Chương 8: Đao (2)

Quay trở lại gian phòng của mình, Mạc Phong liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường.

Lúc này, đã là hai mươi mốt giờ, bốn mươi bảy phút.

Hắn thuận tay kéo xuống đeo trên vai một cái hộp sắt lớn.

Mở ra, bên trong là một thanh đoản đao dài khoảng bảy - tám mươi centimet , trên sống đao là tua tủa gai ngược, thân đao uốn lượn thành các góc độ kỳ quái. Tuy không quá dài nhưng bởi vì thanh đao này là loại có chiều dài nhưng không rộng, cho người nhìn vào một loại cảm giác rất thuận mắt cùng nhẹ nhàng.

Thanh đao này, là hắn tiêu tốn gần một ngày thời gian ở Khu vực luyện khí của học viện khổ công suy nghĩ vẽ ra.

Sau khi bỏ ra một vạn điểm tích phân, cùng với chờ đợi hơn mười tiếng. Cuối cùng cũng thu được thành quả, một thanh "Cấp C đoản đao loại vũ khí".

Đạt được thanh đao này, bây giờ hắn liền có thể bắt đầu tập luyện bộ kia “Ám Nhận Đao pháp”.

Được rồi, liền đợi tới ngày mai hãy tính đi.

Mạc Phong đưa mắt nhìn về phía ngoài trời đã khuya muộn, quay lại cất đi thanh đao.



Sáng ngày thứ hai, trong phòng luyện công.

Mạc Phong cầm trong tay điện thoại, nhíu lông mày nhìn xem phía trên một phần nội dung chi tiết về “Ám nhận đao pháp”.

Loại này đao pháp không có yêu cầu quá cao, chỉ có một loại yêu cầu chính là lúc ra tay tâm cảnh phải cực kỳ ổn định, không được có ba động cảm xúc, đao thức cũng chia làm trăm lần xuất đao, từ vị trí chỗ yếu tấn công về phía đối thủ, đao sau sẽ càng mạnh hơn đao trước.

Những thứ này cũng không có vấn đề gì, để hắn phải nhíu mày chính là theo như ghi chép nội dung bộ này đao pháp giảng giải, trước khi tu luyện bất cứ loại nào đao pháp, việc đầu tiên cần phải làm chính là luyện tâm.

Mỗi ngày cần phải ít nhất bỏ ra hai giờ đồng hồ minh tưởng, tới khi nhập môn mới có thể bắt đầu tu luyện. Không chỉ là bộ này đao pháp yêu cầu như vậy, mà là tất cả những loại cơ sở đao pháp dành cho mới người bắt đầu luyện đao đều cần phải học được minh tưởng, tùy vào thiên phú đao thuật của mỗi người mà tốc độ nhập môn cũng khác nhau.

Không tiếp tục lãng phí thời gian suy tư nữa, Mạc Phong dựa theo nội dung hướng dẫn nhắm lại mắt, bắt đầu tiến vào minh tưởng.



Cũng không có hắn tưởng tượng là cực kỳ khó khăn, mà ngay khi vừa nhắm mắt không lâu, Mạc Phong liền tiến vào trong minh tưởng trạng thái, lúc này đây, hắn cảm nhận được xung quanh trở thành một vùng không gian tối mịt mờ, không có nắng, không có gió, không có âm thanh, thậm chí ngay cả tiếng tim đập cùng hít thở của bản thân đều không thể nghe thấy.

Dần dần thời gian trôi qua, không biết bao lâu, Mạc Phong cảm giác như mình bị thứ gì đó hút vào, cảm giác mất thăng bằng đánh tới, xung quanh hắn dần dần nổi lên các loại giống như bụi ánh sáng nhỏ li ti, có đủ mọi màu sắc.

Mà mỗi hạt bụi, khi hắn nhìn vào quá lâu sẽ có một loại cảm giác tầm nhìn trở nên chậm chạm, sau đó là sinh ra bóng chồng trong một chớp nhoáng, sau đó ý thức liền sẽ trở lại như bình thường.

Theo bản năng vươn tay, chạm vào một đốm sáng trong số đó, giống như chạm vào một màn nước, Mạc Phong vừa chạm vào liền tầng tầng khuếch tán giống như gợn sóng trên mặt hồ, tầng tầng khuếch tán tới chung quanh.

Theo gợn sóng khuếch tán, những hạt nhỏ này rối rít cuộn lại với nhau xoắn thành giống như một cái tiểu vòi rồng, sau đó lại là tản mát khắp nơi, cuối cùng trở lại im lặng.

Cái này các hạt li ti ánh sáng, hẳn là các loại năng lượng tồn tại ở xung quanh mà mắt thường không thể thấy.

Đối với những thứ này Mạc Phong cũng không tiếp tục để ý, theo như trong tài liệu ghi chép, hắn bây giờ phải làm chính là tập trung dùng tinh thần xâu chuỗi những hạt ánh sáng nhỏ li ti này lại với nhau, tới một mức độ nào đó, khi hắn có thể tay không chạm vào mà chúng không tan vỡ thì mới được tính là nhập môn.



Chậm rãi cứ như vậy.

Ba mươi phút đi qua, một giờ đi qua, hai giờ đi qua. Mạc Phong từ từ tỉnh lại.

Nói đến, trong cái kia tối tăm chiều không gian, hắn dường như mất hết các giác quan nhưng kì lạ một điều là hắn có thể cảm nhận được thời gian trôi qua cùng mọi thứ biến hóa bên ngoài một cách dễ dàng, ngoài việc không thể nhìn cùng không thể cảm giác, thì từ bên trong cho hắn một cảm giác dường như có thể cảm nhận được mọi vật biến hóa xung quanh.

Cảm giác này phi thường kỳ lạ, nó giống như một người bị mất đi hết tất cả giác quan, nhưng lại có thể thấy rõ hơn, thậm chí mọi loại cảm nhận của bản thân đều được tăng lên gấp mấy lần.

Hiển nhiên tất cả những điều này hẳn là do “Minh Tưởng” mang tới hiệu quả.

Trên thực tế cũng đúng là như vậy, tác dụng của minh tưởng không chỉ giúp Mạc Phong có thể nhập môn “Ám nhận đao pháp” mà khi hắn bắt đầu minh tưởng thì cường độ ý chí lực của hắn cũng đang không ngừng tăng lên. Chỉ là loại này tốc độ tăng lên cực kỳ chậm chạm, cũng không có cách nào có thể cảm nhận được.



Sau đó liên tiếp hơn nửa tháng.

Sáng sớm.



Ở trong khoảng thời gian này, ngoại trừ bỏ ra thời gian minh tưởng bên ngoài, Mạc Phong đều dồn hết còn lại thời gian vào hấp thu Tinh Năng thạch.

Không có bước chân ra khỏi phòng, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng là gọi tới.

Nói đến, sau khi trải qua lần đầu tiên minh tưởng, qua không tới ba ngày hắn đã chính thức nhập môn, có điều hắn cũng vẫn sẽ bỏ ra thêm hai giờ mỗi ngày để minh tưởng, bởi vì sau mỗi lần minh tưởng hắn đều có cảm giác tinh thần thoải mái dễ chịu rất nhiều, hẳn là có thứ gì đó gia tăng, chỉ là hắn không phát hiện mà thôi.

Trải qua giai đoạn này tu luyện, “ Ám nhận đao pháp” của hắn cũng có thể nói là đã có một chút thành quả.

Cấp bậc Linh Năng của hắn cũng đã đạt tới Nhập Linh cấp hai giai đoạn.

Lần này hắn kết thúc tu luyện chính là bởi vì tối ngày hôm qua, hắn nhận được thông báo từ thẻ Học Viên, là tin học viện thông báo.

Thông báo chính là ngày hôm nay, tất cả các học viên năm nhất, cần tới khu vực quảng trường trung tâm của khu dạy học để tiến hành đăng ký chọn đạo sư cùng với Nghề nghiệp chính thức.

Đối với lần này chọn nghề nghiệp chính thức cùng chọn đạo sư, Mạc Phong cũng không có gì dự định, hắn dự định để tới đó xem rồi hãy quyết định.

Ngay tại lúc hắn đang suy nghĩ, một tiếng “Đinh” từ chiếc điện thoại trên bàn truyền tới đánh gẫy hắn.

Cầm lên xem xét, là một tài khoản vô danh gửi tới tin nhắn, mở ra xem xét, bên trong cũng không có cái gì đặc biệt, chỉ là đơn giản mấy chữ, “ Tô Ngọc đạo sư “.

Nhìn thấy đoạn chữ này, Mạc Phong buông xuống mi mắt, xóa xong tin nhắn liền trở về chỗ cũ, như vừa rồi liền không có chuyện gì xảy ra.



Dọn dẹp lại căn phòng một hồi, bước vào phòng ngủ lấy ra bộ đồng phục học viên, khoác lên người. Lúc này hắn cũng mới có thời gian chỉnh lại gọn gàng mình bề ngoài, suốt cả một tháng vừa qua ngoại trừ đang bận công việc nhập học thì chính là đang tu luyện.

Kéo lên mình giày cao cổ, bước về phía chiếc gương, bên trong phản chiếu ra một thanh niên tuấn lãng, thần sắc đạm mạc cùng bình tĩnh, cho người ta một loại lạnh nhạt cùng xa cách cảm giác. trên thân khoác một chiếc áo khoác dài trắng, viền bạc, cổ áo liền thêu một chữ “Ngân” lớn.

Cuối cùng cầm lên chiếc điện thoại, gửi đi một tin nhắn “Đã biết”, sau đó liền cũng không có tiếp tục xem, hướng phía ngoài bước đi.