" Thiếu gia! Tại sao người lại muốn đến đây? Nơi này bề ngoài nhìn rất thanh khiết nhưng ẩn bên trong lại toát lên chướng khí rất nặng. Tiểu nhân lo sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của ngài"
" Trước đây ta từng nói với ngươi rồi, mỗi đêm ta luôn nghe thấy có tiếng nói nhắc ta phải đến nơi này. Lão đạo sư kia cũng nói ta nên tự mình tìm hiểu, không phải sao?"
" Thiếu gia..."
" Vũ Mặc! Ngươi về đi! Ngươi cứ càm ràm mãi như vậy, phiền quá đi!"
Vũ Mặc thầm khóc trong lòng. Có một chủ nhân ham chơi như vậy, kẻ tôi tớ như hắn muốn quản cũng quản không được.
Phong Liên Khanh vuốt lọn tóc xỏa trước mặt, mắt hoa đào nhìn tòa điện trắng ngà tỏa hào quang sáng chói.
Thần Điện sao? Hắn thật tò mò cái đám tự xưng thần này bản lĩnh thế nào.
........................................................................
" Công chúa, chúng ta phải làm như vậy sao? Quỷ Vương đã ra lệnh cấm..."
Choang!!!
Yêu Cảnh Ly đập ly rượu vào đầu tùy tùng.
" Ngươi muốn phản ta?"
" Thuộc hạ không dám"
" Cút"
Yêu Cảnh Ly nửa nằm nửa ngồi trên giường, khi đám thuộc hạ lui ra hết, ả khẽ lấy từ dưới gối lên một mảnh vải màu tím, ả đưa mảnh vải gần mũi mà hít ngửi.
" Dực... ta thật nhớ chàng"
Tương truyền từ xa xưa nói rằng chỉ có Thần Nữ mới có tư cách sánh vai cùng Thần Tử. Lãnh Minh Dực đích xác là Thần Tử vậy thì ả phải là Thần Nữ của chàng.
Thần Giáo trên nhân gian đang loan truyền tin Thần Nữ đã xuất hiện,không lâu nữa sẽ được ban thần lực và Thiên Bảo, chính thức trở thành Thần.
Yêu Cảnh Ly cất mảnh vải vào trong ngực áo rồi khẽ bước xuống giường.
Ả sẽ đến đó gϊếŧ chết Thần Nữ, đánh nàng ta hồn bay phách tán rồi đoạt lấy thần thể bất tử ấy. Ả sẽ trở thành Thần Nữ.
Rồi Lãnh Minh Dực sẽ yêu ả.
........................................................................
Lâm Như Tuyết ngâm trong hồ, toàn thân được bao bọc bởi ánh sáng bảy sắc huyền ảo.
Đến khi ánh sáng tắt đi, Lâm Như Tuyết mở mắt ra, tay thanh mảnh vớ lấy áo lụa vắt bên cạnh khoác hờ lên người.
Lâm Như Tuyết khẽ cười nhìn mảnh gương vỡ trên tay.
Mảnh gương trong phút chốc liền tan thành bụi.
Lâm Như Tuyết ngửa cổ cười sảng khoái. Nàng đã hoàn toàn dung nhập sức mạnh của Nhạc Phượng Hy.
Bây giờ chỉ còn Nữ Thần đứng đầu Thần Giáo. Khi đại lễ diễn ra biến nàng thành Thần, nàng sẽ nhân cơ hội đoạt luôn sức mạnh của bà ta và quyền vị.
Lúc đó sẽ còn ai có thể mạnh hơn nàng đây?!
Không chừng ngay cả Tề Ngọc cũng không dám đấu lại nàng.
" Tuyết nhi, ta thật nhớ nàng"_ Một bóng người thoắt một cái liền xuất hiện sau lưng Lâm Như Tuyết ôm chầm lấy nàng ta.
" Thái tử sao lại đến đây?"_ Lâm Như Tuyết không quay đầu lại nhìn nhưng nàng ta biết rõ người sau lưng là ai.
Đại hoàng tử của Thương Vũ quốc hiện đã trở thành thái tử - Nguyệt Thành.
" Nàng nghĩ sao hửm?!"_ Nguyệt Thành tham lam hít hương thơm dịu nhẹ tỏa trên người mỹ nhân, bàn tay thăm dò vào trong làn áo lụa.
" Sao chàng đến không báo cho ta biết trước? Bên triều đình thế nào rồi, có phải lão hoàng đế đã chịu nhường ngôi lại cho chàng rồi không?"_ Lâm Như Tuyết dựa hẳn lên người hắn tận hưởng lửa dục do nam nhân này mang lại.
Nàng tóm được người này lại giúp hắn đoạt lấy vương quyền, thế thì chẳng khác nào nàng đã nắm trong tay cả một quốc gia.
Nhiều hơn nữa... quyền lực... nàng muốn nhiều hơn nữa!!!
" Binh quyền đã nằm trong tay ta, nàng còn lo ta không lên ngôi được sao?"_ Nguyệt Thành bất chợt nhéo mạnh nhũ hoa.
" Ưm"_ Lâm Như Tuyết bị kí©h thí©ɧ mà cong người, miệng nhỏ khẽ rêи ɾỉ.
Nguyệt Thành cúi xuống chiếm lấy đôi môi nhỏ ấy, tay nhanh nhẹn cởi bỏ lớp áo lụa mỏng manh. Một thân thể mỹ miều hiện lên trước mắt gã kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ dưới thân. Gã bế mỹ nhân đi xuống hồ tắm.
Hai người ôm nhau triền miên trong hồ nước. Hơi nước bốc lên hòa quyện với hương vị ái tình.
Cơ Diệc đến bên cửa thì nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ bên trong. Hắn nhắm chặt mắt lại đè nén cảm xúc khó chịu.
Hắn biết nam nhân trong đó là ai. Hôm nay thái tử Thương Vũ quốc đích thân dẫn quân mang đến rất nhiều lễ vật để chúc mừng Thánh Nữ sắp trở thành Thần.
Ngoài Cơ Diệc hắn và Tề Ngọc, Lâm Như Tuyết còn có rất nhiều nam nhân bên ngoài, vì vậy hắn cũng không ngạc nhiên gì khi có Nguyệt Thành trong số đó.
Cơ Diệc hít sâu gõ cửa.
" Ai?"_ Giọng nói hơi khàn vang lên nhưng vẫn không giấu được vẻ ái mị tràn đây dục tình.
" Thánh Nữ, đã có tung tích của Nhạc Phượng Hy"
Bên trong liền nghe một vài tiếng động còn có tiếng Nguyệt Thành chửi tục.
" Vào đi"_ Tiếng Lâm Như Tuyết một lần nữa vang lên.
Cơ Diệc lạnh lùng bước vào, mắt dán lên thân thể đã được ăn mặc chỉnh tề, mái tóc đen óng còn ướt chảy xuống những giọt nước nhỏ.
Nguyệt Thành ngồi bên cạnh, sắc mặt có chút tức giận nhìn hắn.
Làm sao gã không tức giận được cơ chứ!? Có nam nhân nào còn chưa kịp thỏa mãn lại bị phá đám giữa chừng mà không tức giận???
Lần nào cũng vậy. Chỉ cần nàng nghe đến cái tên "Nhạc Phượng Hy" liền bỏ mặc hết tất cả chỉ quan tâm duy nhất một người đó.
Gã thật không hiểu. Nhạc Phượng Hy chỉ là một nữ nhân không biết quy tắc, nam không ra nam, nữ không ra nữ. Gã chỉ gặp nữ nhân đó một lần ở Thương Vũ, lúc đó nàng ta đang giả nam trang thu hút mọi ánh nhìn của các nữ nhân khác làm gã có phần khinh thường.
Sau đó gã lại nghe được tin Lãnh Phi thực ra là một nữ nhân lại còn là một mỹ nhân đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nhưng khi đó gã đã gặp được và say mê Lâm Như Tuyết như điếu đổ, trong mắt gã, không ai có thể đẹp và hấp dẫn bằng mỹ nhân Lâm Như Tuyết.
Chỉ là gã không được tận mắt nhìn thấy Nhạc Phượng Hy mặc nữ trang. Nếu không gã không thể nào biết được Lâm Như Tuyết so về nhan sắc tuyệt đối không để sánh được với Nhạc Phượng Hy, so về thực lực lại càng không thể bàn tới.
" Nhạc Phượng Hy đã đến ranh giới Thánh Địa"
Tâm trạng Lâm Như Tuyết trầm hẳn. Cuối cùng ả vẫn không ngăn được Nhạc Phượng Hy đến được đây.
Được thôi! Đã đến rồi thì cũng tốt, ả sẽ cho nàng ta chứng kiến khoảng khắc ả trở thành Thần Nữ đứng trên thiên hạ này.
........................................................................
" Cô nương, chúng tôi chỉ có thể đưa cô đến đây thôi"_ Thuyền buôn thông báo. Thánh địa không phải ai muốn vào cũng được. Người không phận sự luôn bị lẫn quẩn trong lớp sương mù này mãi không thể đến được bờ.
" Đa tạ"
Nhạc Phượng Hy nhìn thấy đất liền thấp thoáng sau màn sương mù.
Nàng vẫn là nên đợi người đến rước.
" Là ai đến xâm phạm Thánh Địa?"
" Nhạc Phượng Hy của Minh Lãm quốc đến diện kiến"
Đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng đáp lại thì bỗng sóng biển đột nhiên vỗ mạnh làm thuyền buôn không khỏi chao đảo.
Tức khắc trong đám sương trắng ấy lại tách ra làm hai, ở giữa xuất hiện một con thuyền trắng, buồm lớn căng lên hiện ra ký hiệu đặc trưng của Thần Giáo.
Trên thuyền có hai thần sứ toàn thân bao trùm khoác áo trắng, không nhìn rõ mặt. Nhạc Phượng Hy thầm xác định thực lực đối phương. Cả hai người đều đạt đến Linh Thần.
Linh Thần chỉ làm người gác cửa thì bên trong Thần Giáo còn có cường giả thế nào nữa đây???
Nàng đưa một phong thư chứng minh thân phận cho họ.
" Đã xác nhận thân phận khách mời Nhạc Phượng Hy, mời lên thuyền"_ Một trong hai người lên tiếng, nàng nhận ra trong giọng nói có phần cứng nhắc, cứ như một cái vỏ không hồn vậy.
Nhạc Phượng Hy một lần nữa cảm ơn đám thuyền buôn đã giúp đỡ rồi bước lên thuyền lớn.
Thuyền đi đến đâu sương mù liền phân tán đến đó, tự động mở ra một con đường tiến thẳng vào đất liền.
Nhạc Phượng Hy khẽ nhíu mày. Ở đây có nguồn linh khí rất dồi dào nhưng lại có dấu hiệu biến động.
Rõ ràng linh khí nơi đây không hề tinh khiết như trong lời đồn. Ngay cả đóa Mẫu Đơn mới thức tỉnh của nàng càng muốn quay mặt đi không thèm để ý đến nguồn linh khí này.
Bước đến cổng điện, lớp sương mù đã không còn thay vào đó là cả một tòa điện to lớn, hoành tráng. Mắt nàng bỗng nhiên đau lên, Nhạc Phượng Hy khó chịu lấy tay che lại. Bỗng nhiên có vài hình ảnh mờ nhạt xuất hiện như thể chính nàng đang tận mắt nhìn thấy.
Đó là một bàn tay đang nâng ly rượu màu đỏ tươi, khẽ lắc làm chất lỏng màu đỏ ấy sóng sánh lên thành ly. Sau đó bàn tay đó đưa chiếc ly lại gần như đang đưa lên miệng uống sau đó lại dời tay ra với chiếc ly rỗng không, chỉ còn lại vài giọt đỏ vươn trên thành ly.
Nhạc Phượng Hy lập tức cong người nôn khan. Mặc dù nàng không đích thân uống nó cũng không cảm nhận ra hương vị đó nhưng... đôi mắt đang đau rát của nàng đang mách bảo nàng biết đó là gì.
Cảm giác hưng phấn đó, ánh mắt thèm thuồng nhìn ly rượu sánh đỏ ấy.
Máu!
Chính là máu người!!!
" Hừ! Yếu ớt thế này mà cũng được mời đến đây sao?"_ Một giọng nói giễu cợt vang lên.
Lâm Cơ Phục - Thánh Tôn cai quản Huyền Văn Thần Điện cao nghễ đứng nhìn nàng như nhìn một vật thấp hèn.
Ông không ngờ nha đầu này lại có thể làm Lâm gia một hồi đầu rơi máu chảy. Nhưng ông lại không thương tiếc gì thay cho Lâm Hoành, đó là do ông ta quá ngu ngốc, luôn làm hỏng việc lớn. Khá may tiểu Tuyết của ông không bị vướng phải hậu họa của Lâm Hoành.
Nhớ đến tiểu Tuyết, ông lại một bụng nhớ nhung, gần đây con bé luôn bế quan trong phòng không muốn gặp ai cả, ngay cả ông. Mặc dù tiểu Tuyết có quan hệ họ hàng cùng huyết thống nhưng ông không thể cưỡng lại sức quyến rũ trên người tiểu mỹ nhân ấy được. Khi ông lần đầu gặp con bé, nó đã vô cùng hấp dẫn ánh mắt ông. Sau đó con bé giữa đêm vào phòng ông cầu an ủi, ông nhìn tiểu mỹ nhân chậm rãi cởi từng lớp y phục rồi ánh mắt lấp lánh nhìn ông. Cuối cùng ông chìm hẳn vào những đêm hoan tình đến nghiện. Ông biết con bé muốn ông giúp nó gia nhập vào Thần Giáo ông liền đáp ứng, ông còn từng bước nâng đỡ nó đến danh vị như ngày hôm nay.
Vì vậy ông luôn biết cái tên Nhạc Phượng Hy luôn là cái gai ghim sâu trong lòng tiểu Tuyết. Con bé một lòng muốn nha đầu đó chết nhưng dường như nha đầu đó luôn may mắn thoát chết.
Lần này hãy để ông muốn xem nha đầu đó còn được may mắn khi đối diện với ông nữa không?! Chính tay ông sẽ nhỏ bỏ cái gai này!!!
Cơn đau bỗng dưng biến mất, Nhạc Phượng Hy nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn vị đối diện trước mặt.
Người này... trong ký ức nàng chưa từng gặp ông ta.
Tại sao vừa mới gặp mặt, ông ta lại tỏ thái độ thù địch với nàng thế này?
Khoan đã!? Nhìn ông ta có vài phần giống với Lâm Hoành.
A! Nàng nhớ lúc nàng giả dạng làm cướp đến phá Lâm gia, Lâm Hoành hình như có nhắc đến một vị là cái gì mà chủ điện gì đó của Thần Giáo.
Chắc là vị này rồi!!!
Vừa mới đặt chân đến đây, còn chưa bước vào cửa mà đã được vị đại nhân tai to mặt lớn của Lâm gia đến chào đón rồi.
Không chừng muốn vào sâu bên trong Thần Giáo thì nàng còn phải vượt qua khá nhiều chướng ngại như thế này... nhỉ!?
Lâm Cơ Phục từ khi nhìn thấy Nhạc Phượng Hy ngẩng đầu lên, lộ ra dung nhan kiêu diễm như ngọn lửa đang bùng cháy, đôi thủy mau trong suốt nhưng lại sâu thẳm như muốn hút hồn ông vào đó.
Ông hít sâu. Ông chưa bao giờ được nhìn thấy một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thế này. Cuối cùng ông đã hiểu tại sao tiểu Tuyết của ông lại luôn có hiềm khích với nha đầu này rồi.
Tuy nhiên, mỹ nhân này lại mang dung nhan làm cho người khác mê đắm nhưng lại không dám với tới, cứ như một đóa hoa nở rộ, tỏa ra mùi hương hấp dẫn nhưng xung quanh lại có rất nhiều gai độc có thể đâm chết người nào đến gần. Khác với tiểu Tuyết xinh đẹp, quyến rũ lại ngọt ngào, đặc biệt là luôn biết làm thế nào cho nam nhân thoả mãn.