kính Trần Hiền Nhân là một người chỉ một lòng tu đạo, nếu như bình thường nói phải trái với ông ta, chỉ sợ ông ta sẽ không nghe, chỉ có thể cố thủ với đạo trong lòng mình, chỉ có đánh nát đạo trong lòng của ông ta, khiến đạo tâm của ông ta thất thủ, mới có cơ hội công bằng đối thoại với ông ta.

"Được." Kính Trần Hiền Nhân lạnh nhạt đáp một tiếng.

Bạch Thương Đông đi tới trước kính thạch, nhìn bài thơ được khắc trên đó ra rồi thì thầm: " Thân là cây bồ đề. Tâm như đài gương sáng. Phải luôn lau chùi sạch. Chớ để bụi trần bám."

Sau khi đọc xong, Bạch Thương Đông nhìn về phía Kính Trần Hiền Nhân hỏi "Đây chính là cảnh giới tu đạo mà ngươi theo đuổi? Cho nên ngươi ở ẩn trên hòn đảo này, đóng cửa không ra chỉ theo đuổi văn đạo, cho là như thế sẽ có thể tu được đại đạo?"

"Không sai, tích lũy tháng ngày chăm chỉ tu hành, lúc nào cũng tu luyện đạo tâʍ đa͙σ thân, tự nhiên có khả năng đi lên cảnh giới cao hơn." Cảnh Trần Hiền Nhân lại gật đầu nói.



"Ha ha, vậy ông xem cảnh giới trong bài thơ này của ta một chút xem như thế nào." Bạch Thương Đông khẽ tay một cái, gọi Long Lân Nhận ra nắm trong tay, trực tiếp khắc lên kính thạch kia.

Sắc mặt Kính Trần Hiền Nhân nhất thời đại biến, muốn ra tay ngăn cản nhưng đã không kịp, Bạch Thương Đông cách đó quá gần, động tác cũng quá đột nhiên, Kính Trần Hiền Nhân hoàn toàn không ngờ được Bạch Thương Đông lại muốn khắc thơ mà hắn làm lên kính thạch.

Kính thạch này cũng không quý hiếm gì, thế trên đó có thơ do Thiên Tâm Chí Nhân khắc, cũng là nơi gửi gắm đạo tâm của Kính Trần Hiền Nhân, bây giờ bị Bạch Thương Đông để lại vết tích ở phía trên, giống như đạo tâm của Kính Trần Hiền Nhân lại xuất hiện vết nhơ khiến Kính Trần Hiền Nhân ngơ ngác tại chỗ.

"Ngươi làm gì đấy, còn không mau dừng tay." Thiếu niên kia giật mình kêu to, hắn cũng biết khối kính thạch này quan trong thế nào với Kính Trần.

Bạch Thương Đông lại không để ý tới lời của thiếu niên kia, , tiêu sái khắc bốn câu lên kính thạch, thu dao quay đầu nhìn Kính Trần Hiền Nhân cười nói: "Ông xem bài thơ này của ta đây như thế nào?"

Kính Trần Hiền Nhân vốn đứng ngơ ngác ở đó nhìn Bạch Thương Đông khắc bốn câu thơ, cả người lại càng ngơ ngác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bốn câu thơ kia, ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, chỉ là trong miệng lẩm bẩm thì thầm: " Bồ đề vốn chẳng cây. Gương sáng cũng không đài. Xưa nay không một vật. Bụi trần bám vào đâu?"

Nhìn dáng vẻ Kính Trần Hiền Nhân ngơ ngác ở kia, trong lòng Bạch Thương Đông cười thầm, Kính Trần Hiền Nhân là người chân chính có trí tuệ, Bạch Thương Đông hắn tự nhận còn kém hơn, nhưng người viết mấy câu thơ này, cũng là một đại trí tuệ, hơn nữa đúng lúc là nhằm vào mấy câu thơ kia của Kính Trần Hiền Nhân, Kính Trần Hiền Nhân muốn không phục cũng không được.

Này bài kinh này vốn là giáo lý nhà phật rất nổi trên địa cầu do thượng tọa Thần Tú và Lục tổ Huệ Năng viết, thượng tọa Thần Tú làm chính là bài thơ do Kính Trần viết ra, hai người viết không sai một chữ. Mà Bạch Thương Đông khắc lại chính là bài mà Tuệ Năng làm để đối với Thần Tú, đẩy giáo lý nhà phật lên một cảnh giới mới.

Hai bài này đều được truyền lưu thiên cổ, chỉ là Thần Tú làm bài thơ này chỉ được coi như nền, cảnh giới tự nhiên không bằng bài thơ do Tuệ Năng viết, lúc này Bạch Thương Đông dùng để đả kích Kính Trần Hiền Nhân, Kính Trần Hiền Nhân dĩ nhiên là thua không hồi hộp chút nào.

Mà bài thơ do Tuệ Năng viết này, cũng khiến đạo tâm của Kính Trần Hiền Nhân chấn động, ông ta đứng trước ở kính thạch giống như có thể ngộ ra điều gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bài thơ mà Bạch Thương Đông khắc trên kính thạch, vừa nhìn một lần chính là ba ngày ba đêm, ông ta bất động không nói không ăn không nghỉ, mặc cho gió thổi mưa rơi vẫn không nhúc nhích, cả người lẫn vật đã hóa thành tượng đá.
« Chương TrướcChương Tiếp »