Choangggg
" Ngươi có biết mình vừa nói gì không hả???"_ Hoàng Thượng tức giận đập vỡ chén trà.
Hoàng Việt Minh quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu, ánh mắt hiện rõ vẻ kiên định.
Hắn đã làm tất cả những gì hắn cần làm, bây giờ hắn muốn dành khoảng đời còn lại để tự do làm những điều hắn muốn.
Được bên cạnh nàng... mãi mãi.
" Nhi thần biết nhưng A Thiên là một hoàng tử tốt, lại rất có tài, nó cũng đã học được cách xử lý quốc sự, được rất nhiều quan thần kính trọng, hài nhi tin rằng A Thiên rất xứng đáng trở thành người thừa kế ngôi vị này"
" Điều gì làm cháu muốn từ bỏ ngôi vị này?"_ Thái Hậu vỗ vai Hoàng Thượng sau đó nhẹ nhàng hỏi.
Hắn cúi đầu không nói.
Bà thở dài. Bà biết tất cả, bà biết A Việt của bà đang khao khát điều gì, cố ý sắp xếp tất cả chuyện này là vì cái gì, vì ai...
" Hoàng Thượng, cho người gọi A Thiên đến đây"
" Thái Hậu, người..."_ Ông định hỏi thì thấy ánh mắt bắt buộc của bà, ông thở dài truyền lệnh xuống.
Một lát sau, Hoàng Thiên mờ mịt không hiểu chuyện gì bước vào cung viện của Thái Hậu sau đó lại bất ngờ khi thấy Hoàng Việt Minh cũng có mặt trong đó.
" Dạo này nghe nói cháu đang cùng thái tử xử lý chính vụ à?"_ Thái Hậu hỏi.
Hoàng Thiên giật mình, có phải hắn đã làm gì sai rồi không?
" Đừng hoảng, ai gia chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi"
" Dạ, hoàng huynh đã chỉ dạy cho cháu rất nhiều"
" So với thái tử, cháu vẫn còn rất nhỏ tuổi để đảm đương những công việc thế này. A Thiên, nói thật cho ai gia biết, cháu có tự tin để đảm đương những việc này không?"
" Sao ạ???"_ Hoàng Thiên há hốc mồm, sợ rằng mình đã nghe lầm.
Hoàng Việt Minh lấy trong tay áo ra một cuộn giấy vàng kim
" Đây là tấu sớ của vùng Quảng Đông mới dâng lên ngày hôm qua. Người dân nơi đó đang chịu phải cảnh đói rét cùng cực, có dấu hiệu sắp xảy ra dịch bệnh. Nhi thần đã giao vụ này cho A Thiên và đây là cách xử trí"
Hoàng Thượng vừa nghe vừa đọc tấu chương, nét chữ này... chắc chắn không phải của Việt Minh, nó có phần non nớt nhưng rất tỉ mỉ và cẩn trọng.
Hơn hết về nội dung trình bày rất hay rất hợp lý, chỉ cần đọc thoáng qua là ông có thể nhìn thấy cảm xúc của người viết, luôn đặt lợi ích của người dân lên hàng đầu.
" Đây... thật là do ngươi làm?"_ Ông ngước lên hỏi Hoàng Thiên.
" Vâng, là nhi thần"
" Tốt! Rất tốt! Trẫm rất muốn ngươi trình bày rõ lại vấn đề này"
Hoàng Thiên khẽ liếc Hoàng Việt Minh sau đó bình tĩnh nói rõ ràng, mạch lạc.
Hoàng Thượng vừa nghe vừa gật gù, thỉnh thoảng lại đưa ra câu hỏi thử hắn.
" Tốt, trẫm ân chuẩn chính sách này, ngươi sẽ đảm nhiệm việc này, hãy mang kết quả tốt về cho trẫm"
" Tạ phụ hoàng ân chuẩn"
" Hoàng Thượng nghĩ như thế nào?"_ Thái hậu hỏi.
Ông lúc này mới nhớ lại vấn đề ban đầu.
" Mặc dù trẫm thấy A Thiên quả thật rất tốt nhưng..."_ Ông vẫn nuối tiếc đứa con trai tài giỏi Hoàng Việt Minh a~
" Hoàng Thượng có chắc rằng mình sẽ giữ được nó nếu nó không muốn chứ?!"
Trước nay Hoàng Việt Minh chưa bao giờ thổ lộ cảm xúc của mình ra với mọi người nhưng lại thể hiện tính cách cố chấp rất rõ ràng.
Cố chấp đến mức "đến chết cũng không khuất phục"!!!
" Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"_ Ông một dạng đau lòng hỏi.
" Nhi thần đã nghĩ rất kỹ và tuyệt đối sẽ không hối hận"
Hoàng Thượng thở dài, nhìn thấy Thái Hậu cũng khẽ gật đầu, ông ho khụ một tiếng rồi truyền lệnh.
Hoàng Thiên hoảng hốt khi nghe đến tên mình gắn liền với chức vị Thái Tử.
" Hoàng huynh, chuyện này là sao vậy?"_ Hắn cảm thấy chuyện này chắc chắn liên quan đến việc thái độ gần đây của hoàng huynh, thường xuyên triệu gọi hắn vào điện xử lý chính sự, hay chỉ dạy hắn rất nhiều điều, nhất là mới ngày hôm qua, hắn lại được trực tiếp xử lý vụ nạn đói của vùng Quảng Đông. Đây là một việc lớn, sao hoàng huynh lại tin tưởng giao cho hắn chứ?!
" Ta tin đệ chắc chắn sẽ làm tốt"_ Hoàng Việt Minh vỗ vai đệ đệ, ánh mắt sáng ngời.
Hắn cuối cùng đã buông bỏ được rồi.
Rất nhanh ngay ngày hôm sau...
Tin tức Hoàng Việt Minh bãi chức thái tử, hoàng tử Hoàng Thiên lại trở thành thái tử kế vị được lan truyền khắp kinh thành, làm mọi người một phen hốt hoảng, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này Hoàng Việt Minh đang chuẩn bị lên đường.
Hoàng Thiên cùng quân lính đến tạm biệt hắn.
" Hoàng huynh, tại sao huynh phải làm như vậy?"_ Hắn nhiều lần đã muốn hỏi huynh ấy câu này nhưng lại không có dịp. Huynh ấy vốn có thể kết đôi với Nhạc Phượng Hy mà vẫn giữ được địa vị này mà.
" Nếu ta nói vị trí này, tương lai cả Minh Lãm này vốn đều là của đệ thì đệ có tin không?"
" Sao?"
Hoàng Việt Minh leo lên ngựa thúc ngựa rời đi để lại Hoàng Thiên một dạng mờ mịt.
Hoàng Việt Minh chạy ra khỏi cửa thành thì bắt gặp một người.
Tiêu Vận sắc mặt hơi nhợt nhạt cưỡi một con ngựa màu đen, trên đầu quấn một lớp băng trắng, trên đó hiện lên một điểm đỏ hồng của máu.
" Ta đoán ngươi đã giải quyết ổn thỏa cả rồi"_ Hoàng Việt Minh nói.
" Đúng vậy, trả giá như vậy cũng coi như đã chấm dứt tất cả rồi"_ Tiêu Vận vuốt nhẹ lên vết thương trên đầu. Khi đó, Tiêu gia chủ vô cùng tức giận lấy ấm trà quăng trúng đầu hắn, sau đó bắt hắn tự tay hủy đi căn cốt. Hắn cũng đã chuẩn bị tư tưởng sẽ trở thành phế vật nhưng không ngờ sau khi hắn hủy căn cốt thì có một nguồn sức mạnh trào ra giúp hắn cải tạo lại kinh mạch, đổi mới căn cơ, ngoài hệ phong hắn bắt đầu sử dụng được hệ quang, băng và lôi.
Tiêu gia khi nhìn thấy hắn tự mình chặn đứt kinh mạch, phá hủy đan điền liền coi hắn là phế vật, dứt khoát từ bỏ hắn. Vì vậy sau khi hắn hồi phục liền cưỡi ngựa đến đợi ở kinh thành.
Quả nhiên giao tâm mách bảo không sai, Hoàng Việt Minh cũng giống như hắn, kiên quyết từ bỏ địa vị, từ bỏ nơi được gọi là "nhà", từ bỏ tất cả để tiến về phía nàng.
" Đi thôi"
Cả hai thúc ngựa chạy thật nhanh.
Hy nhi... hãy chờ ta.
........................................................................
Aaaaaa
Lâm Như Tuyết đau đớn kêu lên. Da đầu nàng căng lên, sợ hãi nhìn nam nhân vẻ ngoài băng thanh ngọc khiết, miệng lúc nào cũng nở nụ cười hòa nhã đang mạnh bạo nắm tóc nàng kéo ngược ra sau.
" Xem ra mèo nhỏ của ta gần đây không ngoan chút nào a"
" Ngọc... Ta biết sai rồi, chàng hãy tha cho ta đi"
" Phải không? Ta đã bỏ qua cho nàng rất nhiều rồi"_ Hắn thả tóc nàng ra, tay bắt lấy cằm nàng xiết mạnh.
Lâm Như Tuyết cảm thấy rất đau nhưng lại cắn môi không dám kêu lên. Nếu người trước mặt này không vui thì... nàng sẽ chết!!!
" Ta đã nói rồi, nàng chỉ cần làm theo những điều ta dặn, ta sẽ mang tất cả những gì nàng khao khát muốn có được nhưng nếu nàng dám chống đối ta... thì nàng không có tư cách để sống trên đời này nữa"
Lâm Như Tuyết lạnh run cả người, toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích, chỉ sợ hắn xoay cổ tay một cái thì cổ nhỏ của nàng sẽ bị bẻ gãy. Nàng sẽ chết không kịp nhắm mắt.
Tề Ngọc giảm lực tay lại, vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, tay còn lại mò vào bên trong áo xoa nắn bầu ngực nàng.
Bàn tay hắn mang theo luồng nhiệt nóng hổi lướt nhẹ, thỉnh thoảng lại véo mạnh vào nhũ Tiêm, Lâm Như Tuyết khẽ rêи ɾỉ.
" Thật dâʍ đãиɠ"_ Hắn phì cười rồi rút tay ra khỏi cơ thể nàng. Trên tay hắn lúc này là một viên lục bảo, nó hiện đã xuất hiện vài vết nứt nhỏ.
Hắn đưa nó lên cao soi lên ánh sáng.
Ha! Tiểu phượng hoàng cũng khá có bản lĩnh đấy. Ngay cả Ảo Thần cũng không làm gì được nàng ta.
Hắn tin chắc rằng tiểu phượng hoàng sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Hắn thật mong mỏi đợi chờ cái khoảng khắc được gặp lại tiểu phượng hoàng rực rỡ đầy diễm lệ ấy và... chính tay hắn sẽ bẻ gãy đôi cánh của nàng ta.
" Được rồi, dù sao nàng cũng đã lấy được thứ này, ta sẽ tha cho nàng thêm một lần nữa. Bây giờ thì lui ra đi"
Lâm Như Tuyết chật vật lui xuống, hai tay tự ôm lấy bản thân như muốn có được sự bảo hộ.
Không được!
Nàng không được sợ hãi.
Ba ngày nữa nàng sẽ được tiến làm lễ tiến phong, nhận sức mạnh quang minh của Nữ Thần. Lúc đó nàng sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Thần Nữ - vị thần tối cao của thế giới này.
Lúc đó, nàng đã thật sự cường đại rồi, ngay cả Tề Ngọc cũng không còn là đối thủ của nàng nữa.
Lâm Như Tuyết khẽ tháo dây lưng cởi từng lớp y phục.
Sau khi về đến Thánh Địa, nàng liền bị Tề Ngọc triệu gọi vào nên vẫn chưa kịp xử lý vết thương.
Chết tiệt! Nàng vậy mà bị Nhạc Phượng Hy làm trở thành thế này. Làn da trắng noãn bạch ngọc nay lại đầy rẫy vết chém nông sâu đến chói mắt, đặc biệt là ở bờ vai phải, vết chém sâu đến mức sắp chạm vào xương.
Nhớ lại lúc đó khi bị trúng đòn kiếm này của Nhạc Phượng Hy, nàng cứ tưởng cánh tay đã bị chém đứt lìa, may mà nàng nhanh chân tránh kịp lại dùng chút thủ đoạn liền hạ được nàng ta. Bây giờ Nhạc Phượng Hy sống chết không rõ, nàng có hơi thất vọng.
Chỉ một bước nữa thôi thì nàng đã gϊếŧ được nàng ta rồi, tại sao lúc đó nàng lại bị ngất đi chứ!? Thật tiếc!!!
Lâm Như Tuyết vận quang linh làm vết thương khép lại sau đó bực bội cởi hết y phục quăng xuống đất.
Cạch.
Trong đống y phục trắng có nhiễm màu máu, chiếc gương bạc rơi ra, có vài mảnh gương vỡ nát.
Bảo vật của nàng vậy mà bị hủy?!
Khoan đã!?
Lâm Như Tuyết vuốt nhẹ lên chỗ vẫn còn nguyên vẹn.
Một luồng ánh sáng hoàng kim ấm áp đang bay ra quấn lấy ngón tay nàng.
Lâm Như Tuyết nhắm mắt hưởng thụ cảm giác sức mạnh đang tăng dần lên. Bất chợt nàng mở mắt ra, nàng cảm thấy sức mạnh này... khá quen.
Là của Nhạc Phượng Hy!!!
Chính là lúc nàng dùng thủ đoạn làm hỏng đôi mắt Nhạc Phượng Hy đồng thời chiếc gương này đã hút lấy một phần công lực của nàng ta, chính vì nó quá mạnh nên bảo vật của nàng mới không chịu nỗi mà vỡ ra.
Hahahahaha
Lâm Như Tuyết ngửa cổ cười lớn.
Ông trời đã giúp nàng rồi. Không chỉ hủy hoại được Nhạc Phượng Hy mà còn đoạt được nguồn sức mạnh của nàng ta.
Không!
Không thể nói là "đoạt" được. Sức mạnh này vốn nên xứng với nàng hơn, Nhạc Phượng Hy chỉ là một món vật giúp nàng bảo dưỡng sức mạnh này mà thôi.
........................................................................
Lạnh quá...
Đau quá...
Tại sao lại tối thế này? Có ai thắp đèn lên được không?
Nhạc Phượng Hy nằm cuộn tròn lại lạnh run.
Không có ai sao?
Chỉ một mình nàng ở nơi tối tăm này thôi sao?
Đầu nàng ong lên, đôi mắt thì đau rát, toàn thân vô lực như bị bao phủ bởi làn tuyết lạnh.
Vô lý! Nàng vốn có bao giờ sợ lạnh như vậy đâu!!!
Soạt...
Bỗng nàng nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng thở nhẹ nhàng ngày càng tiến gần.
Người nàng hơi nâng lên, một thứ gì đó lành lạnh mềm mại áp vào môi nàng.
Không hiểu sao nàng cảm thấy đã bớt khó chịu hơn trước, đôi mi khẽ động, nàng muốn nhìn thấy người đó nhưng...
Tối quá! Nàng hoàn toàn không thấy gì cả.
Nàng giơ tay dụi dụi vào mắt thì một bàn tay tóm lấy cổ tay nàng.
" Đừng động"
" Đoan Hiên?"
" Ừm. Là ta"
" Sao ngươi lại ở đây? Không đúng! Nơi đây là đâu? Sao lại tối thế này? Ngươi sao không thắp lửa lên đi?!"
" Ngoan, nàng còn rất yếu, nên nằm ngủ một giấc đi, tối thế này mới dễ ngủ được, phải không nào?!"_ Hắn để nàng nằm gọn vào lòng hắn, bàn tay khẽ vuốt lưng nàng vỗ về.
Nàng muốn vùng ra nhưng không hiểu sao thân thể vô cùng yếu ớt, không tài nào đẩy hắn ra được.
Chẳng mấy chốc nàng bắt đầu buồn ngủ mặc để hắn ôm.
Thật kỳ lạ! Nằm trong vòng tay ấm áp ấy... lại mang cho nàng cảm giác rất an toàn.
An toàn đến mức nàng không còn muốn lo nghĩ lo sầu bất kỳ điều gì nữa.
Cảm thấy người trong lòng nhịp thở đều đặn, chắc chắn nàng đã chìm vào giấc ngủ, hắn khẽ thở dài khẽ ngẩng đầu nhìn trên cao.
Ánh nắng len lỏi qua những khe đá mang theo màu sắc tươi sáng. Hiện tại đã giữa trưa rồi.
Đoan Hiên đau lòng nhìn nàng đang ngủ rất bình lặng. Hắn đưa tay khẽ chạm vào gò má rồi lên cao một chút chạm nhẹ vào hàng mi cong vυ"t. Hắn cúi xuống hôn vào mắt nàng.
"Hy nhi... đừng sợ, có ta bên cạnh nàng, ta sẽ bảo hộ nàng, ta sẽ là ánh sáng của nàng"