- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ
- Chương 187: Luyện Cổ Thuật
Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ
Chương 187: Luyện Cổ Thuật
Nhạc Phượng Hy hơi nhíu mày, nhận thấy nguy hiểm trước mặt, trong lòng hơi khẩn trương.
Nếu hắn thật sự ra tay với nàng thì với thực lực của nàng bây giờ hoàn toàn không thể đánh lại hắn.
Đoan Hiên cong bàn tay lại, giơ móng vuốt định tấn công thì bất chợt có tiếng gọi đằng xa vang lại.
" Tỷ tỷ!!! Thật may là tỷ còn ở đây"_ Cậu bé lúc nãy va vào nàng lon ton chạy đến, bên cạnh dắt theo một bé gái nhỏ tuổi hơn cậu và một ông lão già khọm đang chống gậy. Hướng bọn họ đứng chỉ thấy hai bóng người đứng chếch nhau sau ánh hoàng hôn đỏ rực vì vậy họ không thấy được hành động đầy sát ý của Đoan Hiên.
" Trưởng thôn! Đây là vị tỷ tỷ mà cháu đã kể. Tỷ ấy nói là bị gặp nạn trên biển mới đến đây"
" Tỷ tỷ, đây là phu quân của tỷ hả? Nhìn hai người thật đẹp đôi"_ Cô bé mắt sáng rỡ nhìn Đoan Hiên. Lần đầu tiên cô bé được nhìn thấy cặp đôi có nhan sắc đẹp hút hồn đến như vậy a~
Đoan Hiên còn đang suy nghĩ có nên giải quyết luôn ba người này không thì bất chợt một cánh tay mảnh mai níu lấy tay hắn ôm lại.
" Đúng vậy, chúng ta mới thành thân muốn ra biển du ngoạn nhưng không may gặp bão lớn mà trôi dạt đến đây"_ Cả người nàng dựa sát vào hắn, đầu nghiêng lên vai hắn tỏ vẻ rất thân mật nhưng thật ra nàng đang ráng gồng sức tay ngăn cản sát ý của hắn.
Đoan Hiên chỉ trong phút chốc đã áp chế con ác ma quay về phong ấn. Trong lòng tràn ngập cỗ ngọt ngào ấm áp.
Nàng vừa nói hắn và nàng mới thành thân.
Nàng vừa thừa nhận hắn là phu quân của nàng.
Nhạc Phượng Hy thấy người bên cạnh đang thả lỏng dần, nàng thầm thở phào.
Đã mù mà còn phải canh chừng hắn nổi sát tâm. Ôi thật mệt tim quá! TДT
Đoan Hiên mỉm cười gật đầu chào hỏi lão trưởng thôn, còn thấy rất hài lòng với câu hỏi rất hay của cô bé nên đã tặng cô bé một chiếc vòng bạch kim làm cô bé vui đến nỗi cười tít cả mắt.
Lão trưởng thôn cẩn trọng hỏi thăm vài điều sau đó dần thả lỏng nói.
" Hai vị hẳn là không tìm được nơi ở. Ta thấy hai vị nên vào thôn chúng tôi nghỉ ngơi một thời gian"_ Ông lão khẽ nhìn nàng, đúng như lời tụi trẻ nói, vị cô nương này đang bị thương, mắt lại mù lòa. Ông vốn hơi nghi ngờ thân phận của hai vị khách mới đến này nên mới muốn đến xem thử, nếu họ quả thật cần giúp đỡ thì ông cùng người dân trong thôn cũng không ngại mà giúp họ.
Người dân trong thôn vô cùng nhiệt tình đón tiếp nàng và hắn.
" Hai vị cứ tự nhiên ở đây"
Mẹ của cô bé Mạt Mạt dẫn nàng và hắn đến một căn phòng nhỏ, ở đó chỉ đơn giản có một bộ bàn ghế đơn sơ và một cái giường gỗ, có lẽ mẹ của Mạt Mạt đã dọn dẹp, trải sẵn cho một bộ chăn gối làm bằng vải bông.
" Đa tạ"
" Đừng khách sáo, các vị đã cho Mạt Mạt món quà quá quý giá,chúng ta cũng chỉ có thể đền đáp như vậy thôi"
" Cô bé xứng đáng nhận được món quà này"_ Đoan Hiên nói còn nhẹ nhàng vỗ đầu Mạt Mạt đầy cưng chiều. Mạt Mạt cười tít cả mắt, được ca ca đẹp trai tặng quà còn khen bé làm bé rất vui a.
" Được rồi, để ta nấu bữa tối rồi gọi các vị ra dùng bữa"
" Con đi phụ mẹ"_ Mạt Mạt tí tởn đi theo.
Nhạc Phượng Hy đưa hai tay ra phía trước dò đi từ từ. Tay chạm vào mặt bàn rồi hạ tay xuống tìm được ghế ngồi.
" Ngươi vừa rồi muốn gϊếŧ ta"_ Nàng lãnh đạm nói.
Một vòng tay ôm từ sau lưng nàng.
" Ta xin lỗi"_ Hắn còn quá yếu, không thể khống chế được ác ma kia. Suýt chút nữa hắn đã...
" Có thể nói cho ta biết được không?"_ Nàng thở dài, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn.
" Linh hồn của ta là một loại phong ấn"_ Hắn chôn mặt trên vai nàng, chầm chậm nói.
Nàng kiên nhẫn im lặng nghe hắn nói tiếp.
" Bên trong ta có một loại ác niệm, chỉ cần tinh thần của ta bị kích động hoặc suy yếu, nó liền nhân cơ hội đó xuất ra âm mưu chiếm lấy cơ thể, cắn nuốt linh hồn ta"
" Tâm thần phân liệt?"_ Nàng tự lẩm bẩm.
Nếu Đoan Hiên quả thật bị phân liệt nhân cách như vậy thì chắc chắn phải có nguyên nhân đứng sau đó,chỉ cần nàng cẩn thận dẫn dắt hắn hóa giải nguyên nhân đó thì hắn có thể trở lại bình thường.
" Nó bắt đầu xuất hiện từ khi nào?"
Thật ra hắn chỉ kể cho nàng một phần sự thật. Hắn và ác ma kia vốn dĩ là một, là cùng một linh hồn sinh ra, nó sống thì ta sống, đồng sinh cộng tử. Dù hắn có luân hồi bao nhiêu kiếp đi chăng nữa thì ác ma vẫn sẽ mãi tồn tại trong hắn. Hắn cũng không rõ ác ma này vốn đã sinh ra cùng hắn như trong thánh truyền hay chính chấp niệm với nàng mà hắn vô tình tạo ra nó.
Chính vì nó mà kiếp trước hắn không còn mặt mũi nào ở bên nàng nữa.
" Vẫn chưa đến lúc, khi nào nàng lấy lại ký ức tiền kiếp rồi hãy tính tiếp"
" Liên quan đến kiếp trước của ta?"_ Nàng nhướn mày. Tâm trạng nàng lúc này khá bực bội, không biết nàng ở kiếp trước đã làm gì, sao lại gây nhiều chuyện kéo dài đến kiếp này đến như vậy chứ. Kiếp nào thì ra kiếp đó đi chứ. Nếu là nàng bây giờ, với tính cách không thích dây dưa nhiều thì chắc chắn sẽ làm mọi cách chấm dứt tất cả, tránh kéo dài liên miên.
Cô bé Mạt Mạt bỗng chạy đến gọi ăn cơm, nhờ vậy hắn có thể tránh né câu hỏi của nàng.
Ngồi cùng một bàn cơm với cả nhà Mạt Mạt, ăn một bữa cơm đạm bạc.
" Nhìn hai người thật hạnh phúc"_ Mẹ Mạt Mạt cười nhìn Đoan Hiên đang tỉ mỉ gỡ xương cá cho nàng.
" Ta nghe nói hai người mới thành thân, tình cảm thắm thiết thế này cơ mà. Làm ta nhớ đến lúc chúng ta mới thành thân cũng như vậy"_ Cha Mạt Mạt cũng cười ha hả ôm lấy eo phu nhân của mình.
" Khụ, ta tự ăn được rồi, huynh ăn nhanh đi"_ Nàng ngượng ngùng kéo bát cơm mình lại rồi cúi đầu ăn.
" Ừm. Nàng ăn thêm món này nữa đi"_ Hắn gắp thêm thịt bỏ vào bát nàng.
" À phải rồi, trưởng thôn vừa rồi có dặn ta sáng mai đưa cô nương đến nhà ông ấy để xem mắt cho cô nương"_ Cha Mạt Mạt nói.
" Đa tạ"
" Đã nói đừng khách sáo như vậy. À mà hai vị sắp tới đã có kế hoạch nào chưa? Hay để A Thịnh tìm thuyền buôn nhờ đưa hai vị về"
Cha của Mạt Mạt tên Phúc Thịnh, thường có quan hệ với nhiều thương buôn xa gần.
" Cho hỏi đường nào đến Thánh Địa là gần nhất?"
" Thánh Địa? Hai vị muốn đến đó?"_ Sắc mặt mẹ Mạt Mạt dần biến sắc, tay hơi run rẩy ôm lấy Mạt Mạt lùi về sau.
" Hai người là gì của Thần Giáo?"_ Dương Thịnh đột nhiên đứng lên, hiện rõ vẻ cảnh giác.
Nhạc Phượng Hy nghe thấy giọng nói của họ có phần lo lắng và sợ hãi. Nàng khẽ giật tay áo Đoan Hiên.
" Họ bị sao vậy?"
" Hình như họ đang cảnh giác với Thần Giáo"_ Hắn thấp giọng nói với nàng.
Chắc chắn có uẩn tình!
" Chúng tôi nghe nói Thánh Địa là một nơi rất đẹp, tựa như thiên cảnh nên muốn đến đó thưởng ngoạn"_ Nàng bịa một lý do.
" Thánh Địa đâu phải là nơi các người muốn tới là có thể tới. Tốt nhất các người nên chấm dứt cái suy nghĩ này lại đi"_ Dương Thịnh cao giọng nói.
" Hai người không nên đến đó..."_ Mẹ Mạt Mạt run rẩy nói.
" Chẳng hay đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho chúng tôi biết không?"
" Không liên quan đến các người, nếu không muốn chết thì không được đến nơi đó!!!"_ Dương Thịnh hơi tức giận.
" A Thịnh... cứ nói cho họ biết đi, để họ có thể cảnh giác hơn"_ Mẹ Mạt Mạt vuốt ngực an ủi phu quân mình.
" Hừ. Được rồi. Nàng đưa Mạt Mạt vào phòng đi"
Mạt Mạt từ đầu đến cuối đều một dạng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ là thấy cha mình tức giận nên cô bé không dám lên tiếng nháo lên, ngoan ngoãn theo mẹ về phòng.
" Cái nơi đó... không, phải nói là Thần Giáo! Bọn chúng là một lũ độc ác. Bề ngoài thì ra vẻ thánh đức, làm thiện cho thiên hạ làm ai cũng sùng bái, tôn kính chúng như thần như thánh, nhưng các người đâu có biết... chúng đã độc ác với những người không thân phận như chúng tôi như thế nào"
" Bọn chúng đã làm gì mọi người sao?"
" Hơn nửa người trong thôn đều là người chạy nạn từ nhiều đảo kề cận Thánh Địa mà đến đây. Gia đình chúng tôi là một trong số đó"_ Mẹ của Mạt Mạt bước ra ngồi cạnh chồng mình, sắc mặt hơi trắng bệch.
" Có lẽ hai người không tin những lời chúng tôi vừa nói nhưng tất cả đều là sự thật. Những đứa trẻ... rất rất nhiều đứa trẻ như Mạt Mạt đã bị bọn chúng bắt đi và không bao giờ quay trở lại, sau đó đến những cô gái trinh trắng cũng bị chúng ép bắt đi, ai chống cự đều bị gϊếŧ chết. Lúc đó... ta... ta cũng xém chút nữa bị chúng bắt nhưng ta đã liều mạng nhảy xuống vực biển. Sau đó may mắn được A Thịnh cứu vớt"
" Tiểu muội duy nhất của ta cũng không thoát khỏi số phận, bị chúng cướp đi. Ta liều mạng chống lại chúng cứu được muội ấy nhưng trong lúc chạy trốn, chúng đã bắt lại được và nhẫn tâm gϊếŧ chết muội ấy còn ta thì bị dồn bước đường cùng mà nhảy xuống biển đào thoát. Sau đó ta may mắn gặp được lão trưởng thôn cùng người dân nơi đây cưu mang"_ Dương Thịnh hoài niệm năm xưa, hình ảnh tiểu muội yếu ớt vùng vẫy trong tay Thần Giáo sau đó toàn thân đẫm máu đỏ tươi, chết không nhắm mắt vẫn in đậm trong tâm trí.
" Bọn chúng không đến hòn đảo này sao?"
" Vị trí đảo khá xa Thánh Địa, đảo lại nhỏ không có gì đặc biệt nên không lọt vào mắt Thần Giáo, hơn nữa dân thôn ở đây rất ít, đều là người lớn tuổi và trẻ em thì chỉ có vài đứa. Chúng tôi cũng không thường cho bọn trẻ đi chơi quá xa tầm mắt chúng tôi"
" Thật ra khi chúng tôi trao đổi với thương buôn bên ngoài thì chỉ phái một vài người lập thành một đội đảm nhiệm công việc này. Địa điểm trao đổi phải cách xa thôn để che giấu sự hiện diện của đám trẻ"_ Dương Thịnh giải thích thêm.
Nhạc Phượng Hy gật gù suy nghĩ. Nàng thật không hiểu Thần Giáo đang muốn làm gì? Tại sao lại bắt trẻ con cùng với gái đồng trinh?
Nàng càng không hiểu cách bảo vệ con cái của người dân thôn này. Dường như muốn tách biệt bọn trẻ với thế giới bên ngoài lại không chỉ dạy chúng phải cảnh giác với người lạ.
" Mọi người cứ tính ẩn trốn thế này suốt đời sao?"
" Chúng tôi còn có thể làm được gì bọn chúng?! Thế lực của chúng mạnh gấp ngàn lần lại còn được đông đảo người trên thiên hạ tôn sùng, tín ngưỡng. Chúng tôi chỉ mong có thể an ổn sống hết cuộc đời này thôi"
" Còn Mạt Mạt thì sao? Con bé cũng cần trưởng thành, cũng cần trải nghiệm cuộc đời, nó không thể được hai vị bảo hộ đến hết đời được phải không?"
" Trước mắt chúng tôi chỉ muốn Mạt Mạt có thể vô tư sống thật vui vẻ, không cần nghĩ nhiều về tương lai đầy mịt mờ ấy. Hơn nữa đảo này rất an toàn, nhiều năm sinh sống ở đây, chúng tôi không hề bắt gặp Thần Giáo đến đây"
" Các vị sai rồi. Thử nghĩ xem nếu như chúng tôi là người của Thần Giáo, với cách cư xử không hề có chút đề phòng gì của Mạt Mạt và đám trẻ thì có phải chúng sớm đều bị bắt đi hết rồi không?"
Thiên hạ rộng lớn bao nhiêu thì Thần Giáo lại hùng thịnh bấy nhiêu. Bây giờ còn có nơi nào mà không có Thần Giáo bước chân đến chứ?!
" Chuyện này..."_ Hai người nhìn nhau, phát hiện điều Nhạc Phượng Hy nói rất đúng. Là họ đã quá bảo bọc Mạt Mạt, không thể chỉ dạy nhiều điều cấp thiết cho con bé.
" Ta cũng không biết nên phải làm thế nào mới tốt cho Mạt Mạt và các vị nhưng ta chỉ muốn khuyên các vị rằng phải biết đấu tranh, chỉ có đấu tranh cho mình thì cuộc sống mới không còn gì hối tiếc nữa"_ Ít nhất cũng phải có can đảm rời khỏi đảo di chuyển đến đất liền hòa nhập với mọi người trên đó, dưới sự cai trị của đế quốc, Thần Giáo sẽ không dám cuồng vọng công khai bắt người nữa.
Nàng nói xong để Đoan Hiên đưa về phòng.
Đoan Hiên rót nước cho nàng.
" Nàng muốn tiêu diệt Thần Giáo?"
Hắn có thể nhận thấy cảm xúc áp chế trong lòng nàng. Nhất là khi nghe kể việc Thần Giáo bắt trẻ em và phụ nữ gϊếŧ người không gớm tay, phá hủy nhiều gia đình của thôn làng.
" Không biết bọn chúng bắt nhiều trẻ em và gái đồng trinh để làm gì?"_ Nàng chống cằm.
" Để luyện cổ thuật"
Nàng xém quên mất người bên cạnh nàng đây là Thánh Tử của Thần Giáo. Mọi người mà biết được không biết có ném đá, cầm chổi đánh đuổi nàng rời đi không 😨
" Cổ thuật gì vậy?"_ Nàng tò mò hỏi.
" Huyết trùng và tử khí. Huyết trùng thì chắc nàng đã biết rồi, còn tử khí thì giống như đám tử thi từng mấy lần tấn công nàng đấy"
" Chuyện ta bị tấn công ngươi cũng biết? "
" Nàng đừng quên ta có giao tâm"
" Đừng đổ lỗi cho giao tâm, ngươi là Thánh Tử chắc chắn biết rất rõ âm mưu của chúng thế nào ngay cả lúc muốn gϊếŧ chết ta"_ Nàng tỏ vẻ không tin.
" Chuyện nàng bị tử thi tấn công không hề có trong kế hoạch của Thần Giáo, bọn chúng chính là muốn dụ nàng đến hang ổ của chúng rồi khống chế nàng, biến nàng trở thành con rối của bọn chúng sau đó cướp đoạt Hàm Chi Ma Kính của nàng. Có lẽ Lâm Như Tuyết vì ngược lại không muốn nàng đặt chân đến đó, càng muốn nàng chết nhanh hơn nên đã trái lệnh, tự ý hành sự"
" Ha! Thì ra là có xung đột nội bộ a~"_ Nàng cảm thấy tin tức này không tệ nha, tâm tình cũng thoải mái hơn.
" Vậy ngươi rời khỏi Thần Giáo, bọn chúng không nghi ngờ gì sao?"_ Dù sao hắn cũng là Thánh Tử đó nha, có thân phận vô cùng nhạy cảm, hoạt động của hắn hẳn phải bị chú ý chứ?!
" Nơi đó mà có thể giam được ta sao? Hơn nữa... có một người đang bắt đầu gây chú ý nhiều hơn ta, tất nhiên hắn được rãnh rỗi hơn rồi"
" Hả? Có chuyện đó sao? Là ai?"
" Tề Ngọc"
Nhạc Phượng Hy suy ngẫm lại cái tên Tề Ngọc sau đó mới nhớ ra cái người tập kích nàng hôm đó.
" Ngươi có biết thân phận Tề Ngọc là gì không? Từ đâu tới? Ta cảm thấy hắn thâm tàng bất lộ, rất bí ẩn"_ Nói không chừng hắn ta mới là người mà nàng cần phải cẩn trọng đề phòng nhất.
Đoan Hiên nhíu mày. Hắn không thích nàng nhắc tới tên nam nhân khác.
" Nương tử chắc mệt rồi, hay là ta đưa nàng lên giường nghỉ ngơi"
" Không cần gọi ta là nương tử. Ngươi chưa trả lời ta..."_ Nàng cự tuyệt.
" Không phải nàng đã nói chúng ta đã thành thân sao? Ta cảm thấy gọi nương tử rất thuận miệng nha"
Riêng mặt vô sỉ này nàng công nhận hắn và Lãnh Minh Dực rất giống nhau.
Nàng lại không thể mạnh mẽ phản bác hắn, nếu không lại làm hắn kích động gây chuyện lớn thì không hay.
Đoan Hiên bế nàng đến bên giường.
" Chúng ta..."
" Yên tâm, chúng ta chỉ ngủ thôi"_ Hắn bật cười nhéo nhẹ mũi nàng.
Hắn dịch nàng vào trong rồi hắn nằm cạnh ở ngoài, yên ổn ôm nàng mà ngủ. Thân hình cứng đờ nằm trong lòng hắn đến khi nghe thấy hơi thở đều đặn của hắn thì mới dần thả lỏng.
Đoan Hiên hé mắt ra, chống tay lên nghiêng đầu ngắm nàng ngủ. Hắn cúi xuống hôn lên môi một cái nhẹ.
" Chúc ngủ ngon, Hy nhi"
........................................................................
Cứ thấy chập này có gì đó vướng mắc nhưng lại không biết đó là gì 😑 thui thì cứ đăng lên cho mn đọc tạm, có gì ta sửa sau vậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thần Nữ Ngạo Cuồng Thiên Hạ
- Chương 187: Luyện Cổ Thuật