Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Nịch

Chương 13: Thà gãy chứ không chịu cong

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Làm càn!”

Tiếng quát như sấm vang lên khiến tất cả những nữ quyến trong phòng sợ hãi quỳ xuống.

Tống Diệu hoảng hốt, vội vàng kéo quần áo lên che đi phần vai đang lộ ra. Thôi di nương lập tức bước nhanh đến trước mặt Tống Triết, khúm núm nói:

“Diệu Diệu còn trẻ, chưa hiểu chuyện...”

“Đủ rồi! Không hiểu chuyện chẳng phải vì ngươi không dạy dỗ đàng hoàng!”

Tống Triết vốn chỉ định nói vài câu nhắc nhở vì Tống Diệu cứ mãi về nhà mẹ đẻ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng dơ bẩn trước mắt, ông giận dữ, lập tức bỏ tay Thôi di nương ra và lạnh lùng nói với Tống Diệu, người đang loay hoay chỉnh lại quần áo:

“Con đã gả đi, giờ con là người của nhà chồng, ngay cả chết cũng là người nhà chồng. Còn về những vết thương trên người, nếu con hiền lành và biết điều, chồng con làm sao lại đánh con?”

Tống Diệu quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu lên, chỉ biết cắn môi, yên lặng gật đầu.

Từ phía sau Trương phu nhân, Tống Nghiên không hài lòng, định bước ra để cãi lý nhưng bị Trương phu nhân giữ lại.

Bà còn liếc mắt cảnh cáo, khiến Tống Nghiên tức giận, uất ức nhưng không thể nói gì, chỉ biết hậm hực trong lòng.

Tống Liên đứng đó, năm ngón tay siết chặt trong tay áo.

Ngày trước, khi chuyện giữa nàng và Tạ Mịch bị phát hiện, Tống Triết cũng ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với nàng.

Ông từng nói sẽ xử lý nàng để "thanh lý môn hộ", thậm chí diệt thân. May mắn thay, Tạ Mịch đã đến cứu nàng kịp thời.

Hành động đó của Tống Triết chỉ là để thể hiện lòng trung thành với Tứ Hoàng Tử, vì lúc ấy Tạ Mịch thuộc phe Thái Tử. Ông sợ rằng mối quan hệ thân thiết giữa nàng và Công chúa sẽ khiến Tứ Hoàng Tử nghi ngờ ông đứng hai phe.

“Còn nữa, đừng đi khắp nơi mà kể lể chuyện này.”

Tống Triết nhìn con gái với ánh mắt đầy khinh miệt, lạnh lùng nói tiếp:

“Chính vì con cứ thường xuyên về nhà mẹ đẻ, khiến nhà chồng cho rằng con không biết giữ phận. Nếu con ngoan ngoãn hơn, thì đã không gặp phải kết cục này.”

Tống Diệu chỉ biết lấy khăn che mặt, vai run rẩy nức nở, nhưng vẫn phải cúi đầu nghe lời dạy bảo của cha, không dám phản bác.

“Phụ thân, không thể nói như vậy được.”

Tống Nghiên bỗng đứng lên, bênh vực cho tỷ tỷ. Vừa mới đứng dậy, nàng đã nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Tống Triết, trông như một con mãnh thú đang chờ xé xác.

Trương phu nhân vội kéo tay con gái quỳ xuống, không quên liếc nhìn Tống Triết đang mặt mày tối sầm:

“Là lỗi của thϊếp, đã không dạy bảo nó tử tế. Đợi lát nữa, thϊếp sẽ phạt nó học nữ huấn.” Bà cố kéo con gái xuống quỳ, nhưng Tống Nghiên cương quyết, giằng tay khỏi mẹ, nhìn thẳng vào người cha đang bừng bừng nộ khí.

“Phụ thân, tỷ tỷ bị đánh tàn nhẫn như vậy thật đáng thương!”

“Hỗn xược! Chẳng phải là do chính tỷ tỷ con tự chuốc lấy sao? Ta đã nói rồi, nếu nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, thì đã không như vậy.”

“Nhưng ngày trước, tỷ ở trong phủ là một người hiền lành, nhã nhặn. Chẳng lẽ bị ức hϊếp mà không được phép than thở?”

“Vậy đó là vì nó vô dụng. Phận nữ nhi là phải lấy chồng làm trời!”

“Phụ thân, phụ thân nói tỷ tỷ con không hiền thục không nghe lời nên bị đánh, vậy phụ thân luôn tự than là người có tài nhưng không được trọng dụng, có phải vì phụ thân cũng vô dụng, không được Hoàng Thượng ưu ái?”

Lời nói của Tống Nghiên khiến tất cả các nữ quyến có mặt đều kinh hãi. Không ai ngờ nàng dám nói ra những lời này. Ngay sau đó, một cái tát giòn giã vang lên.

Câu nói của Tống Nghiên đã chọc giận Tống Triết.

Những năm qua, ông luôn buồn bực vì không được Hoàng Thượng trọng dụng. Không ngờ, chính con gái mình lại vạch trần sự thật ấy trước mặt mọi người, khiến ông mất mặt không biết giấu vào đâu.

Một cái tát mạnh mẽ khiến Tống Nghiên ngã nhào xuống đất.

Trương phu nhân thấy con gái bị đánh, mắt đỏ hoe, lập tức chạy tới ôm lấy Tống Triết đang phẫn nộ, sợ rằng ông sẽ tiếp tục ra tay. Bà quỳ xuống, giọng run rẩy cầu xin:

“Nghiên nói năng không biết chừng mực, đúng là nên phạt, hãy để nó quỳ từ đường chuộc lỗi...”

Tống Nghiên, sau khi lãnh trọn cái tát, mắt thấy hoa lên, đứng không vững.

Tống Liên định tới đỡ, nhưng không kịp, Tống Nghiên đã ngã quỵ xuống đất, hai đầu gối va chạm mạnh, làm rách da. Bên má trái sưng phồng lên cao, nàng phải mất một lúc mới định thần lại.

Tống Triết, với thân hình vững chãi, liền đẩy Trương phu nhân qua một bên.

Trương phu nhân bị đẩy ngã vào chiếc bàn trà, Thôi di nương sợ hãi, mặt tái mét, vội chạy tới đỡ bà dậy. Các di nương khác không dám thể hiện niềm vui trước sự việc này, chỉ biết nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp.

Ngực Tống Triết phập phồng dữ dội, rõ ràng bị lời nói của Tống Nghiên làm tức giận. Ông túm lấy tóc của Tống Nghiên đang ngã trên đất, kéo mạnh, giọng lạnh lùng chất vấn:

“Học hành đến thế này mà còn dám trào phúng phụ thân mingf trước mặt mọi người. Ngươi có từng nghe câu, "Thiên hạ đều là quân phụ " chưa?” (trước là vua sau là cha)

Dù mặt bị đánh sưng đỏ, nhưng Tống Nghiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn mỉm cười, đáp:

“Phụ thân cũng nói thiên hạ đều là quân phụ. Vậy thì, nếu Hoàng Thượng không coi trọng phụ thân, tại sao phụ thân phải bực bội suốt ngày? Hay phụ thân nên tự nhìn lại khả năng của mình?”

"Ngươi!" Tống Triết giận dữ, mắt đỏ ngầu, lập tức tát thêm một cái thật mạnh và ném Tống Nghiên xuống đất. Ông lớn tiếng ra lệnh:

“Từ nay, nhị tiểu thư sẽ bị cấm túc ở từ đường. Không ai được đưa đồ ăn cho nó, và nếu không có lệnh của ta, không ai được phép thả nó ra!”

Trương phu nhân vừa ngồi dậy thì mắt tối sầm, ngất xỉu tại chỗ.

Tống Nghiên dù bị quỳ trên mặt đất, hai má sưng đỏ, nhưng trong mắt vẫn lộ ra sự cương quyết không chịu thua. Dù bị kéo đi, nàng vẫn nhìn thẳng vào mặt Tống Triết, không hề van xin hay tỏ ra yếu đuối.

Cái nhìn quật cường đó khiến Tống Triết cảm thấy bực bội. Khi Tống Nghiên bị kéo ra đến cửa, ông còn hét lên:

“Để nó quỳ! Nếu có chút lười biếng nào, thì hãy dùng gia pháp mà xử lý!”

Tống Liên muốn lên tiếng khuyên ngăn, nhưng lập tức bị ánh mắt giận dữ của Tống Triết đe dọa:

“Ai dám cầu xin cho nó, sẽ bị xem là đồng lõa và cùng phải quỳ ở từ đường!”

Tất cả các nữ quyến đều quỳ lặng trên mặt đất, không ai dám nói gì, tựa như những con ve sầu vào mùa đông.

Chỉ có Tống Triết vẫn bực tức đi qua đi lại, lửa giận trong lòng bùng lên không thể dập tắt. Ông nhìn bất kỳ ai cũng cảm thấy không vừa mắt, dễ dàng trút giận.

Tống Liên hiểu rõ tính cương nghị và sự quật cường của nhị tỷ.

Kiếp trước, dù Tống Nghiên không cãi lại phụ thân, không chống đối công khai, nhưng vẫn chịu kết cục thê thảm. Vậy mà hiện giờ, mọi thứ đang thay đổi...

...

Tống Diệu chỉnh trang lại một chút, nói vài lời riêng tư với Thôi di nương và Tống Liên, rồi lên kiệu trở về nhà chồng.

Tống Liên, trong lòng vẫn còn rối bời, thất thần bước về phòng. Vừa về đến sân, Lan Tâm liền không kìm được mà lên tiếng:

“Vừa rồi nô tỳ sợ chết khϊếp, chưa bao giờ thấy lão gia giận dữ đến vậy. Thiếu chút nữa là nhị tiểu thư đã bị đánh chết rồi.”

Lan Tâm trán đầy mồ hôi lạnh, môi trắng bệch, tay ôm lấy ngực, trông thật sự như vừa trải qua cơn kinh hoàng.

“Nhị tiểu thư thật là, nếu như chịu nhận thua, chắc không đến nỗi bị đày ra từ đường. Nơi đó vừa lạnh vừa chật hẹp, nghe nói hôm nay Tứ Hoàng Tử vốn định hẹn nhị tiểu thư đi cưỡi ngựa.”

Lan Tâm vẫn thao thao nói, nhưng Tống Liên chỉ lạnh lùng nhìn cô ta:

“Ngươi thật ra rất giỏi nắm bắt tin tức bên ngoài đấy nhỉ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »