Chương 6

Bây giờ nhớ lại, đây đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước rồi.

Tôi tên là Tư Đồ Lộ, là một con Ngọc yêu sống trong vòng ngọc. Ai trở thành chủ nhân và gọi tôi ra, tôi sẽ thực hiện mong ước của người đó, rồi sau đó, ăn hồn phách của họ.

Tôi trao trái tim mình cho Giác, anh ấy chuyển thế làm người, còn tôi, tôi thay anh làm yêu.

Kiếp này Giác không nhớ gì về tôi nữa. Anh vẫn mang những đường nét khôi ngô tuấn tú ngày xưa, gia thế hiển hách, học sâu hiểu rộng, kế thừa sản nghiệp của cha, kinh doanh ngày càng phát đạt. Không biết bao nhiêu cô gái đem lòng cảm mến Giác. Tôi gặp được Giác là vì chủ nhân của vòng ngọc là người yêu của anh – một cô gái tóc dài đen nhánh. Tôi ngắm nghía cô ấy hằng ngày hằng giờ, bụng nghĩ, tôi đẹp hơn cô ấy nhiều.

Giác hay mỉm cười dịu dàng lúc ở bên cô ấy, hay ôm cô ấy vào lòng trong những đêm

giá lạnh. Bàn tay ấm áp vỗ về cô ấy của anh đã từng âu yếm cơ thể tôi. Tôi đứng run rẩy trong vòng ngọc, cứ như người anh ấy đang ôm ấp là tôi vậy, cũng dịu dàng tình cảm như hai mươi mấy năm về trước.

Giác từng hỏi về tôi: “Sao chiếc vòng ngọc này lại có vết nứt vậy?”

“Ừm.” – Cô gái vùi đầu vào lòng Giác, tôi cũng may phước được hưởng lây hơi ấm từ người anh. “Em nhìn thấy ở lề đường. Vòng đẹp như thế này mà lại có tì vết, nhưng mà em nhìn là thích liền. Em nghĩ, nếu không ai mua nó, không ai thèm nó thì chẳng phải nó cô độc lắm sao?”

Giác lặng lẽ nhìn tôi chăm chú. Ánh thâm trầm trong đôi mắt đen láy, tôi nhìn thấy, miệng há hốc nói không nên lời.

Rồi Giác mỉm cười, mắt lấp lánh: “Có lẽ đằng sau nó là một chuyện tình đẹp. Ngọc có linh tính, ắt hẳn câu chuyện đó cũng đẹp.”

Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, còn tôi, xưa nay không hiện thân bao giờ. Nếu tôi làm thế, người chịu tổn thương sẽ là người yêu của Giác. Tôi không muốn vậy.

Lại một đêm lạnh giá, cô gái ấy và Giác đã cãi nhau. Rất dữ dội. Tôi không biết họ cãi nhau vì chuyện gì. Quanh quẩn trong ngọc lâu ngày, tôi cũng đâm lười nhác, ngủ suốt ngày chẳng biết ngoài kia giờ là ngày tháng năm nào. Tuy nhiên, tôi có thể nhận ra giữa hai người họ có bất đồng rất lớn. Trong khi cô la hét rát cổ bỏng họng, Giác chỉ ngồi trên sofa, hai tay đan lại đặt trên đùi, mắt cụp xuống và đôi môi mỏng mím chặt lại.

Giác kiếp này khi nổi giận không biến sắc mặt, anh chỉ lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt u ám đáng sợ.

Hôm sau, cô gái xách va li đi, mua vé máy bay ra nước ngoài. Cô dùng bàn tay đeo vòng ngọc cầm vé máy bay mà quệt nước mắt, bàn tay kia nắm tay kéo va li đi về phía máy quét trong phòng chờ rộng rãi sáng bóng. Nước mắt cô rơi xuống vòng ngọc làm tôi tỉnh táo hơn, cảm thấy ngay sự tồn tại của Giác.

Giác tới rồi. Anh sắp đuổi tới nơi rồi.

Anh đang chạy. Tôi cảm nhận được, trong l*иg ngực anh ấy là trái tim của tôi, nó đang đập dữ dội.

Tôi hơi nóng ruột. Cô đã đi tới máy quét rồi, còn một quãng nữa Giác mới tới chỗ này được.

Nhưng tôi có thể làm gì được đây? Đó là cô gái mà Giác yêu thương.

Tôi từ trong vòng ngọc nhìn ra, từ xa đã thấy Giác. Nhắm mắt lại, tôi nhớ lại biết bao nhiêu là chuyện, nhớ lại bốn trăm năm trước lúc anh cận kề cái chết, nhớ lại cái đêm hơn hai mươi năm trước khi anh ôm tôi vào lòng, âu yếm gọi tôi là Tư Đồ.

Tôi đã hỏi anh, anh có yêu em không?

Anh nói, anh mãi yêu em.

Chỉ một lát thôi là xong, mà chắc chỉ có một giây thôi, bắt cô gái dừng bước để Giác đuổi kịp cô ấy.

Toàn thân nhẹ nhàng vận sức, bụp, tôi nghe thấy tiếng ngọc rạn nứt.

Bụp.

Vòng ngọc rơi xuống đất vỡ tan. Cô cúi đầu nhìn, “ối” một tiếng, buông hành lý ngồi nhặt đầy vẻ xót xa, thu lại giấy tờ chứng nhận định đưa cho nhân viên sân bay.

Tôi nằm vỡ tan dưới đất, mơ hồ nhìn cô. Trong khoảnh khắc cô dừng lại, Giác đã tìm thấy cô, chạy lại ôm chặt cô vào lòng.

Cô ngẩn người, rồi ôm chặt lấy anh mà khóc nghẹn. Người qua kẻ lại trong phòng chờ, có người nhìn thấy cảnh tượng này thì bất giác mỉm cười, chẳng ai chú ý dưới chân đôi nam nữ có một đám vụn ngọc trắng vỡ.

Tôi mở mắt nhìn Giác, cho tới khi anh dìu cô quay lưng đi, rồi mất hút trong dòng người vô tận.