Chương 17: Bán Duyên Quân

"Thiên hạ này dẫu có ngàn thánh vạn hoàng, thế nhưng có thể giải được ý nghĩa trong cái tên của người thì chỉ có một mình ta mà thôi." Bạch Thương Đông nghe nữ tử tuyệt sắc kia nói thế lại không hề kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nhướng mày trả lời.

Bạch Thương Đông trên địa cầu đã quen nhìn cách đối nhân xử thế nên biết rõ, nếu như Ma nhân kia thật sự không muốn cho hắn cơ hội, thì nàng đã không nói chuyện, đã sớm vung kiếm chém chết bọn họ, cần gì phải lãng phí công sức nói chuyện.

"Ngàn thánh vạn hoàng cũng không bằng ngươi, nói như vậy thì hai giới Thánh Ma hẳn là phải tôn sùng một Văn Sĩ như ngươi mới đúng?" Nữ tử tuyệt sắc bĩu môi, cười nhạo nói.

"Nếu bàn về tài văn chương, ở hai giới Thánh Ma này thì dù nói ta là kẻ mạnh nhất cũng không hẳn là không thể." Bạch Thương Đông biết rõ lúc này nhất định không thể yếu thế, chỉ cần hắn lộ ra một chút vẻ sợ hãi, hắn nhất định sẽ bị Ma nhân này xem thường, sợ rằng ngay cả cơ hội biết tên của nàng cũng không có.

Chuyện tự mình thổi phồng này, trên địa cầu luôn thường xuyên nhìn thấy, Bạch Thương Đông nói mà không đỏ mặt một chút nào, dù sao trên địa cầu có rất nhiều cô gái đều dám xưng mình là mỹ nữ mấy ngàn năm mới có gì đó, nếu so sánh ra thì Bạch Thương Đông thổi phồng một chút thế này cũng không coi vào đâu.

"Tài văn chương của ngươi thế nào thì ta không biết, nhưng da mặt này của ngươi mà muốn xưng bá hai giới Thánh Ma lại dư dả rồi." Nữ tử tuyệt sắc cười mà không phải cười nhìn Bạch Thương Đông.

"Nếu ngươi không tin, thì cứ nói ra tên của mình, nếu ta không thể giải ra, muốn đánh muốn gϊếŧ mặc ngươi xử trí." Bạch Thương Đông nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt, nhưng thật ra đều là nói nhảm, Ma nhân kia muốn gϊếŧ hắn đánh hắn mà còn cần chờ hắn không giải được sao.

"Từ trước đến giờ nhân loại luôn hèn hạ vô sỉ và gian trá, ngươi lại là kẻ đứng thứ nhất trong đó." Nữ tử tuyệt sắc vừa nói ra lời này, trong lòng đám người Cung Uyển Vân đều lộp bộp, cho rằng Bạch Thương Đông biến khéo thành vụng.

Ai ngờ nữ tử tuyệt sắc lại đột nhiên thay đổi: "Nhưng nể tình ngươi vừa làm bài thơ tả ngỗng kia cũng có mấy phần linh tính, nếu là cứ gϊếŧ ngươi như vậy, có lẽ trong lòng ngươi cũng không phục."

"Nếu ngươi cứ gϊếŧ ta như vậy, người hối hận sẽ chỉ là chính ngươi. Chỉ sợ không biết ngươi còn phải chờ thêm mấy trăm mấy ngàn năm, mới lại tìm được một người khác có thể giải thích được ý nghĩa trong cái tên của ngươi." Trong lòng Bạch Thương Đông đã ổn định lại, Ma nhân này muốn nói ra tên của nàng rồi.

Ai ngờ kia sắc mặt của nữ tử tuyệt sắc kia lại đột nhiên lạnh xuống, tay ngọc khẽ nâng lên, một ánh kiếm màu đen phá vỡ không gian, trong nháy mắt đã đâm xuyên xương vai Bạch Thương Đông, máu tươi nhiễm đỏ bộ quần áo của Bạch Thương Đông.

"Chỉ là một tên Văn Sĩ, ngươi còn không có tư cách cuồng vọng trước mặt ta, nếu dám nói thêm nửa câu cuồng vọng như vậy, lần sau nhát kiếm này sẽ xuyên thủng trái tim của ngươi." Nữ tử tuyệt sắc nói với vẻ lạnh nhạt.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Không sai, Bạch Thương Đông ta chỉ là một Văn Sĩ, ngày hôm nay cũng không có tư cách cùng tồn tại với ngươi." Bạch Thương Đông đứng trên lưng ngỗng trắng, mặc cho máu tươi từ vết thương chảy ra như suối, nhưng vẫn thờ ơ không sợ hãi, chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào nữ tử tuyệt sắc nói: "Chỉ là ta của hôm nay lại không phải ta của ngày mai, nhưng không có Bạch Thương Đông ta, ngày mai ngươi vẫn là ngươi của hôm nay."

"Ngươi đáng chết." Trên gương mặt nữ tử tuyệt như được phủ băng, nàng quát lạnh một tiếng, mấy trăm con Sư Thủ Viên Thú kia đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng, tranh nhau nhào tới Bạch Thương Đông, mặt hồ bị tác động tạo ra từng đợt sóng cao, trong chớp mắt đã nhào tới trước mặt Bạch Thương Đông, một con xông tới đầu tiên từ trong hồ nhảy lên một cái, mở ra miệng lớn đỏ lòm cắn về phía đầu Bạch Thương Đông.

"Bạch Thương Đông, lần này bị ngươi hại chết rồi, tại sao ngươi lại cuồng vọng chọc giận Ma nhân kia như thế chứ." Đám người Cung Vũ Hải vừa giận vừa sợ.

Bạch Thương Đông lại không để ý tới bọn họ, tay trái khẽ vung lên trong hư không, Long Lân Nhận đã xuất hiện trong lòng bàn tay, hư ảnh Thập Phương Cổ Đế ẩn hiện trên người, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trên lưỡi dao, một âm thanh giống như Long ngâm từ trong chiếc dao vang lên, tiếng vạn thú gầm thét ở bên trong vẫn có thể nghe rõ ràng.

"Vừa gặp gió lớn lại hóa rồng. Cho dù hôm nay Bạch Thương Đông ta vẫn chỉ là vật trong ao, cũng không phải một Ma nhân như ngươi có thể làm nhục." Bạch Thương Đông lớn tiếng hô lên, Long Lân Nhận trong tay cũng điên cuồng chém ra, giống như là cắt đậu phụ vậy, chém con Sư Thủ Viên Thú vừa nhào tới kia thành hai nửa, máu tươi bắn ra bốn phía, hóa thành sương máu rơi xuống trong hồ.

Vừa chém chết một con, đám Sư Thủ Viên Thú đã vọt tới vây quanh ngỗng trắng, cả đám vọt ra khỏi mặt nước cùng há mồm cắn về phía Bạch Thương Đông đứng trên ngỗng trắng.

Ngỗng trắng đột nhiên ngẩng cổ, đôi cánh trắng tinh mở lớn, mấy con Sư Thủ Viên Thú ở hai bên bị hất bay ra ngoài hơn mười trượng mới rơi xuống trong nước.

Ngỗng trắng nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng nó lại là Thánh Thú cấp Văn Sĩ Thánh phẩm, chẳng những có trí lực cực cao, mà còn có kình khí mạnh đến mức có thể so với Văn Sĩ cấp một mạnh nhất, mấy con Sư Thủ Viên Thú này còn kém nó xa, nên lúc này mới đỡ được một chiêu.

"Gϊếŧ!" Bạch Thương Đông quát lạnh một tiếng, mấy con Sư Thủ Viên Thú đang vạch nước nhảy trên không trung rồi xông tới trước kia lại giống như bị một thiết chùy vô hình đánh trúng đầu, thất khiếu chảy máu ngã xuống hồ nước, khiến mặt hồ chấn động tạo ra sóng nước cao mấy trượng.

Nhưng Sư Thủ Viên Thú thật sự quá nhiều, Bạch Thương Đông căn bản không kịp khôi phục kình khí để sử dụng thuật Khẩu Tru lần thứ hai, mười mấy con Sư Thủ Viên Thú đã nhào tới, Long Lân Nhận của Bạch Thương Đông dù có sắc bén hơn nữa nhưng hai đấm cũng khó địch bốn quyền, tuy có ngỗng trắng Thánh phẩm giúp đỡ, nhưng hắn vẫn khó mà địch lại mấy trăm con Sư Thủ Viên Thú, chỉ một lúc nữa là bị Sư Thủ Viên Thú cắn nuốt.

Ai ngờ đám Sư Thủ Viên Thú kia lại đột nhiên giống như thuỷ triều lui lại, trong chớp mắt trên mặt hồ chỉ còn dư lại bóng dáng mặc Thanh Y nhiễm máu, trong tay cầm Long Lân Nhận đứng ngạo nghễ trên lưng ngỗng trắng.



Bạch Thương Đông đưa mắt nhìn nữ tử tuyệt sắc đứng trên sóng biếc, khóe miệng hơi cong lên nụ cười, hắn biết mình đã đánh cuộc đúng, Ma nhân vốn kiêu ngạo, tên của chúng chính là tôn nghiêm của Ma nhân, sao chúng có thể dễ dàng nói cho một kẻ tham sống sợ chết chỉ biết một vâng vâng dạ dạ, ngay cả một chút tự tin cũng không có được.

"Nếu ngươi không thể giải thích được ý nghĩa chân chính trong tên của ta, hôm nay chính là ngày ngươi mất mạng." Nữ tử tuyệt sắc nghiêm nghị, mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông rồi nói: "Nhân loại, nhớ kỹ tên của ta, ta tên Bán Duyên Quân."

Đám người Cung Vũ Hải Mới đã sợ đến mức ba hồn bảy vía đều suýt đã rời khỏi thân thể, cuối cùng nghe thấy nữ tử tuyệt sắc kia nói ra tên của nàng, tất cả đều vui mừng, đồng thời trong đầu bắt đầu tập trung suy nghĩ, hy vọng có thể giải thích được cái tên này.

Nhưng đây chỉ là một cái tên, không có đầu không có đuôi, trong lúc nhất thời bọn họ không thể nghĩ ra được cách viết thế nào, hơn nữa trong lúc liên quan tới cả tính mạng này, suy nghĩ của bọn họ đã hỗn loạn như ma, căn bản không thể bình tĩnh được.

"Bán Duyên Quân!" Bạch Thương Đông hơi ngẩn người, ba chữ kia hắn cũng không xa lạ, là một người Trung Quốc, có rất ít người không biết ba chữ kia.

"Nhân loại, trả lời ta, tên của ta có ý gì?" Ánh mắt Bán Duyên Quân như kiếm, giống như đâm xuyên qua linh hồn Bạch Thương Đông, trực tiếp thấy rõ suy nghĩ của Bạch Thương Đông.

"Bán Duyên Quân... Bán Duyên Quân..." Bạch Thương Đông không trả lời Bán Duyên Quân, chỉ nhẹ giọng đọc hai lần.

"Trả lời ta." Bán Duyên Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông, dường như chỉ cần một lời không hợp là nàng sẽ xông lên chém đầu Bạch Thương Đông xuống.

Bạch Thương Đông lại không thèm nhìn ánh mắt sắc bén Bán Duyên Quân, bàn tay vỗ nhẹ ngỗng trắng, ngỗng trắng xoay người chậm rãi bơi về bờ hồ.

Khi Bán Duyên Quân giận dữ muốn giơ tay lên chém ra một kiếm gϊếŧ Bạch Thương Đông, lại nghe thấy giọng Bạch Thương Đông chậm rãi truyền tới: " *Từng qua biển lớn, không gì nước. Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.Lần lữa khóm hoa lười để ý. Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây."

*: Bài thơ Ly Tứ Kỳ- Nguyên Chẩn

Bán Duyên Quân đứng ở đó, ngay cả cánh tay giơ lên cũng quên buông xuống, trên trán đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu đen, một chú ấn thần bí quỷ dị nổi lên, khiến nàng không thể tự khống chế ngửa đầu lên, Ma Diễm kinh khủng từ trong chú ấn phóng lên cao, trong phút chốc bắn vào chân trời, kéo dài mấy chục giây mới dần dần tiêu đi, khi Ma Diễm tiêu tan, chú ấn cũng ầm ầm tan vỡ, cả người Bán Duyên Quân đều giống như được lột xác vậy.