"Tiểu Hy..."
" Ai vậy?"
" Là ta..."
Trước mặt nàng là một nam nhân khoảng 30 tuổi, vận một thanh y liêm khiết, tóc được búi gọn ra sau để lại hai lọn tóc mai làm người đó thêm chững chạc, già dặn.
" Phụ thân!!!"_ Nàng bật thốt lên rồi thân thể như bị mê hoặc mà không chần chừ tiến thẳng đến chỗ người đó...
...nhưng nàng không thể chạm vào người đó mà đi xuyên qua người...
" Phụ thân..."_ Tay nàng run run giơ lên như muốn chạm Nhạc Kiện nhưng lại không thể chạm vào.
" Con đừng buồn... ta luôn dõi theo các con"_ Ông cười buồn.
Nàng nhìn theo ánh mắt ông nhìn xuống thắt lưng nàng, nơi có treo mảnh ngọc bội...
" Có một phần linh thức của ta ở trong đó, ta mong nó có thể bảo vệ con và tiểu Kỳ"
"...."_ Nàng nghẹn ngào không nói nên lời.
" Ta xin lỗi vì đã bỏ rơi các con mà đi trước, ta có lỗi với các con, có lỗi với Y nhi"_ Ông đau lòng nhìn nàng.
Nàng lắc đầu... không phải lỗi của phụ thân...
" Con sẽ bắt những người đã hại chúng ta phải trả giá tất cả"_ Mắt nàng hằn lên tia thù hận.
" Ta không cần trả thù... ta chỉ con của ta có cuộc sống hạnh phúc, đừng để hận thù làm che mờ mắt"
" Phụ thân!"_ Nàng hoảng hốt khi thấy ông đang mờ dần đi
" Hazzz thời gian của ta sắp hết rồi. Tiểu Hy nhớ phải sống tốt, chăm sóc tốt cho đệ đệ con"_ Ông mơ hồ nhìn bàn tay đã biến mất nên đã nhanh chóng dặn dò vài câu... dần dần cả người ông tan biến thành mây khói.
" Không! Người đừng đi"_ Nàng lấy tay bắt lại đám khói trắng đó nhưng không còn gì cả...
Nàng bừng tỉnh lại... đôi thủy mâu đã đầm đìa nước mắt từ lúc nào. Nàng vùi lấy từ thắt lưng mảnh ngọc bội và ôm nó vào trong lòng.
Phụ thân... người hãy ra đi thanh thản. Nữ nhi sẽ hoàn thành mọi tâm nguyện của người...
....................................................
Sau giấc mộng nàng không thể ngủ lại được vì thế nàng đã đi ra ngoài tập thể dục...
Hộc hộc...
Cuối cùng cũng hoàn thành 30 vòng sân... nàng đứng dựa vào thân cây gần đó rồi tu uống ngụm nước mát lạnh.
" Ngươi đang tập luyện sao?"_ Hoàng Việt Minh bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau.
" Ừm. Còn điện hạ?"_ Nàng lễ phép đáp lại.
" Ngươi không cần lễ nghi như vậy với ta, cứ như bình thường đi"
" Vâng sư huynh"
Hắn định nói nàng không cần gọi hắn là sư huynh thì lại bị nàng cắt ngang.
" Gọi như vậy hợp lý hơn, dù sao huynh cũng là tiền bối đi trước. Ta không muốn mọi người dị nghị"
" Hazzz ngươi muốn sao cũng được"_ Hắn thở dài.
" Sáng sớm như vậy huynh ra đây làm gì?"
" Ta tập luyện"
Nàng gật đầu tỏ ý đã hiểu.
" Ngươi..."_ Hoàng Việt Minh ấp úng nói.
" Sư huynh có chuyện gì muốn nói?"
" Dạo này ngươi sống tốt chứ?"
" Vâng, tốt hơn rất nhiều"
" Sao lúc đó ngươi không đến tìm ta?"_ Hắn ra giọng trách móc.
Nhớ lúc hắn nghe tin nàng đoạn tuyệt với Lâm gia rồi bỏ đi mất, hắn đã rất hoảng hốt, còn sai rất nhiều người đi tìm tung tích của nàng nhưng nàng hoàn toàn mất biệt...
Hắn vừa lo lắng vừa giận nàng... tại sao lúc nàng gặp khó khăn thì nàng không lúc nào nàng nhớ đến hắn?! Hắn biết tính cách nàng không muốn dựa dẫm vào người khác nhưng ít nhất nàng cũng phải nhớ đến một người bằng hữu là hắn chứ???
Mất tung tích của nàng hơn tháng trời nhưng hắn vẫn nuôi hy vọng rằng sẽ được gặp nàng một lúc nào đó, hắn vẫn không ngừng tìm kiếm nàng.
Đến khi ngày nhập học của Quốc Hinh học viện hắn không ngờ lại được gặp nàng... mọi lo lắng, giận hờn đều tan biến...
Nàng vẫn như cũ... tinh nghịch, năng động, xung quanh nàng có rất nhiều người vây quanh nhất là nam nhân.
Vậy mà... hắn không thể nào trách nàng, giận nàng được.
Bởi vì ngay từ lần đầu gặp nàng hắn đã biết hoa đào của nàng rất rất nhiều...mà hắn thì không thể nào giam cầm nàng được.
Hắn không muốn nàng hận hắn.
Nhạc Phượng Hy nhìn lại bộ dáng của hắn, dường như hắn đã ốm đi rất nhiều, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi... Nàng nhất thời chạm vào mắt hắn... tận sâu trong đôi mắt ấy là nỗi nhớ thương da diết...
Thịch!
Tim nàng bỗng nặng trĩu... nàng bị gì vậy nè?~
Nàng cố bình tâm lại... tại sao nàng lại dễ dàng bị lay động cảm xúc như vậy chứ?!
" Lúc đó... ta có việc gấp nên không kịp từ biệt mọi người"
" Vậy tại sao không gửi thư?"
"...."
" Ngươi không tin tưởng ta?"_ Giọng nói hắn có phần mất mát, thất vọng.
" Kh-không phải..."_ Tự nhiên tim nàng đau nhói lên, không phải nàng không tin Hoàng Việt Minh mà vì... nàng kiêng dè địa vị của hắn. Nàng không muốn hắn vì nàng mà dấn thân vào mâu thuẫn của các gia tộc được... đó là điều kiêng kỵ của người hoàng tộc.
" Hóa ra ngươi ở đây à?"_ Bạch Khinh Lục bước đến. Hắn phát hiện nàng cũng đứng đó, mắt hắn sáng lên.
" Ô!!! Đây không phải là sư đệ Lãnh Phi đã đánh thắng Lâm Như Tuyết sao???
" Chào Bạch sư huynh"_ Nàng đáp lễ.
" Ta thấy ngươi rất giỏi a~ đánh Lâm Như Tuyết kia đến giờ còn chưa xuống giường được! Khi nào rãnh đấu với ta một trận đi!!!"_ Bạch Khinh Lục rất tự nhiên choàng vai nàng nói chuyện.
Hoàng Việt Minh mặt đen như nhọ nồi tách mạnh Bạch Khinh Lục ra khỏi Nhạc Phượng Hy.
" Ai da! Minh à~ để ta thân mật với tân sư đệ một chút đi, lát nữa ta bù lại cho ngươi nha~"_ Bạch Khinh Lục chớp chớp mắt nói, tay vẫn kiên định ghì chặt cổ Nhạc Phượng Hy.
" Ngươi thôi ngay giọng điệu đó trước khi ta nổi giận"_ Hoàng Việt Minh gằn giọng nói.
" Thôi thôi đừng giận mà~" Bạch Khinh Lục vẫn chu miệng làm nũng.
" Bạch Khinh Lục, ngươi đừng đùa nữa"_ Đông Phương Triệt xuất hiện.
" Hahaha... Minh, ngươi thật không có khiếu hài hước mà, như thế làm sao hấp dẫn nữ nhân được chứ"_ Bạch Khinh Lục trêu chọc.
" Ngươi buông cái tay ra khỏi nàng ngay!!!"_ Hoàng Việt Minh nãy giờ vẫn khó chịu nhìn cái tay Bạch Khinh Lục tiếp xúc thân mật trên vai nàng.
" Ta với tiểu sư đệ trò chuyện với nhau liền can gì đến ngươi?"
" Nam.nữ.thụ.thụ.bất.tương.thân"_ Hoàng Việt Minh nhấn mạnh từng chữ.
" Hả???"_ Bạch Khinh Lục ngơ ngớ.
" Ngươi là nữ nhân?"_ Đông Phương Triệt nhìn vào nàng hỏi.
" Ta là Nhạc Phượng Hy"_ Nàng thở dài nói. Nãy giờ có ai cho nàng nói chuyện đâu~
" Nhạc Ph...ưm ưʍ..."_ Bạch Khinh Lục hét lên thì nàng nhanh chóng bịt mồm hắn lại.
" Thân phận của ta hiện giờ không thể để lộ được"_ Nàng giải thích.
Khi Bạch Khinh Lục gật đầu tỏ ý đã hiểu thì nàng mới chịu bỏ tay xuống.
Hoàng Việt Minh nhanh kéo tay nàng lại rồi lấy khăn lau sạch tay nàng...
"°_°"_ Nhạc Phượng Hy đơ người.
"-_-"_ Đông Phương Triệt
"T_T"_ Bạch Khinh Lục than thầm... bộ hắn bẩn lắm sao, sáng thức dậy hắn đã vệ sinh sạch sẽ rồi mà~
Nhạc Phượng Hy giật mình rút tay lại, ngại ngùng nói.
" Cảm ơn...ta... ta phải trở về rồi, gặp lại sau"_ Vừa dứt lời nàng liền chạy đi.
Hoàng Việt Minh thở dài nhìn nàng chạy trốn... hắn đã làm cho nàng sợ rồi, hành động ấy... hắn làm trước khi suy nghĩ nên... hazzz -_-
" Có thật đó là Nhạc Phượng Hy?"_ Bạch Khinh Lục hỏi lại một lần nữa.
" Chỉ nhìn hành động vừa rồi của Minh là có thể tự trả lời"_ Đông Phương Triệt nhún vai nói, mắt liếc sang Hoàng Việt Minh.
" Về"_ Hoàng Việt Minh bực dọc quay lưng đi.
Hai người còn lại cũng đi theo sau...
Ở khuất trong cánh rừng có một bóng người...
Lãnh Minh Dực đã chứng kiến hết mọi chuyện...hắn cau mày nhìn bóng lưng Hoàng Việt Minh.
Quả nhiên giao tâm đối với tên đó cũng có tác dụng... nhưng hình như hắn ta không phát hiện ra thì phải?!
Dường như hắn ta có thần tích của Hoàng Long bảo hộ nên hắn không thể nào xâm nhập tinh thần hắn ta được... hơn nữa hắn còn bị Hoàng Long đe dọa đến hồn phách cũng bị tổn thương.
Tên thái tử kia có Hoàng Long bảo hộ nếu vô tình không kiềm chế được có thể gây hại đến nàng... còn chưa kể đến hắn ta là tình địch khá mạnh đối với hắn.
Tốt nhất hắn không để nàng tiếp xúc nhiều với hắn ta.